Chương 81
Edit : YuTuyTien
Thanh Thảo Y Y có gương mặt rất đẹp, chính là tiêu chuẩn của một mỹ nhân, trong bảng xếp hạng nữ thần ở trò chơi đứng thứ năm. Bên cạnh cô ta có hai tên sứ giả hộ hoa đi theo, vừa nhìn thấy Lăng Sơ Nam, bọn họ liền trưng lên vẻ mặt ôn hòa.
Thanh Thảo Y Y nhìn xung quanh Lăng Sơ Nam, xác định không có ai khác ở đây, mới nở một nụ cười về phía cậu, ngữ khí cũng coi như thân thiết.
"Nam Châu, trùng hợp vậy, em cũng đến đây đánh phó bản sao? Đúng rồi, không phải em nói muốn hướng dẫn cách chơi cho bạn em sao? Sao lại không thấy bạn của em đi cùng với em?"
"Y vừa mới tham gia trò chơi, còn đang ở thôn Tân Thủ."
Lăng Sơ Nam trả lời. Lúc cậu nhìn về phía Thanh Thảo Y Y còn mang theo một tia si mê và vui vẻ, so với Lạc Dĩ Ninh trong trí nhớ của cô ta giống nhau như đúc.
Thanh Thảo Y Y nói. Cô ta xoắn xoắn lọn tóc bên tai, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.
"Đúng rồi, dược thảo của em không đủ luyện chế sao? Vậy em đưa cho chị danh sách mấy thứ đó đi, chị giúp em tìm chúng có được không?"
"Ký chủ, ngài đừng đáp ứng cô ta, cô ta còn muốn dùng ngài làm sức lao động miễn phí đó."
098 nhắc nhở.
"Nhìn ta có giống tên ngốc không?"
"......"
Lúc Thanh Thảo Y Y đưa ra cách giải quyết, hai tên đi theo phía sau cô ta bắt đầu dung ánh mắt không mấy thiện ý nhìn về phía Lăng Sơ Nam. Tên nhóc này có cơ hội giúp đỡ nữ thần mà còn dám đưa điều kiện sao?
Lăng Sơ Nam hoàn toàn ngó lơ ánh mắt của hai tên đó, chuyên tâm nhìn Thanh Thảo Y Y. Cậu lắc lắc đầu.
"Không cần đâu, cảm ơn chị. Đã lâu em không online game, cho nên cấp bậc vẫn ngưng trệ tại chỗ, trong khoảng thời gian này em chỉ định chăm chỉ tăng cấp thôi."
"Không thì bọn chị đưa em đi luyện cấp được không?"
Vừa dứt ời, còn chưa đợi Lăng Sơ Nam mở miệng từ chối, hai tên kia đã bắt đầu mang vũ khí ra.
"Nhóc con, tao khuyên mày đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Thanh Thảo Y Y muốn giúp đỡ mày chính là phúc phận của mày, mày cứ từ chối là có ý gì?"
"Tôi....tôi không có."
'Quỷ thích khóc' Lăng Sơ Nam vừa nhìn thấy bọn họ như vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, nước mắt lưng chừng rơi xuống.
"Vừa nãy Y Y còn bảo sẽ giúp mày thăng cấp, nhóc con, mày đừng không biết điều."
Người đàn ông có thân hình cao lớn hung thần ác sát nói, nhìn thấy nước mắt đảo quanh hốc mắt cậu, cười nhạo.
"Ha ha, nhìn thấy không? Tên nhóc này mới nói hai câu đã muốn khóc rồi, khác gì đàn bà, gương mặt cũng giống như con gái, không lẽ mày là nữ giả nam à?"
Nói xong, hai tên đó liền nhìn nhau cười phá lên.
"Hai cái người này!"
Thanh Thảo Y Y làm bộ trừng mắt nhìn hai tên vẫn còn đang ha ha cười kia, sau đó mới quay sang an ủi Lăng Sơ Nam.
"Nam Châu, em đừng để ý đến họ. Hai người đó là như vậy đấy, không kịp ngăn cản thì bọn họ liền cố ý nói em như vậy."
"Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Y Y."
Lăng Sơ Nam khóe mắt hồng hồng nhấp nhấp môi gật đầu.
"Em còn phải đi làm nhiệm vụ, không phải mọi người muốn đánh phó bản sao?"
"Ai da, em không nhắc chị cũng quên mất."
Thanh Thảo Y Y nhìn thời gian.
"Nam Châu, chúng ta liên lạc sau nhé."
Nói xong, Thanh Thảo Y Y liền mang theo hai tên hộ vệ kia lướt qua người Lăng Sơ Nam, đi vào trong bí cảnh giới hạn thời gian bên cạnh.
