Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp

Chương 22




Một giây trước giờ nghỉ trưa, tôi bất lực thở dài. Suốt một tuần qua tôi đã ra ngoài ăn trưa rồi. Tại sao tôi phải hành hạ bản thân trong thời tiết giá lạnh như vậy chứ.

Tôi vừa mới đứng dậy, Tôn Dĩnh đã xoay người đến trước mặt tôi: "Tiểu Hề, hôm nay ra ngoài ăn cơm với tôi nhé?"

Tôi cầm lấy thẻ nhân viên trên bàn, gật đầu với Tôn Dĩnh, hỏi: "Cô không phải ghét lạnh, mấy ngày nay không phải đều ăn cơm ở nhà ăn đó sao?"

Tôn Dĩnh cong môi trả lời: "Tôi chán ăn ở đó rồi."

Vừa ra khỏi cổng công ty, cơn gió lạnh cuối thu thổi qua khiến tôi rùng mình, cảm giác lạnh đến thấu xương, tôi lấy nón ở sau che đầu lại, kéo chặt cổ áo khoác lại.

Tôi liếc nhìn Tôn Dĩnh bên cạnh, cô ấy đang mặc váy Chanel và áo khoác len, tôi hít một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Cô không lạnh à?" Tôi thấy lạnh lắm....

Tôn Dĩnh lắc đầu, lắc như vậy khiến đôi bông tai dài cũng vẩy vẩy theo nói: "Không lạnh chút nào."

TÔI:"......"

Nếu răng của cô ấy không đánh nhau thì tôi sẽ thực sự tin vào điều đó.

Gió lạnh thổi khắp phố, cuối cùng chúng chọn ăn ẩm thực Hồ Nam, vừa gọi món xong, Tôn Dĩnh đột nhiên nói: "Cậu có để ý tuần này cả người sếp Bách như bao phủ một tầng áp thấp không? Hôm nay tôi đem tài liệu cho sếp kí, áp thấp tỏa ra còn lạnh hơn không khí lúc này nữa đó."

Tôi nhấp một ngụm trà nóng, nói: "Hở", "Cái gì?"

Tôn Dĩnh đột nhiên bật cười, dí dỏm nói: "Tôi nghi ngờ sếp Bách thất tình."

Tim tôi đột nhiên nhảy cẫng lên, tôi cụp mắt, chạm tay vào chiếc cốc trước mặt không trả lời, mấy ngày nay tôi đều cố ý tránh mặt Bách Vũ, lâu dần anh ấy sẽ quên luôn tên tôi, tôi nghĩ vậy.

Tôn Dĩnh nói tiếp: "Nhưng tôi thực sự tò mò không biết sếp Bách thích kiểu người như thế nào. Những kẻ phàm tục như tôi chỉ có thể nhìn xa chứ không thể tiếp cận được. Chỉ cần cách sếp Bách bán kính 1m thôi là tôi đã chao đảo rồi... "

Thấy Tôn Dĩnh càng ngày càng hăng say tám chuyện, tôi nhanh chóng đổi chủ đề, thản nhiên nói: "Sao hôm nay cô ăn mặc khác lạ vậy?"

Tôn Dĩnh không tiếp tục chủ đề kia nữa, ngược lại cười phá lên: "Chị đây tối nay đi hẹn hò đó nhá."

*****

Sau khi cơm nước xong xuôi thì tôi trở về công ty nhưng mà nhiều lúc càng muốn trốn tránh ai đó thì sẽ vô tình chạm mặt.

Bách Vũ đang nhìn điện thoại di động trong khi chờ thang máy, phía sau anh là thư ký Lâm, có vẻ như chị ấy vừa đi gặp khách hàng về, trên tay còn cầm theo chiếc cặp.

Tôi định né tránh và đi thang máy khác, nhưng Tôn Dĩnh không cho tôi cơ hội, cô ấy vội vàng vàng kéo tôi tới, sau khi đứng yên, Tôn Dĩnh kính cẩn nói với Bách Vũ: "Chào sếp Bách "

Đó chính là phản ứng cần có của một nhân viên giỏi khi đối diện với cấp trên.

Nghe thấy tiếng chào hỏi, Bách Vũ vẫn dán mắt vào điện thoại, gật đầu, nhàn nhạt nói: "Chào cô."

Tôn Dĩnh mỉm cười, khuỷu tay cô ấy đụng nhẹ vào cánh tay tôi, nháy mắt nhìn tôi, trên mặt như thể viết bốn chữ "Mau chào hỏi sếp."

Tôi liếc nhìn Tôn Dĩnh với vẻ mặt chán nản, khó chịu thấp giọng nói theo: "Chào sếp Bách"

Nghe vậy Bách Vũ lập tức rời điện thoại, ngẩng đầu hướng mắt về phía tôi, trong mắt cũng không hiện lên cảm xúc gì.

Tôi vô thức cười cho có lệ với anh, nếu có gương thì nụ cười của tôi lúc này hẳn là đặc biệt ngốc nghếch, sau đó tôi quay mặt đi chỗ khác.

Cửa thang máy mở ra, bên trong trống rỗng không có một ai, Bách Vũ và thư kí Lâm lần lượt bước vào thang máy, khi Tôn Dĩnh định đi vào thì đột nhiên tôi nhanh chóng nắm lấy áo của cô ấy, mặc dù Tôn Dĩnh không hiểu gì nhìn tôi nhưng vẫn dừng lại.

Thấy tôi và Tôn Dĩnh không vào thang máy, thư kí Lâm hỏi: "Hai người không vào à?"

Tôi cố gắng phớt lờ tầm mắt đang dừng lại trên người mình, nhanh chóng nói: "Tụi em đi thang máy kế tiếp là được."

