Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 97




Editor: YuTuyTien

Sau khi kiểm tra cho Lăng Sơ Nam xong, bác sĩ mới nhẹ nhàng thở ra.

"Không còn gì đáng ngại nữa rồi. Cậu cứ yên tâm, dựa theo kỹ thuật chữa trị hiện tại, chân của cậu rất nhanh sẽ hồi phục lại thôi, còn miệng vết thương trên mặt cậu là do cậu ngã từ trên lầu xuống bị kính H7 kiểu mới làm bị thương đến, cho nên... Có điều cậu cũng đừng quá lo lắng, nếu như cậu đồng ý, sau này chúng tôi có thể tiến hành phẫu thuật chỉnh dung cho cậu."

"Bệnh tim là do di truyền mx3 gây ra, hiện tại vẫn chưa có phương pháp chữa trị."

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính.

"Người nhà của cậu chúng tôi đã liên hệ rồi, có điều hình như bọn họ rất bận, chỉ thanh toán tiền viện phí mà thôi."

Lăng Sơ Nam gật đầu, ý bảo đã biết.

"Vậy cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, lần sau tôi sẽ quay lại, có chuyện gì cứ gọi người máy hỗ trợ."

Thấy Lăng Sơ Nam không có phản ứng, trong mắt vị bác sĩ hiện lên một tia đồng tình, nhạn nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, im lặng thở dài, sau đó mới nhanh chóng đi đến phòng bệnh tiếp theo.

"Bây giờ đang lưu hành loại vai ác có thân thế đáng thương nhue thế này sao?"

Lăng Sơ Nam hỏi.

"Cũng không phải. Ký chủ, thân thế của vai ác có rất nhiều loại."

098 vừa nói xong, sau đó lại nghĩ đến thế giới của Bạch Tử Mộc, có chút không xác định.

"Chắc chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Dựa theo kỹ thuật chữa trị của thế giới này, hai chân của ta mất bao lâu để khôi phục lại?"

"Nhiều nhất là hai tháng."

098 trả lời.

"Tui nghĩ tốt nhất ngài nên tự minh chữa trị."

"Lâu như vậy à... Ta vẫn nên tự cấp tự túc thì hơn."

Mặc dù nói như vậy nhưng Lăng Sơ Nam vẫn không lập tức hành động, mà là ử bệnh viện an nhàn trải qua.

Hiện tại mỗi một người công dân sinh ra đều sẽ được trang bị một cái quang não, đồng thời cũng tượng trưng cho thân phận. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là có thể tùy thời tùy chỗ đi đến không gian thứ hai, cũng chính là thế giới Internet.

Rất nhanh Lăng Sơ Nam đã tìm hiểu được cách sử dụng quang não, thuận lợi đi vào thế giới quang não của mình.

Đây là một không gian loại nhỏ bịt kín, xung quanh đều tối đen, vừa bước vào Lăng Sơ Nam liền cứng đờ.

"Ký chủ, ký chủ, ngài không sao chứ?"

Trong lúc Lăng Sơ Nam trầm mặc, 098 liền lớn tiếng kêu lên.

Một lát sau, ngay khi 098 chuẩn bị gọi thêm một lần nữa, Lăng Sơ Nam đã lên tiếng, giọng nói của cậu rất bình tĩnh.

"Ta không sao. Đúng rồi, cái không gian này là sao?"

Trải qua mấy thế giới, bệnh của Lăng Sơ Nam dường như đã tốt hơn rất nhiều. Thấy cậu thực sự không có bất thường nào, thậm chí còn có tâm trạng hỏi nó chuyện này là sao, 098 mới nhẹ nhàng thở ra.

"Đây có lẽ là không gian đăng nhập lúc đầu của nguyên chủ thiết lập. Nếu ngài không thích có thể trực tiếp thay đổi, quang não sẽ căn cứ vào tưởng tượng của ngài để thiết lập hình ảnh không gian."

