Trong phòng điều khiển của khách sạn, Hạ Minh Kiệt nhìn hình ảnh Tô Đường bị kéo vào trong phòng chỉ để lại một hành lang trống rỗng.
Y mặt không đổi sắc đẩy nhẹ kính mắt, vươn tay đem quyền hạn cho phép thang máy đi lên tầng cao nhất đóng lại, sau đó cầm lấy bộ đàm: "Toàn bộ trở lại vị trí."
Chỉ sau một phút đồng hồ, nhóm vệ sĩ bị Tô Đường cho rằng đã đi ngủ giờ đây quay lại canh gác cẩn thận, ngay cả ruồi bọ cũng khó lọt vào.
Hạ Minh Kiệt vỗ bả vai nhân viên phụ trách, lấy di động chậm rãi ra khỏi phòng.
Chờ sau khi cửa đóng lại, nhân viên phụ trách còn mơ hồ nghe được tiếng thở dài đầy thất vọng của Hạ Minh Kiệt.
"Ông chủ vẫn keo kiệt trước sau như một."
Hạ Minh Kiệt vừa đi vừa thì thào lẩm bẩm.
Y vừa mới được nhìn thấy hình ảnh "Tình cảm mãnh liệt" thông qua camera giám sát, nội tâm có chút tiếc nuối.
Hạ Minh Kiệt là hậu bối xuất sắc nhất trong thế hệ này của Hạ gia, hiển nhiên được chọn để đi theo người thừa kế duy nhất của Đồng gia Đồng Thịnh Chử.
Trải qua mấy năm thể hiện, y dùng năng lực cùng lòng trung thành trở thành tâm phúc của gia chủ đương nhiệm Đồng Thịnh Chử.
Thân là tâm phúc chắc chắn nắm giữ rất nhiều bí mật không muốn để người ngoài biết.
Mà bí mật này chính là trong trái tim sắt thép của người đàn ông vô cảm lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn kia có cất giữ hình bóng mềm mại của một người.
Mỗi một ngày, y đều sẽ đích thân cho người điều tra xem người nọ đã làm gì, ăn món gì, cùng ai nói chuyện, tất cả mọi thứ thật kĩ rồi đưa cho hắn.
Đương nhiên ý định rục rịch trong lòng là muốn nhìn thử xem người trong lòng của ông chủ sẽ có bộ dáng gì.
Đáng tiếc thật!
Y chính là không có cơ hội nhìn cho kĩ!
.....!
Bên trong phòng tối, Tô Đường mở to mắt đầy bất lực cùng sợ hãi.
Đối phương sau khi nói xong liền tiếp tục day cắn trên môi cậu, thậm chí động tác của hắn còn hung hăng mạnh bạo hơn trước.
Môi Tô Đường bị mút đến phát đau, càng quá phận hơn chính là hắn còn dùng đầu lưỡi nóng bỏng cường ngạnh cạy mở khớp hàm Tô Đường, quét ngang vòm miệng ôn nhuận của cậu.
Hắn bá đạo chiếm cứ toàn bộ khoang miệng Tô Đường.
Răng nanh bị liếm, đầu lưỡi bị hút đến phát đau, phần cằm mỏi nhừ nhưng không thoát ra được.
Cậu thậm chí còn cảm nhận bàn tay của hắn ở bên hông đang luồn vào vạt áo xoa nắn da thịt trắng nõn, bàn tay thô ráp nóng hổi làm cậu rùng mình.
Tô Đường bị hôn đến mềm nhũn hai chân, nhưng còn chưa kịp xụi lơ ngã xuống đất đã bị đối phương phản ứng nhanh chóng ôm lấy.
Tô Đường dùng sức đá chân, cậu bị hắn ôm như ôm em bé, mông bị cánh tay rắn chắc nâng lên chỉ có thể dùng gót chân liên tục đá vào đùi hắn.
Đối phương mặc kệ cậu tùy ý đá mình, vẫn vững vàng như tượng đá ôm Tô Đường di chuyển đến nơi khác, dọc đường đi còn dùng môi mình đè ép đôi môi của cậu.
Tô Đường bất lực vùng vẫy, lưng bị một bàn tay của hắn đỡ lấy, sau đó hắn đặt cậu nằm lên chiếc giường mềm mại ấm áp, nhưng cậu cũng không hề thấy thoải mái mà ngược lại càng thêm khủng hoảng.
Hắn điều chỉnh tư thế hôn Tô Đường, một tay chế trụ thắt lưng, một tay sờ lên hai má cậu.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng như đang chạm đến bảo vật trân quý, nhẹ nhàng vuốt ve khắp mặt cậu,...!
Động tác này của đối phương đã giải thoát hai tay Tô Đường, cậu siết chặt nắm tay nện lên vai hắn, sau đó lại dùng hai tay đẩy đầu hắn để tránh thoát nụ hôn.
