Tư Cửu Lê căng da đầu nhịn hơn mười ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi nữa.
Ngày thường hắn không nặng về phương diện kia cho lắm, dù sao thân thể hắn trước kia quá mức gầy yếu, dinh dưỡng không đủ, cho nên rất ít có loại tình huống dục hỏa khó nhịn như này.
Một khi có, chỉ cần niệm thanh tâm chú hai lần là có thể áp xuống.
Còn kiếp trước, hắn vội vàng báo thù, thanh tâm quả dục, rất ít khi suy nghĩ về phương diện này, cũng không có đạo lữ gì đó, cho nên cuối cùng đến khi chết vẫn chưa được khai bao.
Mọi người đều nói hắn có huyết mạch Ma tộc, nhưng mà dâm tính của Ma tộc lại hoàn toàn không kế thừa một chút nào.
Hô hấp Tư Cửu Lê thô nặng, hắn kéo kéo cổ áo mình hơi buông lỏng ra một chút, xem như cho mình hít thở không khí.
Trong thân thể giống như bốc lửa, nóng bỏng khiến hắn khó có thể nhẫn nhịn, huống chi đốm lửa này còn dần dần lan ra, khiến cho hắn sinh ra một vài phản ứng không nên có.
Hắn vận linh khí trong thân thể, lại niệm thanh tâm chú một lần, ngọn lửa khó nhịn dưới đáy lòng mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Nói đến cùng vẫn là do thân thể đã tốt hơn không ít, cho nên mới sinh ra loại phản ứng này.
Tư Cửu Lê nhéo nhéo mũi, vừa định bế thỏ con của mình lên nắn bóp móng vuốt, sờ sờ lông mao cho thoải mái, lại phát hiện Nguyễn Đường không thấy đâu nữa.
Hắn vừa định đi tìm, lại thấy một khuôn mặt nhút nhát sợ sệt thò ra từ ngoài cửa, Nguyễn Đường tay bám vào khung cửa, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, đôi môi hồng nhạt hơi mím, muốn nói lại thôi, tựa hồ đang muốn nói gì.
Tư Cửu Lê có chút kinh ngạc, "Đường Đường?"
Nguyễn Đường ấp úng, sau một lúc lâu mới đỏ mặt, mềm mại nói, "À, thì, có thể cho ta mượn một bộ quần áo được không?"
Cậu vừa rồi chỉ lo biến thành hình người giao tâm pháp cho Tư Cửu Lê, nhưng lại quên mất mang theo một bộ quần áo ra ngoài, hiện tại cậu thật ra đang trần trụi thân thể.
Nguyễn Đường, có, có chút ngượng ngùng.
Từ góc độ của Tư Cửu Lê nhìn qua, có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo cùng đầu vai mượt mà của Nguyễn Đường, đường cong dưới thân như ẩn như hiện, cả người nhìn trắng nõn mềm mại như khối đậu hũ vậy.
Nhẹ nhàng véo một cái là có thể lưu lại dấu vết.
Hô hấp Tư Cửu Lê lại thô nặng vài phần, dục hỏa mới được thanh tâm chú áp xuống chút xíu lại bắt đầu bùng lên, hơn nữa so với lúc trước còn vượng hơn.
Cổ họng hắn căng chặt, âm thanh cũng hơi khô khốc, Tư Cửu Lê nghiêng mặt đi, dời đi tầm mắt của mình, trả lời Nguyễn Đường, "Được, ngươi chờ ta một lát."
Tư Cửu Lê nói xong liền đi tới tủ quần áo, cầm đại một bộ quần áo đưa cho Nguyễn Đường.
Hắn đưa lưng về phía Nguyễn Đường, không cho hai mắt mình nhìn loạn khắp nơi, một lát sau, hắn mới thô ráp hỏi, "Được chưa?"
"Được rồi."
Nguyễn Đường lên tiếng, đi qua câu lấy ngón tay Tư Cửu Lê, mang theo một chút thân mật.
Cậu có chút nghi hoặc hỏi, "Ngươi sao lại không nhìn ta, trên mặt ta có thứ gì sao?"
Ngón tay Tư Cửu Lê ngứa ngáy, hắn hít sâu một hơi cầm tay Nguyễn Đường, lúc này mới quay đầu lại nhìn Nguyễn Đường, còn chưa kịp nói gì, ánh mắt đã dừng lại một chút.
Một lúc lâu sau, hắn mới gian nan mở miệng, "Quần áo, chưa có mặc xong."
Quần áo Tư Cửu Lê đưa cho Nguyễn Đường là đồng phục của đệ tử Vạn Kiếm Phong, có chút rườm rà, Nguyễn Đường lại không biết mặc, chỉ đơn giản tùy tiện khoác lên.
Cổ áo chỗ ngực cậu có hơi thấp, lộ ra xương quai xanh cùng với non nửa bờ ngực, mờ mờ ảo ảo có thể thấy một chút hồng nhạt.
Quần áo mặc trên người Nguyễn Đường có chút lớn, tay áo dài hơi một chút, khiến cho Nguyễn Đường như đứa trẻ trộm mặc quần áo người lớn, một bàn tay là có thể ôm trọn, sau đó đóng gói mang đi.
Nguyễn Đường cười cười, lúm đồng tiền trên má mềm mại, "Không sao."
Dù sao cậu cũng không thích mặc quần áo, còn không có thoải mái bằng lông mao mềm mại của cậu đâu.
Nguyễn Đường ngẩng đầu nhìn Tư Cửu Lê, đôi mắt tròn xoe mở to vài phần.
