Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc

Chương 67: Thế giới III: Đạo lữ tiên tôn độc ác trầm mê nuôi con (29)




   Giản Ninh lập tức khoanh tay trước ngực, che mình lại.

   "Nói trước nhé, từ chối bán thân."

   Diệp Minh Sương: "..."

   "Sai rồi, không phải bán thân, là bán thân trả nợ."

   Giản Ninh: "... Trả chim?"

   Diệp Minh Sương hơi nheo mắt nhìn anh.

   "Không không không," Giản Ninh cảm nhận được nguy hiểm, điên cuồng lắc đầu, "Không phải trả chim, trả trứng, trả trứng."

   Ánh mắt Diệp Minh Sương càng lúc càng nguy hiểm: "..."

   Giản Ninh vừa dứt lời: "..."

   "Quên đi, anh lại đây!"

   Giản Ninh quyết định ngậm miệng, nằm vật ra ghế, dang rộng tay, mặc kệ.

   Diệp Minh Sương: "..."

   Nếu đã vậy, hắn không khách sáo nữa.

   Diệp Minh Sương đứng dậy, đến cạnh Giản Ninh, vươn tay nắm lấy cổ tay anh, ép anh vào giữa hai tay.

   "Ninh Ninh, là em bảo ta lại gần, không được đổi ý."

   Giản Ninh: "..."

   Không không không, anh chỉ đùa thôi.

   Anh chỉ thuận miệng nói, anh tưởng Diệp Minh Sương sẽ từ chối.

   Diệp Minh Sương nắm lấy tay Giản Ninh, cúi đầu, nhẹ nhàng áp sát trán, chóp mũi, rồi nhìn đôi môi mỏng của anh.

   Giản Ninh cảm thấy mình như bị trúng tà, hoàn toàn không thể giãy giụa.

   Anh trơ mắt nhìn Diệp Minh Sương càng ngày càng gần, căng thẳng nhắm chặt mắt.

   Diệp Minh Sương: "..."

   Diệp Minh Sương mỉm cười, giơ tay chọc nhẹ chóp mũi Giản Ninh, rồi đứng dậy.

   Giản Ninh nhắm mắt đợi rất lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì.

   Anh lén hé mắt, thấy Diệp Minh Sương đang đứng cách đó không xa, trêu chọc nhìn anh.

   Giản Ninh: "...??!"

   Anh, anh còn tưởng sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

   Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.

   Anh ngẩng đầu, lén nhìn Diệp Minh Sương, rồi bị hắn phát hiện.

   "Ninh Ninh, sao vậy?" Diệp Minh Sương biết rõ còn cố hỏi.

   Giản Ninh: "... Vậy, chuyện trứng chim coi như tôi đã trả xong rồi nhé, cứ quyết định vậy đi?!"

   Diệp Minh Sương: "Nằm mơ đi."

   Diệp Minh Sương nhìn anh, "Ninh Ninh, ta cho em thời gian, tìm lại trứng chim cho ta, nếu không, ta sẽ không khách sáo với em đâu."

   Không khách sáo thì sao chứ?

   Hừ, tên cặn bã ngay cả hôn cũng không dám.

   Có phải vì trong lòng có người khác nên mới không dám hôn mình không?

   Anh nhất định phải tìm ra bằng chứng, vạch trần bộ mặt thật của hắn.

   Giản Ninh đứng dậy đi tìm chim.

   Sau đó, anh tìm khắp mọi ngóc ngách của Lạc Hà Phong mà vẫn không thấy bóng dáng quả trứng đâu.

   Chẳng lẽ bị Diệp Minh Sương giấu đi rồi, hắn cố tình trêu chọc mình sao?

   Không vui!

   *

   Học được vài hôm, cứ đến giờ nghỉ là Diệp Liễm lại chạy về Lạc Hà Phong ngay.

   Về đến nơi, bé lại gần làm nũng với daddy mình trước, sau đó chạy đến ôm tiểu sư thúc, rồi mới tìm Tiểu Hồng chơi một lát.

   Giản Ninh tự tay nấu một bàn cơm ăn lớn.

   Diệp Liễm vui vẻ ăn hết.

   "Cảm ơn tiểu sư thúc, món nào cũng ngon ạ."

   Giản Ninh mở to mắt, trẻ con tuổi này đều ăn nhiều như vậy à?

   "Liễm, ăn từ từ thôi, không ai tranh với con đâu."

   Giản Ninh vừa dứt lời, miếng sườn cuối cùng đã bị Diệp Minh Sương gắp mất.

