Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 19




Chương 19

Tác giả : Tòng Lai Bất Vấn

Edit : Miu(Yu)

Quay trở lại, dưới tầm mắt gắt gao khiến cho người khác sởn tóc gáy của người đại diện, sắc mặt Lăng Sơ Nam vẫn như thường đóng cửa lại.

"Lúc trước không nhận ra thì thôi, bây giờ biết rồi lại cảm thấy hắn ta quả thật khiến người khác muốn đánh một trận."

098:"Có điều chỉ đánh hắn thôi lại không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Yêu cầu là hắn phải chết không có chỗ chôn."

Lăng Sơ Nam :"Trước tiên cứ đánh hắn một trận đã."

Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam tỉ mỉ ngụy trang đi ra ngoài.

Thấy Lăng Sơ Nam chậm rãi dừng xe lại ở ven đường, 098 rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi ra miệng.

"Ký chủ! Bộ dạn ngụy trang của ngài....?"

"Làm sao vậy? Có gì kỳ lạ hay sao?"

Nghe được giọng nói nũng nịu đầy nữ tính phát ra từ miệng Lăng Sơ Nam, 098 im bặt, nơi nào cũng kỳ lạ có được không hả?

Lăng Sơ Nam hiện tại đội một đầu tóc giả dài, gương mặt được trang điểm tinh xảo, thân vận bộ trang phục nhẹ nhàng, trên vai đeo một cái ba lô đơn sắc, nhìn thế nào cũng là một thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân đầy sức sống. Không biết Lăng Sơ Nam đã làm gì, mà bộ đồ mặc trên người của cậu lại không thể nhìn ra dáng người ban đầu. Đặc biệt là cái giọng nữ đầy ngọt ngào ban nãy, khiến cho người khác vừa nghe xong cả người liền tê dại. 

"A!" Mới vừa mở cửa xe, Lăng Sơ Nam đột nhiên kêu lên một tiếng.

Tuy rằng 098 không muốn để ý tới cậu, có điều xuất phát từ nhiệm vụ, vẫn mở miệng hỏi.

"Ký chủ! Có chuyện gì vậy?"

"Ta quên mất đem theo bao bố rồi."

"......"

Đây là một quãng trường khá lớn, người đến người đi quả thực đếm không xuể, mặc kệ là nam hay nữ đều liếc nhìn Lăng Sơ Nam vài lần.

Nội trong nửa tiếng, 098 đếm được có ít nhất năm người đàn ông đang đi đường đột nhiên tông vào biển quảng cáo, mà ký chủ không hề biết xấu hổ của nó còn có tâm trạng vứt mị nhãn cho những người đó.

"Ký chủ! Mục tiêu nhiệm vụ đã xuất hiện!"

Nhìn người đại diện từ trên lầu bước xuống, 098 rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nó liền phát hiện, người có thể đem Lăng Sơ Nam cầm tù cho đến chết quả nhiên không thể là người bình thường được, hắn thế nhưng ngay cả một cái liếc mắt cũng không hề cấp cho Lăng Sơ Nam.

"Hôm nay bảo mẫu xin nghỉ cho nên hắn đi mua cơm trưa cho ta."

Lăng Sơ Nam giải thích cho 098.

"Chúng ta đến phía trước đợi hắn."

Sự thật chứng minh, Lăng Sơ Nam vô cùng hiểu biết người đại diện đã đi cùng bản thân mười năm liền này, cậu lập tức ở một cái hẹm nhỏ chặn đường hắn.

Nhìn người đàn ông không hề có sức chồng cự bị Lăng Sơ Nam đánh tơi bời, một hệ thống vốn dĩ không hề có cảm xúc như 098 đột nhiên lại toát lên một cổ đồng tình nhàn nhạt.

Tên người đại diện này ít nhất ở bệnh viện tịnh dưỡng một năm đi, ai da, ngay cả xương sườn cũng gãy mất một cái.

Lăng Sơ Nam đương nhiên rất hiểu rõ về cơ thể người, biết đánh ở chỗ nào thì sẽ đau đớn. Cậu từ đầu đã dùng một cái khăn lau nhét vào miệng của hắn, cho nên ngoại trừ tiếng kêu rên ra thì cũng không còn bất kì âm thanh nào khác.

Bởi vì Lăng Sơ Nam đánh lén từ sau lưng, lại đem người ta đánh đến nỗi tinh thần hoảng hốt mới dừng tay, cho nên thẳng đến khi cậu đầy thong thả rời đi, Trương Diệp cũng không thể thấy rõ được mặt cậu.

"Ký chủ! Cái khăn lau khi nãy ngài dùng là lấy từ đâu ra vậy?"

098 trầm mặc một hồi lâu hỏi, nó không hề nhớ là Lăng Sơ Nam có đem theo khăn a.

"Ta thấy nó nằm kế thùng rác bên cạnh nên thuận tay."

Lăng Sơ Nam vô cùng hảo tâm giải thích nghi hoặc cho 098.

