Cố Đàm Dữ nhìn lướt qua Cố Nguyệt, trong ánh mắt kia rất là bất mãn, giống như đang nói "Sao cô còn ở đây".
Quấy rầy người khác yêu đương là sẽ bị lừa đá.
Cố Nguyệt cúi đầu, nắm chặt cốc sứ trong tay.
Lòng bàn tay bị thành cốc nóng lên làm cho phỏng đỏ lên, nhưng cô lại như không có cảm giác gì, chỉ rũ mắt, giọng nói có chút hâm mộ, "Anh, em thật hâm mộ hai người."
Vừa rồi cô có nói chuyện cùng Nguyễn Đường một lúc, Nguyễn Đường kể cho cô nghe một ít chuyện sinh hoạt thường ngày của họ.
Rõ ràng chỉ là sinh hoạt vô cùng đơn giản, nhưng cô lại có thể nhìn ra từ trong đó mấy phần ngọt ngào.
Trái lại giữa cô cùng Tần Lễ, cô có thể cảm nhận được Tần Lễ đối xử tốt với cô, chỉ là cảm giác được yêu chiều đặt lên đầu quả tim này, cô không hề cảm nhận được.
Liệu có phải, cô quá tự mãn hay không?
Cố Đàm Dữ nhìn thoáng qua Cố Nguyệt, nhận thấy được vẻ mặt cô đơn của cô em gái, nhịn không được nhíu nhíu mày, "Tần Lễ đối với em không tốt?"
Hắn rất không thích Tần Lễ, cho nên vừa rồi không có quan sát hai người ở chung như thế nào.
Bây giờ thấy dáng vẻ này của Cố Nguyệt, tuy rằng quan hệ giữa hắn và Cố Nguyệt khá lạnh nhạt, nhưng Cố Đàm Dữ vẫn có chút bất mãn với Tần Lễ.
"Không, không phải," Cố Nguyệt ngập ngừng nói, có lẽ là do khí thế Cố Đàm Dữ quá mạnh, cho nên cô luôn không dám ngẩng đầu trước mặt Cố Đàm Dữ, "Không phải không tốt."
"Anh ấy cho em rất nhiều thứ, sau khi em tới hoàng cung vẫn luôn được sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, muốn cái gì chỉ cần nói một tiếng là sẽ có người đưa tận tay.
Em có một cái tủ quần áo rất lớn, bên trong đều là quần áo em thích mà không dám mua"
Cố Nguyệt nhấp môi nói, đôi mắt lại hiện lên cảm xúc phức tạp.
Cô thở dài một hơi, "Cái gì cũng rất tốt, nhưng mà, em vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như có nơi nào bị lọt gió vậy."
Cô biết rõ mình chỉ là con nuôi, cho nên dù ở Cố gia, hầu hết thời gian cô vẫn luôn cẩn thận, muốn gì cũng không dám chủ động mở miệng hỏi, sợ mình bị vứt bỏ.
Loại ý nghĩ này đeo bám cô như hình với bóng, cũng làm cho tính cách cô trở nên mềm yếu cùng thiếu tự tin.
Sau khi Hoàng Thái Tử đưa cô vào hoàng cung, cô không cần cố kỵ điều gì, muốn chỉ cần nói ra.
Trên một số phương diện, Hoàng Thái Tử thật sự rất ôn nhu săn sóc, nhưng phần lớn thời gian lại là lãnh khốc cùng vô tình.
Cô dường như một bụi hoa hồng leo bám lên người Hoàng Thái Tử, chỉ cần kéo dây leo của cô xuống, rời khỏi Hoàng Thái Tử, cô dường như có thể khô héo bất cứ lúc nào.
Nguyễn Đường nhìn Cố Nguyệt.
Cậu nghĩ tới trong cốt truyện, Cố Nguyệt khi biết được Tần Lễ lợi dụng cô, không thật sự yêu cô thì đã muốn chạy trốn mấy lần.
Nhưng mỗi lần đến thời điểm mấu chốt đều bị Tần Lễ dụ dỗ trở về, còn làm liên lụy đến Cố Đàm Dữ.
Đây có lẽ có liên quan tới nội tâm mềm yếu tự ti của Cố Nguyệt.
Cô sợ, sợ chính mình rời khỏi Tần Lễ là không thể sống sót, cho nên cho dù chịu đựng đau lòng, nhưng vẫn không tự giác mà ỷ lại Tần Lễ.
Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Bình thường cô ở chung với hắn như thế nào?"
Cố Nguyệt ngượng ngùng cười cười, "Anh ấy bận rất nhiều việc, ngẫu nhiên sẽ đến thăm tôi, nhưng hầu hết thời gian là tôi ở trong cung điện tự làm chuyện của mình."
Chẳng hạn như uống trà chiều, hay là thử quần áo mới, tự làm đẹp cho mình, tự mình đọc sách.
"Ở một mình, không thấy buồn chán sao?"
Nguyễn Đường nghiêng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt, đôi mắt đào hoa ngập nước hiện lên sự khó hiểu.
Cậu nắm lấy tay Cố Đàm Dữ, nhẹ nhàng vung lên, "Nếu không được ở cùng với Cố Đàm Dữ, thời gian dài, tôi sẽ rất buồn chán."
"Tôi không thích như vậy."
Cố Nguyệt nắm chặt ngón tay, có chút miễn cưỡng cười cười, "Anh ấy dù sao cũng là Hoàng Thái Tử."