Lúc đi ngang qua Lăng Sơ Nam, hai tên kia còn lần lượt giơ ngón giữa với cậu.
098 thiếu chút nữa tức đến nổ phổi.
"Ký chủ, ngài dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy sao? Ba người này thực sự rất quá đáng!"
Đặc biệt là cái cô tên Thanh Thảo Y Y kia, toàn là ra vẻ đạo mạo, nhìn ghê tởm chết đi được.
"Ta giống người có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?"
Lăng Sơ Nam nhìn bóng dáng ba người cười đầy bí hiểm.
Đúng vậy! 098 âm thầm trả lời. Những ký chủ trước đây của nó không có ai mang thù bằng Lăng Sơ Nam cả. Có điều dù nghĩ như vậy, nhưng 098 vẫn nhanh chóng trả lời lại.
"Ký chủ là người nhân từ nhất tui từng gặp."
Nó chưa từng cảm thấy bản thân dối trá như hiện tại.
"Vẫn là 098 hiểu ta nhất."
Lăng Sơ Nam tiếp tục đi về phía Dã Lang Cốc, bước chân nhẹ nhàng.
"Ta chẳng những không cảm thấy tức giận, mà còn muốn tặng cho bọn họ một món quá. Ta tin bọn họ nhất định sẽ thích."
098 không khỏi rùng mình, nó cư nhiên không hề phát hiện kra ký chủ đã động tay lúc nào. Đột nhiên nó nhớ đến việc Lăng Sơ Nam đã từng ở không gian hệ thống luyện tập kỹ năng sử dụng ám khí, mới chợt hiểu ra một chút, sau đó hiếu kỳ hỏi.
"Là gì vậy?"
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Lúc này ba người Thanh Thảo Y Y vừa hay tiến vào trong phó bản trước khi nó đóng cửa. Đây là một phó bản tổ đội ba người, cho nên lúc nãy Thanh Thảo Y Y ngỏ ý muốn giúp Lăng Sơ Nam thăng cấp chẳng qua chỉ là thuận miệng mà thôi.
Ba người phối hợp cùng nhau đã không ít lần, đối với phó bản ba người như vầy hoàn toàn không phải là vấn đề. Nhưng hôm nay không hiểu sao lúc bọn họ chiến đấu lại có chút quá sức, thật sự giống như thể lực và chiến lực đã bị đào rỗng một đoạn vậy. Rõ ràng là những con quái giống như mọi lần, nhưng hôm nay lại khó giải quyết vô cùng, một đường diệt quái trở nên vô cùng gian nan khó khăn.
Cuối cùng, sau khi đánh boss mất được nửa thanh máu, ba người đã cảm thấy cả người vô lực, chỉ đành bất lực từ bỏ. Nhìn Boss đã khôi phục lại lượng máu vốn có, sau đó quay về giữa đại sảnh, Thanh Thảo Y Y cau mày nhìn thử xem trên người có dính phải debuff nào không, có điều mọi thứ vẫn vô cùng bình thường.
"Hai người có cảm thấy lúc nãy đột nhiên thể lực bị giảm xuống không?"
"Không có cảm giác gì cả. Có điều cảm thấy Boss hôm nay có chút khó đánh thôi. Không lẽ Boss được chỉnh sửa rồi?"
Ba người nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi thể lực đã hoàn toàn khôi phục lại, mới lần nữa tấn công về phía Boss.
Có điều, sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu không lâu, cảm giác lúc nãy lại lần nữa xuất hiện, thể lực của bọn họ tiêu hao vô cùng nhanh, hoàn toàn không phải là đối thủ của Boss. Vài phút sau, Thanh Thảo Y Y không thể không hạ lệnh rút lui lần nữa.
Khiến người khác kinh ngạc chính là, Boss lúc nãy vẫn còn đang bình thường đột nhiên rơi vào trạng thái cuồng bạo.
"Boss đang cuồng bạo, không thể rút lui!"
Giọng nói của một tên trong đó tràn ngập hoảng loạn.
"A a a! Cứu với, tôi hết thể lực rồi."
"Gràooooo!"
Theo tiếng gầm rống của Boss, một tên trong đó liền bị nó cắn một ngụm vào cổ, mà tên còn lại cũng bị móng vuốt đâm xuyên tim. Thấy hai người họ hóa thành ánh sáng trắng biến mất, Thanh Thảo Y Y liền trắng mặt. Có điều Boss vốn dĩ cũng chỉ là trí tuệ nhân tạo, hơn nữa còn đang lâm vào trạng thái cuồng bạo, làm gì biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nó dùng móng vuốt giữ chặt cô ta, sau đó há hồm cắn vào cổ.