   Diệp Liễm nhìn daddy mình, mím chặt môi không nói gì.

   Diệp Minh Sương: "..."

   Diệp Minh Sương khó hiểu, cho miếng sườn vào miệng, rồi ngẩng đầu nhìn hai bố con.

   Sao hai người này lại nhìn mình?

   Giản Ninh trừng hắn.

   Diệp Minh Sương: "...?"

   Sau đó, Giản Ninh không còn bảo Diệp Liễm ăn chậm nữa.

   Ba người một chim, bề ngoài hòa thuận ăn cơm.

   Ăn xong, Diệp Minh Sương chủ động đứng dậy dọn bàn, rửa bát.

   Hai người họ đã hình thành một kiểu ăn ý kỳ lạ, nếu Giản Ninh nấu cơm thì Diệp Minh Sương sẽ chủ động dọn dẹp, nếu Diệp Minh Sương nấu cơm thì anh cũng sẽ đứng dậy dọn dẹp.

   Diệp Minh Sương cho bát đũa vào rổ, mang vào bếp rửa.

   Giản Ninh đi tưới nước cho hoa cỏ của anh.

   Hàng ngày cứ đến giờ này là anh lại tưới hoa.

   Diệp Liễm ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, lon ton chạy theo Diệp Minh Sương vào bếp.

   Bé đi đến bếp, thò đầu vào, ngoan ngoãn nói: "Daddy, chúng ta rửa chung nhé?"

   Diệp Liễm đứng trước cửa giống như một chiếc bánh ngọt nhỏ, má lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt.

   Diệp Minh Sương mỉm cười, "Không cần đâu, Liễm đứng ở đó là được rồi."

   "Vâng ạ." Diệp Liễm nhỏ giọng đáp, ngoan ngoãn đứng trước cửa.

   "Mấy hôm nay con học được gì rồi?" Diệp Minh Sương hỏi.

   "Con học được ngự hỏa thuật," Diệp Liễm vui vẻ nói, "Daddy, con biểu diễn cho daddy xem nhé?"

   "Được."

   Khi không có ai, Diệp Liễm vẫn thích gọi Diệp Minh Sương là daddy hơn.

   Như vậy, bé mới cảm thấy daddy vẫn còn   ở bên cạnh mình.

   Diệp Liễm giơ tay trái lên, thầm niệm vài câu trong lòng, rồi đưa hai ngón tay ra, chỉ vào đống cỏ khô, "phừng" một tiếng.

   Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên cỏ khô, bốc lên vài làn khói rồi tắt ngúm.

   Diệp Minh Sương nhìn đám cỏ khô bị ngọn lửa thiêu rụi cháy đen, "Rất giỏi."

   Diệp Liễm cúi đầu, buồn bã nói: "Nhưng ở trường con có thể tạo ra một ngọn lửa lớn cơ."

   Bé con thất vọng.

   Bé định khoe với bố, giờ thì không khoe được nữa rồi.

   Chỉ tạo ra được một ngọn lửa nhỏ xíu thế này, rất xấu hổ.

   Nặng nề bước qua, Diệp Liễm che đám cỏ khô bị cháy đen đi.

   Diệp Minh Sương vừa buồn cười vừa bất lực, hai bố con này, người thì quá phật hệ, người thì lại quá nghiêm khắc với bản thân.

   Diệp Minh Sương nói: "Liễm, con đã làm rất tốt rồi, tu luyện phải chú ý tuần tự tiến hành, không thể nóng lòng cầu thành, nếu không rất dễ sinh tâm ma."

   "Hôm nay con có thể đốt cháy cỏ khô, chứng tỏ con đã thành công rồi, đừng sốt ruột, biết chưa? Liễm, con đã rất giỏi rồi."

   Diệp Liễm cúi đầu, chậm chạp gật đầu.

   "Con biết rồi ạ, cảm ơn daddy."

   Diệp Liễm mạnh dạn tiến lên, ôm lấy chân Diệp Minh Sương, tỏ lòng biết ơn.

   Diệp Minh Sương nhẹ nhàng xoa đầu bé, an ủi con trai.

   Hắn bế Diệp Liễm lên: "Được rồi, đi thôi."

   Diệp Liễm ôm cổ Diệp Minh Sương.

   Hai bố con đều không phát hiện Giản Ninh đang xách ấm nước định vào bếp pha trà.

   Giản Ninh đứng im tại chỗ, nấp sau bức tường ngoài bếp.

   Anh vừa nghe thấy gì vậy?

   Anh nghe thấy Diệp Liễm gọi Diệp Minh Sương là daddy?