Nguyễn Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dò hỏi, "Cô có muốn tìm một công việc hay không?"
Chỉ khi tự mình làm ra tiền, đến lúc tiêu tiền của mình mới được tự nhiên, thoải mái.
Mà khi Cố Nguyệt đã được kiến thức thế giới tươi đẹp bên ngoài, cô sẽ càng thêm tự tin hơn, sẽ không còn lưu luyến với chiếc lồ ng giam của Tần Lễ nữa.
Nguyễn Đường cũng không muốn đến lúc đó Cố Nguyệt lại trình diễn tiết mục cẩu huyết em trốn anh tìm cùng Tần Lễ, còn làm liên lụy đến Cố Đàm Dữ.
Dù sao nếu Cố Nguyệt xảy ra chuyện gì, tự nhiên sẽ cầu cứu Cố Đàm Dữ đầu tiên.
Nếu để tính cách mềm yếu không tự tin của cô liên lụy tới Cố Đàm Dữ, làm cho Tần Lễ càng thêm căm hận Cố Đàm Dữ, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua Cố Nguyệt.
Nguyễn Đường cúi đầu, hàng mi nhỏ dài dày rậm nhẹ nhàng run rẩy.
Cậu nắm chặt bàn tay, nhìn qua vẫn là bộ dáng mềm yếu vô hại kia, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, đáy mắt cậu hiện lên một chút hung ác.
Liên quan tới tính mạng Cố Đàm Dữ, cậu sẽ không chút nương tay.
May mà hiện tại cốt truyện còn chưa đi quá nhiều, còn có thể cứu vãn.
"Nhưng mà Tần Lễ là Hoàng Thái Tử, anh ấy không cho tôi ra khỏi cung, tôi cũng không có biện pháp gì."
Nghe thấy Nguyễn Đường nói vậy, Cố Nguyệt có chút rung động.
Nhưng cô vừa định đồng ý, lại nghĩ tới điều gì, có chút chần chờ mở miệng.
"Hiện tại có rất nhiều việc không cần ra cửa cũng có thể làm," Nguyễn Đường mấy ngày hôm trước mới lật qua Tinh Võng* một lần, cũng có hiểu biết một chút, "Ví dụ như streamer này, tác giả này, họa sĩ này, đều có thể làm ở trong nhà."
*cho ai đọc lâu quên rồi thì Tinh Võng là mạng xã hội của thế giới tinh tế.
Nguyễn Đường đánh giá Cố Nguyệt vài lần, cười tủm tỉm nói, "Nguyệt Nguyệt, cô xinh đẹp như vậy, giọng nói cũng dễ nghe, có thể thử đi làm streamer nha, ca hát cho người khác nghe cũng được."
Cố Nguyệt đỏ mặt, cô mím mím môi, ánh mắt có chút khát vọng.
Nhưng cô không tùy tiện đồng ý, chỉ là nói, "Tôi suy nghĩ một chút."
Cô cũng từng học một ít nhạc cụ từ nhỏ, tuy không được coi là bậc thầy lão luyện, nhưng cũng có thể tính là thuần thục.
Nguyễn Đường gật gật đầu, còn muốn nói gì, Cố Đàm Dữ lại bắt lấy cổ tay của cậu, đầu ngón tay dùng sức vuốt v e lòng bàn tay Nguyễn Đường một chút, ngữ khí không vui nói, "Nói chuyện lâu như vậy, cũng phải phân ra một chút thời gian cho anh chứ."
Không cần hỏi, dấm tinh lại online rồi.
Nguyễn Đường vốn còn muốn nói gì, nghe thấy câu nói đó lập tức ngậm miệng lại.
Cậu dùng cái tay còn lại bưng kín miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn Cố Đàm Dữ, thoạt nhìn vừa mềm vừa ngoan.
Đôi mắt cậu lấp láy, tựa hồ đang nói "Anh nói gì cũng đúng, đều nghe anh hết".
Cố Đàm Dữ nắm tay Nguyễn Đường đi ra bên ngoài, sau đó lên xe.
"Đi đâu vậy?"
Nguyễn Đường có chút khó hiểu, nhìn theo động tác của Đàm Dữ, có vẻ là muốn đi ra ngoài.
Cố Đàm Dữ nghiêng người, thắt dây an toàn cho Nguyễn Đường.
Hơi thở hắn xẹt qua gương mặt Nguyễn Đường, giống như một nụ hôn gió mềm nhẹ lướt qua, làm Nguyễn Đường cúi đầu, gương mặt đỏ như rỉ máu.
"Đi ra ngoài một chuyến, cần mua một chút đồ." Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng thốt ra câu.
"Thứ gì?"
Cố gia hàng ngày có đồ ăn là phòng bếp chuyên môn chuẩn bị, nhu yếu phẩm cũng là quản gia mua sắm, hẳn là không có đồ vật gì cần bọn họ tự mình đi mua đâu nhỉ.
Đôi mắt lục đậm của Cố Đàm Dữ nhìn chăm chú Nguyễn Đường, ánh mắt sâu thẳm mà lại tối tăm.
Hắn cong cong khóe môi, lạnh nhạt trên mặt chợt biến mất, thế nhưng ngoài dự đoán có mấy phần tà khí.
"Áo mưa cùng với....!Gel.
Bôi.
Trơn.".