"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 15%."
Lúc này Lăng Sơ Nam đang cầm thanh đao múa may quét sạch đám quáo trong Dã Lang Cốc. 098 vẫn luôn chú ý tin tức đột nhiên nhảy ra thông báo.
"Ký chủ, Thanh Thảo Y Y đã chết!"
Hình phạt khi người chơi 'chết' trong rất nặng, chỉ cần nhân vật tử vong sẽ trực tiếp hạ xuống mười cấp. Nếu người mới chơi tử vong, cấp bậc sẽ trở về 0, cho nên tỉ lệ tử vong trong trò chơi đặc biệt thấp, mỗi một người chơi tử vong đều sẽ được hệ thống thông báo trên kênh thế giới.
Ngoại trừ việc này ra, người chơi tử vong còn phải nhận hình phạt ba ngày không được tham gia trò chơi.
Nhìn ba thông báo liên tiếp hiện lên, 098 liền hỏi ra nghi vấn mà Lăng Sơ Nam vẫn chưa giải đáp.
"Ký chủ, lúc nãy ngài tặng cho bọn họ quà gì vậy?"
"Là một loại bột thuốc bình thường thôi."
Lăng Sơ Nam nhìn thế giới lúc này đang nổ tung, nói.
"Lúc trước nguyên chủ luyện đan không cẩn thận giữ lại vật phẩm bị hỏng, ta nhìn thấy chúng trong túi trữ đồ của cậu ta. Xem ra hiệu quả của nó còn nhanh hơn ta nghĩ nhiều, bây giờ chỉ mới trôi qua nửa tiếng."
"Lúc nãy ngài có tiếp xúc với bọn họ, lỡ như bọn họ hoài nghi ngài thì làm sao?"
"Lúc nãy ngươi có phát hiện ta làm cái gì không?"
"Không có."
098 có chút chần chờ.
"Có điều, lúc bị hạ thuốc trò chơi sẽ hiện debuff mà? Bọn họ rất dễ dàng để nghĩ chuyện này là do ngài làm."
"Cho nên ta mới chọn loại thuốc không có debuff đấy. Lấy chỉ số thông mính vốn có của bọn họ nhất định sẽ không cho rằng cái tên nhát gan lại thích khóc như ta làm ra đâu. Cho nên, ít nhất thì chúng ta có thể an tĩnh được thêm 18 ngày nữa."
"......"
Đúng như Lăng Sơ Nam dự liệu, kể từ hôm đó cho đến một đoạn thời gian dài sau, Thanh Thảo Y Y không hề đến tìm cậu, ngay cả đám người của nam chính dường như cũng mai danh ẩn tích.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Ba tiếng sau, một cây dược thảo cuối cùng bị nhổ tận gốc, nhiệm vụ của Lăng Sơ Nam chính thức hoàn thành.
Lăng Sơ Nam vừa mới bỏ cây dược thảo vào trong sọt đựng thuốc, lúc đứng dậy đã thấy bầy sói từ bên ngoài cốc đi vào. Bởi vì có thanh đao kia hộ thân, những con quái nhỏ xung quanh đều bị Lăng Sơ Nam cho về chầu trời, cậu không khỏi cảm thán một câu.
"Tiên Khí quả nhiên là Tiên Khí, xấu thì xấu đó, nhưng khá lợi hại."
Lúc quay lại địa điểm hoàn thành nhiệm vụ, Lăng Sơ Nam dưới ánh mắt mong đợi của ông lão lấy ra dược thảo.
"Ông ơi, dược thảo của ông đây."
"Tiểu huynh đệ quả nhiên nhanh nhẹn, thật sự rất cảm ơn ngươi. Nếu không phải nhờ ngươi giúp ta, ta cũng không biết phải làm thế nào nữa."
Nói xong, ông lão lấy một tờ giấy từ trong túi ra.
"Đây là phương thuốc của Tẩy Linh đan, lão thấy tiểu huynh đệ có vẻ là dược sư, cho nên giao nó cho ngươi, hy vọng ngươi có thể đem nghề dược sư này làm rạng danh."
"Cảm ơn."
Lăng Sơ Nam nhận lấy phương thuốc.
"Vậy cháu cáo từ trước."
Vừa dứt lời, cậu liền xoay người đi.
"Này! Tiểu huynh đệ, từ từ đã."
Ông lão đột nhiên nhớ ra cái gì, liền gọi Lăng Sơ Nam lại.
098:"Ký chủ, ông ta nhất định muốn kêu ngài trả lại thanh đao kia."