"......"

Lăng Sơ Nam tâm tình vô cùng tốt vừa lái xe vừa ngâm nga, sau đó bị người khác đam phải đuôi xe.

Mà người đâm phải xe cậu cũng không phải ai xa lạ, chính là người đã va phải cậu ngày hôm qua, Sở Vân Qua.

Người đàn ông mang dòng máu lai này khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam liền có chút kinh ngạc, lúc sau liền lập tức xin lỗi.

"Thật sự xin lỗi cô, vừa rồi lúc lái xe tôi có chút không chuyên tâm."

098 đột nhiên nhảy ra nhắc nhở.

"Ký chủ! Ngài đừng tin lời y, vừa rồi ngài lái chậm như vậy, lại đang từ từ chạy trên đường, y khẳng định là cố ý đâm vào xe ngài."

"Ta biết! Y khẳng định là mơ ước sắc đẹp của ta."

Lăng Sơ Nam đầy tà mị vuốt vuốt tóc mái hai bên tai.

"......."

"Không sao cả!"

Từ gương mặt của người đàn ông, Lăng Sơ Nam chuyển hướng sang đèn xe đã bị đam hỏng, sau đó tươi cười như hoa.

"Cũng không phải là việc gì lớn, thay một cái đèn khác là được, lần sau cẩn thận một chút."

Gía của chiếc xe này không quá cao, kiểu dáng bình thường, lúc cậu mua cũng không dùng được bao nhiêu lần, ngay cả người địa diện của cậu cũng không biết đến sự tồn tại của nó, cho nên Lăng Sơ Nam mới yên tâm mà lái nó ra ngoài, xem ra vận khí cũng thực không tồi.

Sở Vân Qua nghe được thanh âm của Lăng Sơ Nam liền âm thầm thất thần trong chớp mắt, biểu tình của y tựa hồ có chút kì quái, sau đó liền nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Tôi sẽ đền bù."

Dừng một chút lại tiếp tục nói.

"Đèn xe cũng hỏng rồi, tôi gọi người đến mang đi sửa, tôi đưa cô về."

Bất quá cũng chỉ là sửa xe mà thôi, có cần phải nói đến ái muội như vậy không hả? 098 vừa nghĩ như vậy liền nghe được thanh âm của Lăng Sơ Nam truyền đến.

"098! Ta cược 5 cọng lông, người đang ông này thích ta."

098 trầm mặc một lát, sau đó đả kích nói.

"Cho dù có thích, thì cũng là thích người phụ nữ mà ngài đang giả trang thôi."

"Không sao cả! Y đẹp trai như vậy, nếu nguyện ý cùng ta có một mối quan hệ thuần-khiết, thì ta cũng không ngại giả trang thành nữ."

"...."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lăng Sơ Nam vẫn cự tuyệt lời đề nghị của Sở Vân Qua, sau đó lại cầm tấm chi phiếu có giá trị bằng luôn cả chiếc xe nhỏ nhoi này của cậu, lưu luyến không rời tạm biệt người đàn ông.

"Ký chủ! Ngài không có ý định ngủ với y ư?"

"Ta nói chính là quan hệ thuần khiết a, có tấm danh thiếp của y còn không đủ sao?"

Lăng Sơ Nam đập vào vô lăng một cái, cuối cùng đưa ra kết luận.

"098! Ngươi quá đen tối."

"...."

Suốt cả quãng đường về nhà, 098 không hề hé ra bất kì lời nào với Lăng Sơ Nam.

Ba ngày sau, Lăng Sơ Nam nhận được điện thoại từ người địa diện Trương Diệp đang ốm đau nằm trên giường bệnh tịnh dưỡng. Trong điện thoại, hắn ta nói rằng đã gặp phải một số việc ngoài ý muốn, thanh âm vô cùng bình thường xin nghỉ nửa năm, còn Lăng Sơ Nam lại tỏ vẻ vô cùng lo lắng quan tâm vài câu mới cúp điện thoại.

"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 10%, mong ký chủ tiếp tục nổ lực hoàn thành."

Thanh âm 098 đầy bình tĩnh nói.

"hàm răng rụng hơn phân nửa, còn kiên trì gọi điện thoại cho ngài, người đại diện quả thực là chân ái của ngài a."

Lăng Sơ Nam thở dài. "098, ngươi đã theo ta lâu như vậy, mà ngươi vẫn không rõ chân ái của ta là ai hay sao?"

Nhìn bộ dáng buồn bực không vui của ký chủ, 098 không khỏi nhớ đến lời nói của Lăng Sơ Nam trong lúc đang ở bên Tằng Vô Nhạc, không lẽ ký chủ của nó thực sự yêu Tằng Vô Nhạc sao?

Sau đó, 098 lập tức phát hiện bản thân nó đã suy nghĩ nhiều rồi, câu nói tiếp theo của Lăng Sơ Nam lại là.

"098, ta cảm thấy trên người của Sở Vân Qua có hương vị của chân ái."