Vừa dứt lời, 098 liền phát hiện xung quanh sáng lên, cảnh tượng cũng xảy ra biến hóa, cuối cùng biến thành một căn phòng, ánh đèn ấm áp vô cùng hài hòa.

Dường như có chút quen thuộc?

Mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy hoa văn xinh đẹp chiếm hơn nửa mặt gương trước mặt, cuối cùng 098 cũng nhớ ra, đây chẳng phải là căn phòng của Lăng Sơ Nam ở thế giới nguyên bản hay sao? Thì ra trí nhớ của ký chủ lại tốt đến vậy... 098 không khỏi lại cảm thấy lo lắng, lâu như vậy rồi nhưng đến chi tiết nhỏ nhất cũng ghi nhớ, vậy...

098 không dám nghĩ tiếp nữa, nó nhanh chóng kéo mình trở về hiện thực, trong lòng cảm thấy may mắn vì ít nhất hiện tại ký chủ vẫn bình thường.

Trong gương phản chiếu một dáng người mập mạp tròn vo, trông có vẻ hơn 100kg. Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt nhìn bản thân trong gương, đôi mắt vốn dĩ bị che lập đến nỗi chỉ còn một đoạn bé xíu có chút động tĩnh. Sau đó Lăng Sơ Nam lại cười một cái, vươn cánh tay mập mạp chọc chọc phần mỡ trên má.

"...Ký chủ, ngài đừng quá thương tâm, mỗi một người mập mạp đều chứa đựng tiềm lực."

098 sớm biết Lăng Sơ Nam là nhan khống, nó cho rằng Lăng Sơ Nam đang ghét bỏ bộ dáng hiện tại của mình, cho nên nó liền nói: "Đợi ngài giảm béo xong nhất định sẽ rất đẹp."

"Nhìn ta giống đang thương tâm à?"

Lăng Sơ Nam híp mắt hỏi. Đương nhiên, hiện tại lúc cậu híp mắt không khác gì đang mở to mắt bao nhiêu.

"Ta cảm thấy bộ dạng này rất đáng yêu."

Môi hồng răng trắng, lông mi rất dài, mấu chốt chính là làn da rất mềm, ra ngoài cũng là một tên mập mạp xinh đẹp.

...Xong rồi, tinh thần ký chủ vẫn đang thất thường.

Đối với thẩm mỹ của 098, béo chính là xấu. Vừa nãy nó an ủi Lăng Sơ Nam bất quá cũng chỉ là nói suông mà thôi. Theo kinh nghiệm của nó, thật ra mỗi một người mập mạp đều là tiềm lực, đặc biệt là Lăng Sơ Nam còn gánh phải thân phận xấu hổ này của nguyên chủ, cho nên 80% tỷ lệ cho dù gầy cũng sẽ xấu.

Huống chi thân thể hiện tại của Lăng Sơ Nam còn bị hủy dung, với kỹ thuật chưa trị ở hiện tại miệng vết thương đã khép lại, chưa kể nguyên nhân khiến cậu ta bị thương kahs đặc biệt cho nên rất có khả năng sẽ không thể chữa trị được.

Có điều 098 vẫn quyết định không đả kích Lăng Sơ Nam.

Sau khi xem xong diện mạo, Lăng Sơ Nam quay trở lại phòng ngồi lên giường, lấy quang não ra đọc phần tiểu thuyết mà Mục Lâm Kha đã viết lúc trước.

Sau khi xem xong mấy chương của bộ tiểu thuyết duy nhất được bước vào Kim Bảng của Mục Lâm Kha, Lăng Sơ Nam lướt lướt một xíu liền nhận ra tác phẩm đứng đầu Kim Bảng của Phong Vân Văn Hóa là do nam chính sao chép từ tác phẩm <Thần Điêu Đại Hiệp>, còn lại đều là những bộ tiểu thuyết tình cảm hoặc là chiến tranh.