"Còn ta lại cảm thấy ông ta đang có nhiệm vụ ẩn gì đó."
Lăng Sơ Nam nói.
"Còn có một việc cần nhờ tiểu huynh đệ giúp đỡ, hy vọng tiểu huynh đệ sẽ không cự tuyệt."
Ông lão thấy Lăng Sơ Nam xoay người lại, liền ngượng ngùng cười cười với cậu.
"Người huynh đệ của ta mấy năm trước đến Đông Lĩnh Sơn hái thuốc đột ngột mất tích, không biết có thể nhờ vị tiểu huynh đệ này giúp ta tìm y hay không? Có điều, Đông Lĩnh Sơn núi cao hiểm trở, kiến nghị tiểu huynh đệ đi cùng bằng hữu thì hơn."
[Giao gió của ông lão : Tìm đệ đệ đã mất tích, nhiệm vụ hai người, thời hạn năm ngày. Nhận hay không nhận : Có – Không]
Nhìn khung thông báo trước mặt, Lăng Sơ Nam liền lựa chọn Có.
[Xin hãy lựa chọn tổ đội]
Đúng lúc này có một yêu cầu tổ đội được gửi đến, Lăng Sơ Nam nhìn cái tên hiện lện, sau đó ấn chấp nhận.
Phong Bất Dự lấy tên là Phong Bất Ngữ, chỉ cần nhìn cái tên này cũng đủ biết trình độ đặt tên của y có bao nhiêu phế, có điều 098 lại không để tâm đến việc này.
"Ký chủ, Phong Bất Dự chỉ mới tham gia trò chơi mấy tiếng, chỉ vừa đến thôn Tân Thủ, còn chưa được chuyển chức nghiệp. Ở Đông Lĩnh Sơn đều là quái từ cấp 30 trở lên, ngài cũng chỉ mới cấp 35, cái tổ đội này hình như có chút..."
Quá yếu đi? Hơn nữa, Lăng Sơ Nam còn là một dược sư không có bất kỳ lực công kích nào.
098 còn chưa nói xong, tổ đội đã thanh lập xong, nhìn thanh nhiệm vụ bắt đầu đếm ngược thời gian, 098 không khỏi âm thầm thở dài.
Nhiệm vụ ẩn trong trò chơi này, đặc biệt là nhiệm vụ có thời hạn khi không hoàn thành sẽ có hình phạt không kém phần nghiêm trọng. Nhẹ thì hạ thấp điểm thuộc tính cơ bản trong mười ngày nửa tháng, nặng thì trực tiếp giáng từ một đến ba cấp. Đây thực sự là ác mộng của toàn bộ người chơi. Càng lên cấp cao càng khó thăng cấp, sau khi lên được cấp 30, mỗi một lần thăng cấp đều phải dành ra mười mấy tiếng, hơn nữa kinh nghiệm cần để thăng cấp đều tăng gấp đôi mỗi lần.
Sở dĩ nguyên chủ có thể lên đến hơn cấp 30, đa phần là nhờ vào việc cắn thuốc. (Này không chỉnh đâu, tác giả ghi cắn thuốc thật đấy)
"098, ta phát hiện tính tình của ngươi càng ngày càng nóng nảy, ngươi cần phải học cách nhẫn nại hơn."
Lăng Sơ Nam nói.
Không đợi 098 trả lời, Lăng Sơ Nam đã nhắn cho Phong Bất Dự một tin nhắn riêng.
Bất Dư Nam Châu : Chú ơi, cháu nhận một cái nhiệm vụ, cần phải làm theo đội. Lúc nãy khi con chấp nhận tổ đội đã bắt đầu đếm ngược, làm sao bây giờ ạ?
Cuối cùng còn cỏ thêm một icon đáng thương.
098 :......Bán manh đáng xấu hổ!
Chỉ tỏng chốc lát, Phong Bất Dự đã nhắn trở lại.
Phong Bất Ngữ : Ở đó chờ chú, chú sẽ đến liền.
---
Chương 82
Edit : YuTuyTien
Không đến mười phút, Phong Bất Dự liền xuất hiện ở trước mặt Lăng Sơ Nam.
Trong trò chơi có thể điều chỉnh gương mặt, có điều Phong Bất Dự không hề thay đổi, ngược lại lúc trước Lạc Dĩ Ninh lại điều chỉnh gương mặt của mình khác với hiện thực một chút, nhìn qua có vẻ bình thường hơn hẳn.