Động tác của cậu mạnh bạo không nương tay, cũng không thèm quản hắn có đau hay không, chỉ biết dùng hết sức đẩy.
Có lẽ bị hành động của Tô Đường làm đau, đầu lưỡi vốn càn quấy loạn xạ trong miệng cậu lúc này mới chịu lui ra.
Tô Đường bị hôn đến hô hấp khó khăn, bây giờ thoát được chỉ có thể ráng hít lấy hít để từng ngụm không khí.
Hít thở lại bình thường Tô Đường như được sống lại, cậu không chút lưu tình giơ lên bàn tay vụt vào mặt đối phương.
"Chát"
Thanh âm vang lên trong không gian yên tĩnh càng rõ ràng hơn.
Tô Đường đỏ mắt, hai nắm tay liều mạng đấm vào ngực hắn: "Đồng Thịnh Chử, cậu bị làm sao vậy hả?"
"Cậu làm tớ sợ."
Tô Đường đem toàn bộ sự sợ hãi, bất lực, tủi thân khóc thành tiếng.
Tiếng khóc nức nở lập tức khiến Đồng Thịnh Chử luống cuống tay chân, nhưng cũng không do dự bao lâu, hắn liền nghiêng người lần nữa ôm lấy Tô Đường.
Lúc này hắn cũng trở nên thành thật hơn, chỉ trấn an vỗ nhẹ sau lưng cậu, để cậu tùy ý đánh mắng mình.
Chờ Tô Đường thút thít ngừng khóc, còn cố ý trả thù đem toàn bộ nước mắt nước mũi bôi lên quần áo hắn, sau đó lại tức giận đá hắn một cú, giọng nói nghẹn ngào mềm mại pha lẫn tiếng nấc nhẹ: "Bật đèn."
Người bên cạnh nghe thấy liền lui ra, nhiệt độ lẫn hô hấp bên tai biến mất, không bao lâu sau cả căn phòng sáng trở lại.
Tô Đường chưa kịp thích ứng hơi híp mắt, chờ ổn định lại nhìn đến người đàn ông cao lớn đang đi tới trước mặt mình.
Tô Đường vẫn luôn biết Đồng Thịnh Chử sau khi trưởng thành rất đẹp trai, nhưng ở khoảnh khắc gần như vậy cậu nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt góc cạnh sắc sảo được trời cao ưu ái không khỏi có chút bị mê muội.
Chờ thêm một hồi lâu Tô Đường mới không tình nguyện dời đi tầm mắt, cậu không sợ hãi nữa mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không có mất trí nhớ? Cậu nhớ rõ tớ có đúng hay không?"
Khuôn mặt Đồng Thịnh Chử vẫn như trước không đổi sắc, hắn không trả lời mà trực tiếp ngồi lên giường, đem Tô Đường ôm vào trong ngực mình, hai tay gắt gao siết chặt: "Tôi đã trở về, bảo bối."
Tô Đường phản kháng cái ôm cường ngạnh của Đồng Thịnh Chử, nghe thấy cái xưng hô này cả người liền run rẩy, thiếu chút nữa da gà rơi đầy đất.
Tính công kích của hai chữ này rất cao cho nên Tô Đường tạm bỏ qua chuyện mình bị Đồng Thịnh Chử ôm cứng ngắc, cậu ngửa đầu hoài nghi nhìn hắn: "Cậu có phải nhận sai người rồi không? Hay cậu thật sự mất trí nhớ?"
Đồng Thịnh Chử nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tô Đường, hắn cúi đầu ôn nhu hôn lên khóe miệng của cậu: "Không mất trí nhớ, cũng không có người khác.
Từ trước tới giờ chỉ có một mình em, bảo bối Đường Đường của tôi."
Tô Đường khiếp sợ đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ như hóa đá.
Không lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ, hay đột nhiên lỗ tai có vấn đề? Nếu không tại sao bạn thân tám năm không gặp lại đột nhiên toát ra lời nói ái muội như vậy? Thậm chí còn làm những động tác không nên có giữa bạn bè?
Đầu Tô Đường rối loạn không biết phải phản ứng như thế nào.
Qua một hồi lâu cậu mới tỉnh lại trong mơ hồ, dung dữ bắt lấy áo Đồng Thịnh Chử, hỏi ra mục đích thật sự của của hắn đêm nay: "Cậu không mất trí nhớ, vậy tại sao lúc nãy lại làm ra vẻ như tụi mình không quen biết nhau?"