Những tác phẩm còn lại trên bảng xếp hạng không hề có tiểu thuyết võ hiệp, ở thế giới công nghệ cao này, có thể nói tiểu thuyết võ hiệp của nam chính chính là một quả bom hạng nặng, cũng khó trách hắn lại nổi tiếng.

Tiểu thuyết của Mục Lâm Kha là thể loại tình yêu.

Phong Vân Văn Hóa là giới tiểu thuyết lớn nhất, nhân tài rất nhiều, cho nên Mục Lâm Kha có thể trở thành đại thần, đương nhiên thục lực không hề nhỏ, lối hành văn được công nhận rất đặc sắc. Hơn nữa, cậu ta lại chăm chỉ, trở thành đại thần không phải là chuyện gì đáng để kinh ngạc.

Lấy tốc độ đọc kinh người của Lăng Sơ Nam, cũng phải mất mấy ngày mới có thể đọc hết toàn bộ tác phẩm của Mục Lâm Kha.

Mặc dù ở thế giới nguyên bản, Lăng Sơ Nam không có nhiều thời gian để đọc tiểu thuyết, nhưng sau khi đến thế giới nhiệm vụ, mỗi lần nhàm chán cậu cũng xem không ít những cái gọi là tiểu thuyết thịnh hành, ví dụ như tiểu thuyết ngôn tình, số lượng đọc qua không hề ít. Cậu không thể không công nhận Mục Lâm Kha viết rất tốt, có thể xem là một trong những tác phẩm đặc sắc mà cậu từng đọc. Từ tác phẩm đầu tiên cho đến tác phẩm hiện tại, có thể nhìn ra được Mục Lâm Kha đã nghiên cứu rất kỹ càng, tiến bộ rất lớn.

Lối hành văn của Mục Lâm Kha là tinh tế đặc sắc, lấy từng chi tiết để khiến người đọc động tâm, kịch bản rất ít, nhưng phong cách lại là phong cách riêng.

Bởi vì xảy ra chuyện mà hơn nửa tháng vẫn chưa có cập nhật mới. Tác phẩm mới của Mục Lâm Kha có rất nhiều người thúc giục, những người xem ảnh của cậu ta đa số đều là con gái, ở khu bình luận phần lớn đều là lo lắng cho tác giả, nhìn qua có vẻ hài hòa.

"Ký chủ, tiếp theo ngài định làm gì?" 098 hỏi.

"Viết tiểu thuyết."

Nghe vậy, 098 liền trở nên hứng thú.

"Đúng vậy! Một tên nam chính chỉ biết sao chép chúng ta phải cho hắn một bài học! Tốt nhất là đánh bại hắn ở phương diện viết tiểu thuyết!"

"Ừm, 098, có phải ngươi đã quên gì không?"

"Gì cơ?" Trong lúc nhất thời 098 không kịp phản ứng lại.

"Nhiệm vụ."

"...Thực xin lỗi ký chủ."

Không ngờ nó lại quên mất chuyện quan trọng như vậy. 098 liên tục xin lỗi, vốn dĩ nó dự định đợi bác sĩ đi rồi sẽ thông báo nhiệm vụ, không ngờ lại quên mất.

"Ký chủ, nhiệm vụ lần này là trở thành đại thần đứng đầu Phong Vân Văn Hóa, đánh bại Diệp Sở Phong, khiến Diệp Sở Phong phải trắng tay. Nhiệm vụ phụ tuyến - Tìm được một chân ái."

Theo tiến trình nhiệm vụ, không biết vì nguyên nhân gì mà Lăng Sơ Nam lại nhận ra hệ thống càng ngày càng nhân tính hóa. Có điều ngược lại, trí nhớ của nó càng ngày càng kém, hơn nữa cũng càng ngày càng thích nói dối, luôn chỉ nhớ ăn không nhớ đánh. Chuyện này khiến Lăng Sơ Nam rất hài lòng.

"Ngươi so với hệ thống của nam chính, thì bên nào mạnh hơn?"