Nếu không phải như thế, 098 cảm thấy Lăng Sơ Nam nhất định có thể đem tất cả những mỹ nhân trên bảng xếp hạng của trò chơi biến thành cặn bã. Dù sao đi nữa, Lăng Sơ Nam cũng là nhân ngư duy nhất còn tồn tại, nói đến diện mạo đương nhiên phải hơn người khác một bậc.
Hiện tại Phong Bất Dự vẫn đang mặc một bộ trang phục màu trắng, vừa xuất hiện hành động đầu tiên chính là ôm lấy Lăng Sơ Nam.
"Bảo bối, chú đã nhìn thấy nhiệm vụ, chúng ta xuất phát thôi."
"Dạ."
Lăng Sơ Nam gật đầu.
Chỉ có 098 ở một bên lo lắng suông.
"Ký chủ, hiện tại Phong Bất Dự chỉ mới cấp mười! Làm sao hai người có thể hoàn thành nhiệm vụ a?"
Gặp phải đám quá từ cấp 30 trở lên chẳng phải nháy mắt sẽ bị hạ sao?
"Hiện tại ta đang ở bản đồ cho cấp 30."
Lăng Sơ Nam nhắc nhở.
"Nếu y có thể đi vào chỗ này, cũng chứng minh được một điều."
Trò chơi này mỗi một bản đồ chỉ dành cho 10 cấp, người chơi cấp thấp hơn không thể đến được bản đồ cấp cao hơn. Nghe Lăng Sơ Nam nói xong, 098 mới đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nói.
"Y....y đã cấp 30?"
Hiện tại chỉ mới mấy tiếng trôi qua, không thể nào như thế được.
"Không."
Lăng Sơ Nam phủ định đáp án của 098.
"Vậy thì là gì?"
"Y gian lận."
"....."
Phong Bất Dự đúng thật đã gian lận. Có điều y chẳng qua là cởi bỏ hạn chế cấp bậc mà thôi, những mặt khác đều giống với những người chơi còn lại.
Trong , không phải bạn bè của nhau sẽ không nhìn thấy được cấp bậc người khác, cho nên lúc hai người truyền tống đến thôn trấn phía dưới Đông Lĩnh Sơn, cũng không một ai nghi ngờ về cấp bậc của Phong Bất Dự cả. Có điều, lại có không ít cô gái chạy đến hỏi ID cảu Phong Bất Dự, đương nhiên kết quả đều bị y lạnh mặt từ chối.
"Soái ca, hai người muốn lên Đông Lĩnh Sơn sao?"
Lúc hai người chuẩn bị lên núi, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo.
Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn lại, là tổ đội một nam một nữ, cả hai đều có gương mặt rất xuất chúng, người lên tiếng vừa nãy chính là cô gái nhìn qua vô cùng xinh đẹp kia. Có điều cho dù là trong trí nhớ của Lăng Sơ Nam hay là ký ức của Lạc Dĩ Ninh, đều không có ấn tượng gì về hai người này.
"098, bọn họ là ai?"
098:"Ký chủ, người nam tên là Bách Hiểu Sinh, người nữ chính là em gái của hắn, tên Thu Thủy Y Nhân."
Nói xong nó còn sợ Lăng Sơ Nam không nhớ ra, liền nhắc nhở.
"Trong cốt truyện, người em gái trở thành hậu cung của nam chính, còn người nam trở thành tiểu đệ."
"Đã biết."
Lăng Sơ Nam một bên đáp, một bên nhịn không được liếc mắt nhìn hai người kia một cái nữa, có điều còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, tay phải đã bị Phong Bất Dự nắm lấy.
"Tôi tên Thu Thủy Y Nhân, anh ấy là Bách Hiểu Sinh. Tôi nhìn phương hướng hai người định đến có lẽ là Đông Lĩnh Sơn, vừa hay bọn tôi cũng muốn đến đó. Nếu không thì, chúng ta tổ đội với nhau cùng đi."
Thu Thủy Y Nhân nhìn gương mặt của Phong Bất Dự, ánh mắt sáng rực.
"Đúng vậy, Đồn Lĩnh Sơn có rất nhiều quái, nhiều người dễ đối phó hơn."
Bách Hiểu Sinh bất đắc dĩ nhìn em gái của mình, đánh phụ họa nói.
"Không cần, cảm ơn."
Lăng Sơ Nam nói, dứt lời liền kéo Phong Bất Dự rời đi.
"Này! Thật sự không muốn suy xét một chút sao? Bọn tôi đều trên cấp 40, đảm bảo sẽ không kéo chân sau đâu."
Cô gái bám riết không tha nói.
Lăng Sơ Nam phất phất tay, không trả lời.
Nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, kích động trong mắt Thu Thủy Y Nhân không hề tan đi.