   Đúng là, đúng là, Diệp Liễm đúng là con trai của Diệp Minh Sương.

   Giản Ninh trợn tròn mắt, đầy kinh ngạc, trong lòng có chút chua xót.

   Anh thật sự đã đoán đúng.

   Giản Ninh tức giận lẩm bẩm.

   "Diệp Minh Sương, tên cặn bã nhà anh, đã có mẹ của Liễm rồi, vậy mà còn kết đạo lữ với nguyên chủ."

   "Tên đàn ông thối tha, đồ đểu, đồ cặn bã."

   Giản Ninh hận không thể lập tức chạy đi lý luận với Diệp Minh Sương.

   Nhưng trên thực tế, anh nhìn hai bố con đi xa, rồi xách ấm nước, lén lút vào bếp, tức giận nhóm lửa đun nước pha trà.

   Hôm nay anh pha trà, Diệp Minh Sương đừng hòng uống được một ngụm nào.

   Hừ.

   Giản Ninh pha trà xong, thong thả đi ra ngoài.

   Vừa nhìn thấy Giản Ninh, Diệp Liễm lập tức vui vẻ chạy sang ôm lấy chân anh.


   "Tiểu sư thúc!"

   "Tiểu sư thúc, người đi đâu vậy? Con tìm mãi không thấy!"

   "Đi pha trà," Giản Ninh ngồi xổm xuống, nhìn Diệp Liễm, "Liễm tìm tiểu sư thúc có việc gì à?"

   Diệp Liễm xấu hổ cười, nhỏ giọng nói: "Con muốn biểu diễn cho tiểu sư thúc xem thuật pháp mới học được."

   Ban đầu bé còn ngại không dám biểu diễn cho Giản Ninh xem, nhưng sau khi được Diệp Minh Sương động viên, bé lại không nhịn được, nóng lòng muốn thể hiện cho tiểu sư thúc xem.

   "Được thôi!"

   Tuy đã biết Diệp Minh Sương là tên cặn bã, nhưng nhìn Diệp Liễm nhỏ bé mềm mại, anh vẫn cảm thấy bé rất đáng yêu, rất thân quen.

   "Yeah, tiểu sư thúc, người xem này!"

   Diệp Liễm đứng cách ra một chút, phồng má, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi một ngọn lửa nhỏ xuất hiện giữa hai ngón tay.

   Một lát sau, ngọn lửa nhỏ biến mất.

   Diệp Liễm ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa hồi hộp vừa ngại ngùng, "Tiểu sư thúc, người có thấy ngọn lửa không ạ?"

   "Thấy rồi," Giản Ninh mỉm cười, "Liễm giỏi quá, giỏi thật đấy."

   Lời khen của Giản Ninh lúc nào cũng khoa trương như vậy.

   Mặt Diệp Liễm đỏ bừng, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, vô cùng thỏa mãn.

   Bé vui vẻ ôm lấy chân Giản Ninh, khẽ gọi một tiếng bố.

   Khi nào bố mới nhớ ra Liễm đây?

   Không vui.

   Diệp Liễm ủ rũ quay lại trường học.

   Tống Thanh Loan tưởng bé bị mắng ở Lạc Hà Phong, vội vàng chạy đến hỏi han.

   Diệp Liễm lắc đầu, gục xuống bàn, chờ phu tử đến.

   Sau khi Diệp Liễm đi, Giản Ninh cũng không muốn nhìn thấy tên cặn bã kia nữa. Thế là, Diệp Minh Sương bỗng nhiên trở thành đối tượng bị ghẻ lạnh.

   Diệp Minh Sương: "..."

   Mỗi lần hắn muốn bắt chuyện với Giản Ninh, đều bị anh hắt hủi.

   Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

   Lúc Giản Ninh lại định trợn trắng mắt đẩy hắn ra, Diệp Minh Sương nắm lấy tay áo anh, "Ninh Ninh, ít nhất cũng phải cho ta biết đã xảy ra chuyện gì chứ?"

   "Em đã không nói chuyện với ta cả buổi chiều rồi."

   "Tôi không muốn để ý đến anh."

   Giản Ninh giơ tay định đẩy Diệp Minh Sương ra, không ngờ lại loạng choạng, cả hai cùng ngã xuống ghế.

   Diệp Minh Sương nhân cơ hội ôm eo Giản Ninh.

   "Ninh Ninh, nói cho ta biết, tại sao lại phớt lờ ta, được không?"

   "Nói cho ta biết, ta đã làm sai điều gì?"