Thư kí Lâm không nói gì, cô ấy gật đầu rồi buông tay ra, trước khi tôi kịp thở phào nhẹ nhõm, Bách Vũ khẽ cau mày, đột nhiên vươn tay mở cửa thang máy ra, nhìn tôi chằm chằm. Đáy mắt trầm tĩnh đến đáng sợ.

Mắt nhìn của anh khiến tôi run lên, tôi lo lắng nuốt nước bọt, từ khóe mắt tôi nhìn thấy chị Lâm đang đứng bên trong nói vọng ra: "Vào đi."

Tôi và Tôn Dĩnh ngoan ngoãn bước vào thang máy, tôi thận trọng lách người vào góc trong, mắt nhìn mũi tận lực giảm bớt sự tồn tại.

Nhưng cảm giác tồn tại của Bách Vũ quá mạnh mẽ, hôm nay anh mặc một bộ vest lịch sự ôm sát người, khéo léo tôn lên phần lưng và bề vai rộng, khoe đôi chân thon dài.

Tôi nghiêng đầu lại gần Tôn Dĩnh, khẽ nói: "Không phải cô nói luôn sợ gần gũi với sếp Bách sao? Tại sao còn cố chào hỏi?"

Tôn Dĩnh cong khóe miệng, buồn bực nói: "Tôi sợ bị trừ lương!"

Tôi nghẹn ngào im lặng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía cửa thang máy. Tình cờ bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm của Bách Vũ nhìn sang.

Tôi sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện nhích xa Tôn Dĩnh hơn. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mơ hồ không hiểu tại sao mình lại luống cuống như vậy, nên lại lén nhích về chỗ cũ...

Khi cảm thấy không khí như đông cứng lại, thư kí Lâm đột nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Sếp Bách, buổi chiều gặp anh Khang của bất động sản Khang Huy ước chừng bao lâu?

Bách Vũ không nhanh không chậm rời mắt khỏi tôi, giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, một lúc sau nghiêng đầu nhìn thư kí Lâm trầm giọng nói: "Chắc hơn 2 giờ."

Thư kí Lâm cúi đầu rút điện thoại ra, một lúc sau mới ngẩng đầu lên do dự nói: "Sếp Bách, buổi chiều hình như anh còn có sắp xếp khác? Việc này là đột xuất sao? Tôi sẽ ghi lại."

"Không cần, việc riêng." Bách Vũ lại liếc nhìn tôi qua phản chiếu của cửa thang máy đúng lúc này cửa thang máy mở ra, vì vậy anh đi thẳng ra khỏi thang máy, không nói lời nào.

*****

Buổi chiều ngồi vào bàn làm việc, nhàm chán nhìn máy tính, người lúc nào cũng cảm thấy chán vô cùng, vì thế tôi đứng dậy rót 1 ly cà phê để lấy lại tinh thần làm việc.

Tôi lấy gói Nestle từ trong tủ ra. Thực ra là có máy pha cà phê, nhưng tôi nghĩ cà phê hạt hơi đắng. Cà phê gói vẫn hợp với khẩu vị của tôi hơn. Tôi lấy cốc giấy từ trong tủ ra chế.

Đang định mang tới văn phòng thưởng thức thì nghe thấy tiếng động, sau đó là âm thanh đóng cửa kính, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Bách Vũ đang đứng dựa vào cửa.

Thư ký luôn tự mang đồ uống tới phòng làm việc cho anh, vì vậy anh không bao giờ xuất hiện trong phòng ăn của công ty. Tôi bối rối đứng đó, gói Nestle trên tay tôi đột nhiên rơi xuống khiến tôi lập tức hoàn hồn, sau đó cúi xuống nhặt cà phê lên. Uống cà phê gì nữa chứ? Dọa tôi sợ hết hồn rồi còn làm gì được nữa, vì vậy tôi đặt đồ lại chỗ cũ, cúi đầu muốn rời đi.

Khi bước đến cửa, tôi nhận ra Bách Vũ đã chặn cửa và tôi không thể ra ngoài được... Tôi rầu rĩ cúi mặt xuống không dám nhìn anh, rụt rè nói, "Sếp Bách, có thể để em ra ngoài được không?

Bách Vũ chậm rãi đến gần tôi, dáng người cao gầy dưới ánh đèn rực rỡ bao bọc lấy tôi, tôi chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó giọng anh vang lên trên đỉnh đầu: "Chúng ta nói chuyện đi?" Giọng anh vô cùng trầm lắng và thiết tha.

Trái tim khẽ run, tôi nhắm mắt lại, vẫn sợ hãi nếu nhìn anh, nhìn chằm chằm ngón chân, nói: "Có việc gì thì tan tầm nói sau, bây giờ em còn phải làm việc."

Bách Vũ tiến lên thêm một bước, giọng nói trầm hơn trước, ẩn nhẫn khắc chế hơn: "Sau khi tan sở? Tan sở sẽ gặp được em sao? Em muốn nói chuyện ở đây hay đến phòng làm việc của anh."

"Không được, em còn có việc." Nói xong, tôi lén ngước mắt lên, phát hiện Bách Vũ cách cửa hơi xa, nên tôi nhanh chân vòng qua tủ đựng đồ ăn muốn rời khỏi đây.

Vừa mở cửa, còn chưa kịp tiến lên một bước, Bách Vũ từ phía sau di chuyển nhẹ nhàng nhưng vững vàng vươn tay túm lấy mũ của tôi, lạnh lùng nói: "Vậy thì vào phòng làm việc của anh nói chuyện."

Sau đó, dưới ánh mắt tò mò nhưng chỉ dám lén lút nhìn qua hóng chuyện, tôi đã bị Bách Vũ bế lên đưa đến phòng làm việc của anh như một con gà nhỏ.