"Thưa ký chủ, hệ thống dưỡng thành của nam chính là sản phẩm của thế giới khoa học kỹ thuật, là sản phẩm dùng một lần, còn tui là hệ thống nhiệm vụ do Chủ thần đại nhân sáng tạo ra, có thể tự do xuyên qua vô số thế giới. Nếu không có tình huống đặc biệt nào, tui sẽ vĩnh sinh. Cho nên hai bên không thể so sánh với nhau."

Nói đến phía sau, giọng nói của 098 tràn đầy kiêu ngạo.

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, đồng ý với cách nói của 098.

"Phần sau của tiểu thuyết nam chính viết ngươi có sao lưu lại không?"

"Có."

098 đáp.

"Những tác phẩm cơ bản của thế giới tui đều sao lưu lại. Ở thế giới tương ứng với yêu cầu của ngài tui đều có thể tìm được."

"Vậy ngươi sao lưu lại toàn bộ tư liệu tiểu thuyết mà nam chính đã viết cho ta, sau đó đưa lên phần sao lưu của Phong Vân Văn Hóa."

Lăng Sơ Nam rời khỏi không gian giả tưởng trên máy tính, nói.

"Vâng."

098 đáp, ngữ khí có chút hưng phấn.

"Ký chủ, ngài định tiên hạ thủ vi cường sao?"

Nếu đem những tác phẩm nam chính sắp viết đều đem ra ngoài trước, vậy những tiểu thuyết nam chính lấy được từ chỗ hệ thống sẽ trở thành một đống rác thải vô dụng. Hơn nữa ký chủ sẽ dựa vào đó để trở thành đại thần đứng đầu không ai sánh bằng trong thế giới này. Một chiêu này của ký chủ thật sự quá thông minh!

"Ai nói ta muốn tự mình viết mấy cuốn tiểu thuyết đó?"

Ngay khi 098 xoa tay hầm hè chuẩn bị hành động, Lăng Sơ Nam liền đánh gãy tượng tượng của nó.

"A?"

"Dùng bút danh của tác giả gốc, đăng ký vào Phong Vân Văn Hóa, tạm thời không công khai ra ngoài."

Lăng Sơ Nam nói.

"098, ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể làm được đúng không?"

Vốn dĩ đang khó hiểu với nửa câu đầu của Lăng Sơ Nam, 098 đột nhiên nghe được khích lệ của cậu, lập tức vứt bỏ nghi hoặc.

"Đương nhiên không thành vấn đề, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Đúng như 098 đã nói, bản lĩnh của nó quả thực rất lớn, chưa đến một tiếng đã đem mọi chuyện làm xong.

"Ký chủ, ngài bảo không công khai, cho nên tui đã mã hóa tin tức rồi. Cần phản có quyền hạn tối cao mới có thể xem được, nếu có gì thì ngài vẫn có thể yêu cầu bỏ mã hóa tùy ý, ngài xem như vậy có được không?"

"Không có vấn đề gì! 098 giỏi quá!"

098 có chút thẹn thùng.

"Cảm ơn ký chủ đã khích lệ, đây đều là việc tui nên làm."

Sau đó 098 liền nhìn thấy ký chủ nhà mình mở file word trống trên máy tính.

"Ký chủ, ngài làm gì vậy?"

"Viết chương mới."

"..."

Qua vài phút, trên trang tính vẫn không có chữ nào, cuois cùng 098 không nhịn được nữa.

"Ký chủ, không lẽ ngài định viết tiếp phần tiểu thuyết của nguyên chủ à?"

Vừa hỏi xong, 098 cũng cảm thấy có chút buồn cười. Chưa kể đến việc Lăng Sơ Nam chưa từng viết tiểu thuyết, mà nó cũng không thể tượng tượng được bộ dáng Lăng Sơ Nam sẽ viết loại tiểu thuyết ngọt ngào tình tứ này.

"Đừng quậy, 098, ngươi đang ngắt quãng suy nghĩ của ta."

".....Vâng."