Hình như có chút tò mò, cậu vươn tay chạm vào gương mặt Tư Cửu Lê, nơi ngón tay đụng vào có hơi nóng bỏng, "Tư Cửu Lê, mặt ngươi thật nóng."
"Đang bị sốt sao?"
Tư Cửu Lê miễn cưỡng dời hai mắt mình khỏi ngực Nguyễn Đường, hô hấp hắn thô nặng, thính tai đã đỏ rực rồi nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định, đáy lòng niệm "Phi lễ chớ nhìn".
Nhưng ánh mắt hắn sau khi dừng lại trên mặt Nguyễn Đường, chút bình tĩnh thật vất vả mới ngưng tụ được lại rơi bốp một tiếng vỡ loảng xoảng.
Tư Cửu Lê muốn hỏng mất.
Hắn hung hăng nhắm mắt lại, nắm chặt ngón tay ngồi xuống mép giường, che giấu khác thường trên thân thể.
Tư Cửu Lê khụ một tiếng, sắc mặt lãnh đạm nói, "Tìm ta có chuyện gì không?"
Nguyễn Đường lúc này mới nhớ tới mục đích lần này mình tới, cậu vội vàng lấy ra ngọc giản tâm pháp kia, đưa tới trước mặt Tư Cửu Lê, "Cái này, cho ngươi."
"Cái này là tâm pháp ta tìm được, có thể sử dụng cùng với bộ kiếm pháp của ngươi, ngươi có thể nhìn thử xem."
Nguyễn Đường ngồi xuống bên người Tư Cửu Lê, thuận tiện đưa ngọc giản cho hắn.
Cậu cười mềm mại với Tư Cửu Lê, thoạt nhìn ngoan đến không được.
Tư Cửu Lê miễn cưỡng áp xuống tạp niệm dưới đáy lòng, nghiêm túc nhìn xem ngọc giản, sau khi quan sát kỹ, hắn lại chậm rãi nhíu mày.
Chỉ nhìn một cách đơn giản thì bộ kiếm pháp kia bình thường không có gì lạ, cực kỳ đơn giản, nhưng khi phối hợp tâm pháp này lại có sự huyền diệu không nói lên lời.
Hắn thậm chí còn ngộ ra rằng, nếu có thể học được tinh túy trong bộ kiếm pháp cùng tâm pháp này, phỏng chừng toàn Tu chân giới sợ là không có mấy người có thể chống lại hắn.
Đồ vật trân quý như vậy, vì sao lại muốn cho hắn?
Tư Cửu Lê nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
Nguyễn Đường quơ quơ mũi chân, đôi mắt hơi rũ xuống, trên mặt có chút xấu hổ, cậu ấp úng hơn nửa ngày mới phun ra mấy chữ, "Không, không muốn ngươi bị thương."
Cậu bắt lấy tay Tư Cửu Lê, quơ quơ, âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống lỗ tai Tư Cửu Lê như nhiễm một chút ý ngọt, "Nếu ngươi bị thương, ta sẽ khổ sở."
Cho nên, cậu hy vọng Tư Cửu Lê có thể tự bảo vệ tốt chính mình, không bị bất kỳ một kẻ nào bắt nạt, cho dù ở trong thế giới tràn ngập ác ý này cũng có thể sống sót thật tốt.
Tư Cửu Lê chỉ cảm thấy trái tim cứng rắn của mình như bị nứt ra một lỗ hổng, đường mật rót vào bên trong làm cả người hắn tràn ngập trong hạnh phúc.
Hắn nhìn đôi mắt Nguyễn Đường, nơi đó sạch sẽ mà tràn đầy ỷ lại.
Rất giống khi còn là thỏ con.
Tư Cửu Lê rốt cuộc không áp được ngọn lửa trong thân thể mình, đột nhiên đè Nguyễn Đường xuống giường.
Một bàn tay hắn thủ sẵn cái ót của Nguyễn Đường, một bàn tay khác ôm lấy eo, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy nhìn chằm chằm Nguyễn Đường, sau một lúc lâu mới dùng sức hôn xuống.
"A ưm......"
Mặt Nguyễn Đường nóng đến đỏ bừng, lông mi run rẩy, giống như không chịu nổi, cả người đều mềm nhũn ra.
Cậu bị hôn đến có chút choáng váng, lại vẫn nhịn không được suy nghĩ, hôm nay có cần ăn dược đâu, vì sao Tư Cửu Lê lại muốn hôn cậu?
Chẳng qua, rất nhanh cậu đã không còn tâm trạng đi suy nghĩ lung tung nữa.
Tư Cửu Lê hôn cậu giống như quốc vương đang tuần tra lãnh địa của mình vậy, mang theo chiếm hữu dục nồng đậm.
Một bàn tay hắn dùng sức nắm chặt vòng eo Nguyễn Đường, ngón tay có chút run rẩy, tựa như đang kích động khó nhịn.
Hôn một hồi lâu, Tư Cửu Lê mới không quá cam tâm mà rút lui, cho Nguyễn Đường thở dốc vài cái.
Môi Nguyễn Đường bị hôn đến sưng đỏ, chờ thanh tỉnh lại, cậu mới lập tức bưng kín miệng.
Miệng hơi đau, không thể lại hôn nữa.
Cậu nhìn chằm chằm Tư Cửu Lê, nhỏ giọng hỏi một câu, "Vì, vì sao lại hôn ta?"
Tư Cửu Lê cong cong môi, trấn định tự nhiên hôn lên trán Nguyễn Đường một cái, nhàn nhạt nói, "Bởi vì muốn hôn."
Vì sao lại muốn hôn?
Đương nhiên là, bởi vì thích.
Ta thích ngươi, thỏ con..