Điều khiến tôi hơi ngạc nhiên là bữa trưa trên bàn có sáu món ăn và một canh, chỉ có ba người ăn thì nhiều quá, mấy món này đều do mẹ Bách Vũ làm, lúc đang nấu tôi muốn vào giúp một tay nhưng dì ấy nhất định không chịu. Bách Vũ đối với chuyện này có giải thích: "Mẹ anh lúc nấu ăn sẽ không cho người thứ hai xuất hiện trong bếp..."
Vừa ngồi xuống dùng bữa, mẹ Bách Vũ đã dùng đũa gắp cho tôi một miếng vàng ươm, tươi cười nói: "Đây là nem rán dì tự tay gói, con ăn thử xem."
Theo phản xạ, tôi quay đầu lại và liếc nhìn Bách Vũ, anh mỉm cười nhìn tôi, điềm đạm nói: "Ngon lắm, em ăn thử đi?"
Thực ra, tôi không nghi ngờ đồ ăn có ngon hay không, chỉ là tôi cảm thấy không thoải mái với sự nhiệt tình của mẹ Bách Vũ, sự nhiệt tình này tôi chưa từng trải qua cùng mẹ cho nên mẹ Bách Vũ khiến tôi vô cùng kinh ngạc và lúng túng.
Tôi cúi đầu gắp nem rán cho vào miệng, bên ngoài giòn giòn, bên trong chín mềm, nem rán được gói bằng nhân thịt trộn với củ sen và nấm mèo, cắn một miếng cảm thấy mùi thơm như lấp đầu khoang miệng, tôi nheo mắt cười, bật ngón tay cái lên nói: "Dì ơi, dì làm nem rán ngon quá."
Mẹ Bách Vũ cười rạng rỡ, nói: "Nếu con thích, lần sau dì sẽ gói nhiều hơn rồi mang đến đây, khi con muốn ăn chỉ cần cho vào nồi rồi chiên thôi.
Một lúc sau, Bách Vũ bưng một bát canh gà đưa cho tôi, giọng điệu có chút chờ mong: "Thử xem? Sáng sớm anh dậy làm đó."
Tôi nhìn vào mắt Bách Vũ, đôi mắt trong veo của anh như đang cười, đây là rất muốn tôi khen một tiếng chứ gì.
Món súp gà có táo hồng, táo đỏ và câu kỉ tôi nếm thử thấy ngon nên gật đầu, cười với anh, khen một tiếng: "Ngon lắm."
Bách Vũ nhìn chăm chú vào đôi môi ướt át của tôi rất lâu, sau đó quay sang nhìn chỗ khác nói: "Vậy thì uống thêm đi."
Sau khi ăn xong, Bách Vũ dọn dẹp trong bếp, mẹ anh vui vẻ đưa tôi đến ghế sofa và ngồi xuống.
Bách Vũ trông rất giống mẹ, dì ấy mảnh khảnh và khá cao, mái tóc dài màu nâu xoăn nhẹ, trông rất trẻ trung, hiền lành và phóng khoáng.
Mẹ Bách Vũ nhấp một ngụm trà, lông mày khẽ nhíu lại vì nước trà còn đang nóng, nói: "Hề Dương, cái tên này thật hay. Ý của cha mẹ là muốn con sống như ánh mặt trời mà không cần sợ hãi?"
Tôi choáng váng, ý bố mẹ tôi là thế sao? Làm sao có thể chứ, tôi cụp mắt, chặn dòng cảm xúc phức tạp đang lóe lên trong mắt, sau đó ngước mắt lên cười nói: "Chắc ngày con sinh ra mặt trời đầy nắng."
Mẹ Bách Vũ nghe vậy càng cười vui vẻ hơn nói: "Vậy là sinh nhật của con là vào mùa hè?"
Tôi gật đầu: "Vâng, đầu tháng tám, thời điểm nóng nhất."
Mẹ Bách Vũ bật cười, một lúc sau dì ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi, nói: "Con ơi, sao con gầy thế? Không được bắt chước con gái giảm cân đâu đó." Ngừng một chút, dì cau mày nói: "Có phải con làm việc vất vả quá không? Bách Vũ có nghiêm khắc và bắt nạt không?"
Tôi "a" một tiếng. Chuyển chủ đề quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng. Sau khi hoàn hồn lại, tôi xua tay cố gắng nói một cách hoàn chỉnh nhất: "Không, không ạ, sếp Bách rất tốt với nhân viên, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, khó tính trong công việc nhưng nhất định không bóc lột cấp dưới." Tôi nói xong còn trịnh trọng gật đầu.
Mẹ Bách Vũ thích thú trước phản ứng nghiêm túc của tôi, dì ấy che miệng cười khẽ: "Con thật thà quá, dì chỉ chọc ghẹo con tí thôi mà con đã sợ như vậy rồi."
Tôi gãi đầu, có chút xấu hổ, vẻ mặt đáng thương thành thật nói: "Nếu không nói như vậy, bị trừ lương thì con biết phải làm sao."
"Nó dám!" Dì ấy nói với nụ cười rất rạng rỡ trên khuôn mặt.
Khi Bách Vũ bước ra khỏi nhà bếp, anh nghe thấy tiếng cười của tôi và dì đang ngồi trên ghế sofa, trên tay anh cầm một đĩa thủy tinh, anh đến ngồi trên tay vịn ghế sofa bên cạnh tôi.
Mẹ Bách Vũ khẽ liếc anh một cái, cười rạng rỡ hơn, nói: "Hề Dương thực sự là một bảo bối!"
Tôi ngượng ngùng chớp mắt 2 cái, Bách Vũ nghe vậy thì cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, ẩn ý nói: "Không phải là một bé ngoan sao?" Nói xong lấy một quả trên đĩa thủy tinh đưa đến trước miệng tôi, nói: "Há miệng."
Nghe vậy, tôi ngoan ngoãn mở miệng, cắn quả dâu trên tay anh, vô tình chạm vào đầu ngón tay anh, có lẽ là do dính nước, ngón tay anh hơi lạnh nhưng lại khiến tôi đỏ mặt, tôi vội quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn anh.
Mẹ Bách Vũ sau khi ăn tối xong thì ở lại nói chuyện với tôi một lúc mới miễn cưỡng rời đi. Dì ấy tự lái xe đến nên không cần Bách Vũ đưa về.
Lúc này tôi cũng nên trở về nhà nên nói với Bách Vũ: "Sếp Bách, em cũng nên về nhà rồi?"
Bách Vũ nhìn tôi gật đầu: "Anh thay quần áo xong sẽ đưa em về."
Tôi xua tay, nghĩ như vậy sẽ rất phiền nên có ý từ chối nói: "Không, em tự về được..."
"Không được." Bách Vũ nhàn nhạt ngắt lời tôi, lập tức xoay người đi vào phòng ngủ.
Tôi nhìn bóng lưng anh khi bước vào phòng ngủ, khẽ lẩm bẩm: "Em sẽ không đi lạc đâu mà..."