"Anh hai, anh biết người nọ là ai không?"
"Không biết. Có điều anh biết người còn lại, chính là dược sư duy nhất trong , khoảng thời gian trước vô cùng nổi tiếng. Có điều, kế đó cậu ấy mất tích một tháng, không ngờ rằng hôm nay lại gặp được, đúng là may mắn. Mặt khác, anh khuyên em đừng nên đánh chủ ý lên người đó thì hơn.:
Bách Hiểu Sinh vô cùng hiểu người em gái này của mình.
"Y nhìn qua không phải người tầm thường đâu, hơn nữa...." Hai người họ rõ ràng là một cặp.
"Em chỉ là thấy y rất đẹp trai, muốn kết bạn mà thôi."
Thu Thủy Y Nhân đánh gãy câu nói tiếp theo của Bạch Hiểu Sinh, kéo kéo cánh tay hắn, vẻ mặt đầy thân thiết.
"Anh hai, chúng ta nhanh đi thôi, không chừng lát nữa sẽ được gặp lại bọn họ."
"Ký chủ, tại sao ngài lại từ chối đề nghị tổ đội với bọn họ?"
Nếu giao lưu được với tiểu đệ và hậu cung tương lai của nam chính, không phải sau này sẽ dễ dàng lấy được giá trị nghịch tập hơn sao? 098 đối với quyết định cảu Lăng Sơ Nam có chút không hiểu được.
"Nếu tổ đội sẽ nhìn được cấp bậc người còn lại."
Lăng Sơ Nam nói.
"Hơn nữa, nhiệm vụ ta nhận là tổ đội hai người."
098 lập tức nhận ra vấn đề, vội xin lỗi nói.
"Thực xin lỗi ký chủ, là tui không suy xét chu toàn."
"Hơn nữa, ai nói từ chối sẽ không thể làm nhiệm vụ?"
Giọng nói của Lăng Sơ Nam tràn ngập ý cười.
"Thiết lập của cô gái khi nãy ngươi đừng quên."
".....Nhan khống chính hiệu."
Đặc biệt rất yêu thích loại hình tuấn mỹ. Trong cốt truyện, cô ấy coi trọng nam chính hoàn toàn là bởi vì vẻ ngoài của nam chính đạt được yêu cầu. Hơn nữa, còn xảy ra tình tiết anh hung cứu mỹ nhân đầy cẩu huyết. Nếu so sánh với nam chính mà nói, diện mạo của Phong Bất Dự cao hơn hắn không biết bao nhiêu cấp bậc.
Cho nên Lăng Sơ Nam có thể chắc chắc Thu Thủy Y Nhân sẽ đuổi theo.
Mặc dù Phong Bất Dự chỉ mới cấp mười, nhưng thuộc tính cơ bản của y không biết cao hơn những người khác bao nhiêu lần, kết hợp với thanh đao của Lăng Sơ Nam, hai người ở Đông Lĩnh Sơn xem như thuận lợi. Bởi vì gϊếŧ quái vượt cấp, cho nên kinh nghiệm Phong Bất Dự nhận được vô cùng nhiều, đồng thời cấp bậc tăng lên cũng rất nhanh. Lúc Lăng Sơ Nam lên đến cấp 37, y đã đạt đến cấp 30.
Hơn nữa, không biết có phải là do sự tồn tại của Phong Bất Dự hay không, tỉ lệ mở ra đồ lúc gϊếŧ quái của hai người đặc biệt cao. Theo lời của 098 thì là, nhất định là do giá trị may mắn của họ quá lớn, nếu không thì tuyệt đối là do Phong Bất Dự gian lận nốt.
Gϊếŧ một con Lang Vương cấp 33 bình thường cũng có thể rớt ra trang bị Linh Khí được sao? Đây không phải gian lận thì là gì? Nếu để người chơi khác biết được, nhất định sẽ bất bình đến đỏ mắt mất.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Lên núi được hai ngày, em trai của ông lão kia vẫn không thấy bóng dáng, có điều Lăng Sơ Nam lại thu thập được không ít dược thảo.
Hai người dần dần thâm nhập vào trong, cấp bậc quái cũng càng ngày càng cao, có điều cấp bậc bọn họ không ngừng tăng lên hơn nữa trang bị cũng liên tục thay đổi, cho nên xem như vô cùng nhẹ nhàng.
Hai người tiếp tục đi vào khu rừng, đột nhiên Lăng Sơ Nam dừng bước chân, vẫy vẫy tay với Phong Bất Dự.
Phong Bất Dự nhìn về phía Lăng Sơ Nam, không nói gì, gật gật đầu với cậu, hai người liền nấp ở phía sau một cây đại thụ lớn.