   Diệp Minh Sương dừng lại ở khoảng cách rất gần Giản Ninh, chóp mũi hai người chạm vào nhau.

   Giọng nói của hắn trầm thấp, như có ma lực.

   Giản Ninh ngây người nhìn hắn, suýt nữa đã bị mê hoặc, cho đến khi Tiểu Hồng mổ vào ống quần anh.

   Giản Ninh tức giận nói: "Diệp Minh Sương, buông tôi ra." Đã có mẹ của Liễm rồi, còn kết đạo lữ với người khác.

   Giản Ninh lẩm bẩm.

   Anh không muốn thừa nhận mình có chút ghen tuông.

   "Ninh Ninh, lúc nãy em nói gì?"

   Diệp Minh Sương nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Giản Ninh, nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Em nói, mẹ của Liễm?"

   Giản Ninh ở trong ngực Diệp Minh Sương, yếu ớt đáng thương co người lại.

   "Đúng vậy, tôi nói, mẹ của Liễm."

   "Tên bạc tình nhà anh, không được phụ lòng mẹ của Liễm."

   Diệp Minh Sương: "..."

   "Em biết Liễm là con trai ta rồi?" Diệp Minh Sương hỏi.

   Cuối cùng hắn cũng biết lý do Giản Ninh chiến tranh lạnh với mình mấy hôm nay, chắc là em ấy nghe thấy Liễm gọi mình là daddy?

   "Đương nhiên." Nghe thấy Diệp Minh Sương thừa nhận, trong lòng Giản Ninh như có một cục tức, "Tôi tận tai nghe thấy, anh đừng hòng chối cãi."

   Giản Ninh đẩy Diệp Minh Sương ra, vẻ mặt hờn dỗi: "Quả nhiên anh đã có con riêng từ lâu rồi, anh còn bỏ rơi mẹ của Liễm."

   Giản Ninh càng nói càng tủi thân.

   "Hơn nữa, nhìn tuổi của Liễm, chắc là hai người mới quen nhau mấy năm gần đây thôi đúng không? Có phải là một long nữ không?"

   "Long nữ có xinh đẹp không? Sao anh không lừa người ta về đây?"

   "Sừng trên đầu Liễm, có phải là do anh ve vãn long nữ, bị Long tộc hiểu lầm nên đánh bị thương không? Tất cả đều tại anh, cút đi!"

   Diệp Minh Sương: "..."

   Diệp Minh Sương vừa buồn cười vừa bất lực, hắn biết cái đầu nhỏ của Ninh Ninh sẽ không nghĩ ra điều gì tốt đẹp.

   Diệp Minh Sương đưa tay gõ nhẹ lên đầu anh, "Ninh Ninh, em đang ghen sao?"

   "Tôi ăn trúng thuốc nổ rồi, tôi phải nổ chết anh."

   Không những không nhận lỗi, còn gõ đầu anh, Diệp Minh Sương thật quá đáng.

   Thấy Giản Ninh sắp nổi đóa, Diệp Minh Sương vội vàng giải thích: "Ninh Ninh, không có long nữ nào cả, Liễm là rồng, là vì ta là rồng."

   "Nó không phải con riêng của ta, mà là con trai của chúng ta."

   "Ninh Ninh, trí nhớ của em bị thiếu hụt, Liễm là do chính tay em ấp nở."

   Hắn vốn định giấu kín chuyện này, nhưng nếu cứ giấu diếm tiếp, vợ con đều mất hết.

   Diệp Minh Sương bất lực nhìn não đạo lữ của mình bay xa, bất đắc dĩ phải giải thích.

   Giản Ninh bày ra vẻ mặt anh đừng hòng lừa tôi.

   "Anh đang lợi dụng việc tôi mất trí nhớ để lừa tôi đấy à?"

   Tuy trong đầu anh hình như thật sự thiếu mất thứ gì đó, trí nhớ không được đầy đủ, nhưng anh kế thừa ký ức của nguyên chủ, rất rõ ràng.

   Họ kết làm đạo lữ đã hơn 300 năm, nhưng trên thực tế vẫn chưa từng song tu.

   Điều này cũng khiến kế hoạch và mục đích của nguyên chủ thất bại, vì vậy gã ta thẹn quá hóa giận, mới ra tay sát hại người đang nói hươu nói vượn trước mặt này, không ngờ lại bị phản sát, kết cục thê thảm.

   Diệp Minh Sương.

   Đừng hòng lừa anh.

   Diệp Minh Sương: "..."

   Cái đầu nhỏ này, sao cứ lúc không nên thông minh thì lại lanh lợi vậy chứ.