"....."

Không đợi 098 mở lời, Lăng Sơ Nam lại thở dài.

"Chỉ trong 5 ngày, ta đã gầy đi 6 cân rồi."

098:....Đó còn không phải là do chính ngài tự cắn mình sao?

 Sau đó nó liền nhìn thấy Lăng Sơ Nam lấy ra điện thoại nhập vào mọt dãy số, mà số điện thoại này thoạt nhìn có chút quen thuộc.

Điện thoại được kết nói, gương mặt của Lăng Sơ Nam tươi cười đầy sáng lạn nhưng giọng nói lại rất nghiêm trang.

"Xin chào, anh là Sở tiên sinh sao? Tôi là Lăng Sơ Nam."

098:.....Ký chủ, có phải từ ban đầu ngài đã đánh chủ ý lên người của y hay không? Cư nhiên lại đem số điện thoại của người ta nhớ rõ đến vậy.

"Đối với đồ ăn tương lai ta đương nhiên phải quan tâm một chút chứ."

Lăng Sơ Nam tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của 098, lười biếng trả lời, 098 cả kinh, trở nên trầm mặc.

Điện thoại truyền đến một âm thanh trầm thấp từ tính, Lăng Sơ Nam vẫn như cũ duy trì giọn nói bình tĩnh của mình.

"Không biết anh có nhớ hai ngày trước đã va phải một chiếc xe không?"

"Đương nhiên vẫn nhớ."

Thanh âm phía bên kia mang theo ý cười trả lời.

"Đó là chị của tôi, lần trước tôi có nói sẽ mời anh ăn cơm, không biết bao giờ thì anh có thời gian?"

098 nhìn Lăng Sơ Nam thao thao bất tuyệt, sau đó nhanh chóng cùng người kia định ra thời gian gặp mặt.

Bởi vì lúc trước vẫn chỉ nhận một bộ điện ảnh, mà Lăng Sơ Nam cũng không nhận thêm quảng cáo hay chương trình gì, cho nên trước khi bộ phim khai máy đều rảnh rỗi, cũng để cho trợ lý nghỉ ngơi.

Ở nhà nằm thêm mấy ngày, rốt cuộc cũng đến ngày gặp mặt với Sơ Vân Qua.

Lăng Sơ Nam ngủ một giấc đến thẳng buổi chiều, sau đó mới chậm rãi rời khỏi giường.

Nhìn Lăng Sơ Nam vô cùng thong thả và ung dung, 098 lạnh lùng mở miệng.

"Ký chủ, thời gian ngài hẹn với Sở Vân Qua là 5h chiều, hiện tại chỉ mới 3 giờ rưỡi, thời gian đến địa điểm đã hẹn là 40 phút."

Nói cách khác Lăng Sơ Nam chỉ có 50 phút còn lại để chuẩn bị.

"Biết rồi."

Lăng Sơ Nam ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng tắm, cuối cùng cậu lại đừng nhìn bản thân trong gương.

"098, lần đầu tiên gặp mặt thì nên mặc gì mới đẹp?"

Cài gì cũng được, chỉ cần nhanh chóng mặc vào là được rồi. Đối với bộ dáng đầy hưng phấn của ký chủ nhà mình, 098 yên lặng phun tào trong lòng, sau đó nó vẫn nghiêm túc đưa ra đề nghị.

"Chỉ cần không bị nhận ra là được."

Sau đó Lăng Sơ Nam mặc áo sơ mi và quần jeans, vuốt vuốt mái tóc, rồi mới cầm mắt kính đeo lên.

098 sốt ruột nói :"Ký chủ, ngài thực sự muốn mặc như vầy đi ra ngoài?"

"Ừ?"

Bước chân Lăng Sơ Nam vẫn không dừng lại.

"Có vấn đề gì sao?"

Vấn đề chính là ngài mặc như vậy sẽ bị người khác nhận ra a.

Sau đó 098 liền phát hiện bản thân lại nghĩ nhiều rồi.

Một tiếng sau, Lăng Sơ Nam nhàn nhã đi vào nhà hàng đã hẹn, khiến người khác ngạc nhiên là những người nhìn về phía cậu đều chỉ lộ ra chút kinh ngạc bởi vì diện mạo xuất chúng của cậu mà thôi, cũng không có bất kì ai nhận ra cậu chính là minh tinh hiện tại đang nổi đình nổi đám.

"Cái này.... Sao lại như thế a?"

"Khí chất."

Lăng Sơ Nam lời ít mà ý nhiều nói, gương mặt mang theo tươi cười dịu dàng, cộng thêm chiếc kình đen đang đeo, nhìn qua giống như anh trai nhà bên.

098 không hiểu gì cả:"....."

Lăng Sơ Nam liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong một góc nhưng vẫn nổi bật kia, sửa sang lại sắc mặt một chút mới bước đến.

"Sở tiên sinh, đã để anh đợi lâu."

-----

Editor :

Định edit 2 chương cơ mà lười quá.....