Mặc dù 098 đã quen với trình độ ăn ý vô hạn cho dù không cần trao đổi của hai người, nhưng nó vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc bọn họ có ý gì, cho nên cảm thấy có chút thất bại.
Có điều, rất nhanh 098 đã biết được nguyên nhân hai người làm như vậy.
Có người đến.
Chính là Thu Thủy Y Nhân và Bách Hiểu Sinh.
"Anh hai, chúng ta đã đi nhiều ngày như vậy rồi tại sao vẫn chưa gặp được bọn họ?"
"Rốt cuộc là em đến đây để làm nhiệm vụ hay để ngắn trai đẹp đây hả? Được rồi, có lẽ là do chúng ta không đi cùng đường với họ. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi ra ngoài thôi. Sáng mai em còn có tiết học đấy, lúc quay lại anh sẽ giúp em hỏi thăm tin tức của bọn họ."
"Anh hai là tốt nhất!"
Ánh mắt Lăng Sơ Nam lộ ra một tia trêu chọc nhìn về phía người nào đó. Mị lực đúng là rất lớn.
Lúc Phong Bất Dự nhìn về phía Lăng Sơ Nam liền mang theo chút bất đắc dĩ. Tầm mắt y dừng lại trên đôi môi màu hồng nhạt của thiếu niên, con ngươi có chút âm trầm.
Mà đúng vào lúc này, một con Hổ Vương đang mai phục bên cạnh đột nhiên xông ra, công kích về phía hai anh em nọ.
Bách Hiểu Sinh phản ứng rất nhanh, kéo Thu Thủy Y Nhân về phía mình, vừa hay né được đòn trí mạng của Hổ Vương.
"Sao ở đây lại có Hổ Vương được?"
Né được đòn trí mạng, Thu Thủy Y Nhân tìm được đường sống trong cái chết tràn ngập hoảng sợ nói.
"Có nghe qua Đông Lĩnh Sơn có Hổ Vương, nhưng lúc trước khi chúng ta đến đây may mắn không gặp phải nó."
Bách Hiểu Sinh đưa lưng về phía em gái của mình.
"Hiện tại chúng ta chỉ có hai người, Hổ Vương là cấp 45, hơn nữa nổi danh hung tàn, chúng ta chỉ sợ không đánh lại. Lát nữa em nghe lời anh, anh kêu chạy liền chạy."
"Nhưng mà...."
"Nghe lời! Anh khá rảnh rỗi, có nhiều thời gian luyện cấp, khó khăn lắm em mới lên được cấp 40, rớt xuống sẽ khó lên lại."
"Không được. Là do em nhận nhiệm vụ, hơn nữa cũng là do em khăng khăng muốn đi đường này, em không thể để anh một mình ở lại đây được."
Thu Thủy Y Nhân từ chối đề nghị của Bách Hiểu Sinh.
"Lát nữa em cầm chân nó, anh chạy trước đi."
Hổ Vương dường như nghe hiểu được câu chuyện của hai người, nó không hề nóng nảy, nhàn nhã huơ huơ cái đuôi, có vẻ như đang tự hỏi nên ăn người nào mới tốt.
Đối với em gái ngốc nhà mình, Bách Hiểu Sinh có chút bất đắc dĩ, có điều ánh mắt lại tràn ngập vui mừng, em gái của hắn đã trưởng thành rồi.
Lại một công kích khác tiến đến, cấp bậc hiện tại của hai người thấp hơn Hổ Vương, cho nên đối với công kích của nó hoàn toàn không có khả năng chống trả lại. Mắt thấy lam đan sắp phải dùng hết, mà thanh máu của Hổ Vương chỉ mới vơi được một nửa.
"A!"
Tỏng một lần né tránh, Thu Thủy Y Nhân không cẩn thận đạp phải rễ cây dưới đất, cơ thể mất thăng bằng, đột nhiên ngã xuống đất.
"Gràooooo!"
Hổ Vương gầm lên một tiếng, nhào về phía Thu Thủy Y Nhân.
Mà lúc này, Bách Hiểu Sinh đang đừng cách Thu Thủy Y Nhân một đoạn, vừa thấy vậy, đồng tử của hắn lập tức co rút.
"Em gái!"
Sau đó hắn đột nhiên nhào về phía Thu Thủy Y Nhân.