Nói tới đây Tô Đường cực kì ủy khuất, cậu trừng mắt nhìn Đồng Thịnh Chử, chỉ trích: "Cậu vô duyên vô cớ biến mất, ngay cả cách để liên lạc cũng không có, cậu có biết tớ lo lắng đến mức nào hay không, có biết tớ đã tìm cậu bao lâu hay không?" Tô Đường khổ sở muốn đưa tay lau nước mắt, nhưng tay còn chưa kịp động, những giọt nước trong suốt trên mặt đã được Đồng Thịnh Chử gạt đi sạch sẽ.
Tô Đường hừ hừ hai tiếng, tiếp tục nói: "Tớ khi đó bởi vì cậu biến mất đã đau buồn rất lâu, vậy còn cậu thì sao? Không nói một tiếng thì thôi, đêm nay vất vả lắm mới được gặp nhau, tớ liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra cậu, tớ nhớ cậu đến cỡ nào chứ! Kết quả cậu thì sao, cậu ra vẻ như không quen biết tớ, còn để cho người khác đuổi tớ đi! Cậu quá đáng lắm, nếu không muốn làm bạn nữa thì cứ nói thẳng ra đi."
"Còn nữa," Tô Đường vừa nói liền không thể ngừng lại được, đặc biệt là chuyện đêm nay càng khiến cậu vừa giận vừa thẹn: "Tại sao cậu lại làm hành động đó với tớ, tớ đột nhiên bị kéo vào phòng rồi bị cậu đối xử như vậy, rất sợ hãi cậu có biết không?"
Đồng Thịnh Chử vẫn trầm mặc như trước.
Tô Đường buồn bực bĩu môi: "Cậu nói đi, tớ đang rất tức giận đó, nếu cậu không giải thích cho đàng hoàng thì tình bạn giữa chúng ta chấm dứt."
Không cùng hắn làm bạn tốt nữa đâu!
"Năm đó chuyện rời đi tuy rằng không phải ý muốn của tôi, nhưng tôi vẫn có lỗi với em, xin lỗi." Năm đó là do hắn không đủ mạnh cho nên chỉ có thể cam chịu bị khống chế rời khỏi Tô Đường.
Hắn đã từng phản kháng, cũng từng chạy trốn.
Nhưng người đàn ông đó sinh mệnh đang trên bờ vực nguy kịch, nhất định quản giáo Đồng Thịnh Chử thực nghiêm khắc, đơn giản vì hắn là người thừa kế duy nhất của gã.
Tuy rằng cái thân phận này hắn hoàn toàn không muốn nhận thậm chí chán ghét đến cực điểm, nhưng tuổi nhỏ căn bản không đủ thực lực để phản kháng, mỗi một lần như vậy đều bị trừng phạt đến máu tươi đầm đìa.
Sau đó Đồng Thịnh Chử lựa chọn im lặng, lợi dụng tài nguyên sẵn có của gã để làm cho bản thân mình cường đại hơn, cuối cùng khống chế hết thảy mọi thứ trong tầm tay.
Tô Đường đang vểnh tai lắng nghe nghiêm túc nhưng Đồng Thịnh Chử lại đột nhiên không nói nữa, cậu tức giận kéo áo hắn: "Còn gì nữa không?" Chuyện đêm nay còn chưa giải thích mà!
"Bảo bối, em biết không, từ sau khi tôi trưởng thành trong giấc mơ vẫn luôn xuất hiện một người."
"Người nào?" Tô Đường phản xạ có điều kiện hỏi lại, sau đó cả người liền xù lông: "Đừng gọi tớ là bảo bối!"
Đồng Thịnh Chử nhìn thật sâu vào Tô Đường đang bị hắn ôm vào trong ngực, nhìn đến mức khiến cậu cảm thấy kì lạ.
"Tôi mỗi ngày đều nằm mơ ôm chặt người đó vào lòng, hôn lên ánh mắt, đôi môi, xương quai xanh, hôn lên toàn thân của người." Mỗi lần nhắc đến nơi nào, ánh mắt Đồng Thịnh Chử đều đảo qua vị trí đó trên người Tô Đường: "Trong mỗi giấc mơ, tôi đều hung hăng xỏ xuyên người đó, nhìn thấy người vì tôi mà rơi lệ, nghe giọng người vì tôi mà khóc lóc van xin.
Tôi sẽ hung hăng ôm chầm lấy người đó, khiến người đó cảm thụ thật sâu sự tồn tại của tôi, sự thống khổ lẫn kɦoáı ƈảʍ do tôi mang đến.
Tôi sẽ khiến thế giới trong mắt người chỉ có một mình tôi.
Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng, tôi hận không thể đem người đó sát nhập vào cơ thể mình, cùng tôi cốt nhục tương giao."
Thân thể Tô Đường run rẩy kịch liệt.
-----
Đôi lời của tác giả:
Tô Đường: Mẹ ơi trong này có biếи ŧɦái!!!.