Ngay khi hàm rang sắc nhọn của Hổ Vương sắp cắn vào cổ Bách Hiểu Sinh, một tia sáng bạc chợt lóe lên, Thu Thủy Y Nhân đang nhắm chặt mắt cảm giác được mình bị thứ gì đó đè nặng, một dòng máu nóng rơi lên mặt cô, có điều đau đơn trong tưởng tượng không xuất hiện, mà cô cũng không bị văng khỏi trò chơi. Nhận ra tình trạng này, trong lòng cô chỉ cảm thấy một trận đau lòng, vội vàng mở mắt ra lại thấy một màu đỏ tươi.
"Anh hai!"
".....Anh không sao cả."
Qua một lúc lâu, giọng nói của Bách Hiểu Sinh mới vang lên bên tai Thu Thủy Y Nhân, hắn dường như đã trải qua một tình cảnh thống khổ nào đó, cho nên lúc nói chuyện có chút cố sức.
"Anh hai, anh không sao chứ?"
Trong lòng Thu Thủy Y Nhân đầy hoảng loạn, hai mắt cô bị máu tươi xối lên, hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc đã có chuyện gì.
Hổ Vương vừa nãy vẫn còn đang hung ác bây giờ đầu thân hai nơi, mà đầu của nó không nằm dưới đất, lại bị một thanh đao to lớn cắm trên thân cây, hai mắt mở to nhìn về đây. Cơ thể của nó đang đè lên người Bách Hiểu Sinh vẫn đang trong tư thế bảo vệ em gái, máu từ phần cổ của nó không ngừng chả ra, dính đầy người bọn họ.
Có điều, Bách Hiểu Sinh đang đưa lưng về phía Hổ Vương, cho nên hai mắt của hắn vẫn có thể nhìn rõ, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người đi ra từ phía sau cây đại thụ.
"Này....hai người có thể giúp tôi đỡ con hổ này ra không?" Thật sự quá nặng rồi!
Tiên Khí quả nhiên là Tiên Khí! Lăng Sơ Nam lấy thanh đao xuống khỏi thân cây, không khỏi cảm thán lần nữa. Có điều sức lực của Phong Bất Dự cũng thật lớn, không ngờ lại chặt đứt đầu Hổ Vương chỉ với một đòn.
Hai anh em nọ đứng lên, không khỏi dùng ánh mắt như nhìn chúa cứu thế nhìn về phía bọn họ.
"Cảm ơn hai người đã cứu bọn tôi, thật sự rất cảm ơn."
"Nếu hôm nay không có hai người, bọn tôi không chừng đã chết ở chỗ này."
Thu Thủy Y Nhân cảm thấy thật may mắn, lúc nhìn về phía Lăng Sơ Nam tràn ngập cảm kích.
"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 25%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
098:"Ký chủ, không lẽ cô ta thích ngài rồi?"
Em gái này rõ ràng lúc trước còn rất thích Phong Bất Dự, hiện tại liền thay lòng đổi dạ, cũng quá nhanh rồi.
"Cô ta rõ ràng đang nhìn thanh đao trong tay ta."
Lăng Sơ Nam nói.
"Rất hiển nhiên, cô ta xem ta là ân nhân cứu mạng."
Có điều cho dù thế nào, chỉ bằng tằng quan hệ này, nếu cậu và nam chính đứng ở hai phe đối lập, hai anh em này nhất định sẽ không đứng về phía nam chính.
Nhiệm vụ kế tiếp vô cùng thuận lợi. Mặc dù không tổ đội với nhau, nhưng bọn họ cùng nhau đi, ở ngày thứ tư, Lăng Sơ Nam rốt cuộc cũng tìm được một thanh đao khác.
[Đại đao bị mẻ : Đại đao của đệ đệ, tín vật.]
Cùng lúc đó, nhiệm vụ cũng hiển thị đã hoàn thành.
Rời khỏi Đông Lĩnh Sơn, hai anh em nọ cũng có nhiệm vụ phải làm, cho nên bọn họ thêm bạn bè với nhau liền cáo biệt. Lăng Sơ Nam lại quay về thôn nhỏ lúc trước nhận nhiệ vụ, đem thanh đao mẻ kia đưa cho ông lão xem.
Ông lão ôm lấy thanh đao gào khóc.
"Đệ đệ! Đệ đệ của ta! Ô ô ô, sao ngươi lại rời đi sớm như vậy?"
Nhìn ông lão mặt đầy nếp nhăn một phen nước mắt nước mũi gào khóc thương tâm, Lăng Sơ Nam muốn an ủi ông ấy vài câu, có điều ông ta lại đột nhiên nhào về phía Lăng Sơ Nam.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Editor :
Có ai biết mấy cái cấp bậc trang bị này hong, chứ tui hong biết ; -; nên hong ghi ra được. Nếu mn biết thì cho mình xin nhé. Xie xie