125: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo 10
Xung quanh tựa hồ truyền đến tiếng hít khí nho nhỏ, nhưng ở trong ánh mắt lạnh nhạt lại nguy hiểm của Cố Đàm Dữ, những người hầu đó lại cứng đờ người, không thể không cúi đầu, im lặng như ve sầu mùa đông, nửa từ cũng không dám nói ra.
"Vâng, thưa chủ nhân."
Quản gia người máy lên tiếng, hắn nhìn về phía Nguyễn Đường, làm một động tác khom lưng, rất là thân sĩ nói, "Phu nhân, người máy số 304 hết sức vinh dự được phục vụ ngài, nếu có yêu cầu gì có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm được cho ngài."
Nguyễn Đường nghe hai từ "Phu nhân" này, thính tai đỏ lên một chút, lại có chút không được tự nhiên.
Cố Đàm Dữ vươn tay, nắm lấy ngón tay của nhân ngư nhỏ.
Hắn nhéo nhéo ngón tay mềm mại mảnh khảnh kia, nhìn ra nhân ngư nhỏ không được tự nhiên, vì vậy phân phó quản gia người máy, "Không cần gọi phu nhân, gọi tiểu thiếu gia là được rồi."
Hắn tuy rằng rất thích gọi nhân ngư nhỏ là vợ nhỏ, nhưng đó cũng chỉ là xuất phát từ tình thú.
Nguyễn Đường là một nam nhân hàng thật giá thật, bất đồng với nữ nhân, về điểm này đáy lòng Cố Đàm Dữ vô cùng rõ ràng, tuy đây chỉ là một cái xưng hô thôi, nhưng hắn vẫn muốn tôn trọng Nguyễn Đường một chút.
"Vâng, thưa nguyên soái, tiểu thiếu gia."
Nguyễn Đường nghe quản gia người máy xưng hô, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thân thể căng chặt của cậu chậm rãi thả lỏng xuống, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đàm Dữ, lộ ra một chút ý cười.
Thời điểm cậu cười rộ lên rất đẹp, khóe môi hơi hơi cong lên, thoạt nhìn ấm áp lại mềm mại.
Đầu quả tim Cố Đàm Dữ khẽ nhúc nhích, hắn vươn ngón tay ra vuốt v e làn môi mềm mại của Nguyễn Đường, lúc này mới thấp giọng dặn dò, "Muốn làm cái gì đều có thể nói với quản gia, không phải sợ phiền toái."
Đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Đường nhìn Cố Đàm Dữ, cặp mắt ướt sũng kia mềm mại lại ấm áp, cậu bắt lấy tay áo Cố Đàm Dữ, mũi chân quơ quơ, nhỏ giọng đáp ứng, "Vâng."
Cố Đàm Dữ mang Nguyễn Đường xuống ăn cơm sáng, vốn đang tính sáng nay sẽ đưa Nguyễn Đường đi mua quần áo, nhưng phía quân bộ lại phát tới mấy văn kiện khẩn cấp cần hắn hồi đáp, Cố Đàm Dữ không còn cách nào, chỉ đành phải lùi kế hoạch lại tới buổi chiều.
"Xin lỗi," Bàn tay Cố Đàm Dữ vuốt v e sườn mặt Nguyễn Đường, ánh mắt có chút áy náy, "Chuyện đã đáp ứng với em lại không làm được, chờ qua một đoạn thời gian nữa ta được rảnh rỗi một chút, lúc đó em muốn đi nơi nào ta đều đi cùng em."
Nguyễn Đường ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay Cố Đàm Dữ, cậu cũng không cảm thấy thất vọng, "Anh đi đi."
Cố Đàm Dữ thoáng gật gật đầu, hắn để quản gia người máy chăm sóc cho Nguyễn Đường, còn mình thì lại lên trên lầu, bắt đầu xử lý văn kiện.
Giữa Đế Quốc và Liên Bang có ân oán chất chứa đã sâu, sau khi hắn bởi vì tinh thần lực bị hao tổn mà phải tạm dừng chức vụ ở quân bộ, Liên Bang bắt đầu không ngừng khiêu khích, mấy ngày trước còn xảy ra một trận chiến hỏa không lớn không nhỏ ở phía biên giới.
Có lẽ là đang thử hắn cùng với thử thái độ của Hoàng Đế Đế Quốc.
Cố Đàm Dữ nhăn mày, ngón tay gõ gõ ở trên mặt bàn, có chút không kiên nhẫn.
Hắn trung thành với Đế Quốc, không phải với Hoàng Đế, cho nên hắn cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện lung tung rối loạn này.
Thế nhưng Hoàng Thái Tử lại có kiêng kỵ rất sâu với hắn, nếu không cũng sẽ không phân phối nhân ngư nhỏ cho hắn.
Cố Đàm Dữ lấy ra một phần văn kiện từ trên mặt bàn, đó là tư liệu lúc trước của nhân ngư nhỏ khi ở viện nghiên cứu.
Phía trên ghi lại thân thể nhân ngư nhỏ cũng không phải rất khỏe mạnh, tinh thần lực chỉ có cấp B, hơn nữa còn không thích hoạt động, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.
Đây đại khái chính là mục đích Hoàng Thái Tử đưa nhân ngư nhỏ tới, thoạt nhìn như quan tâm hắn, tư thái cao cao tại thượng bố thí cho hắn, nhưng bên trong đã sớm nhịn không được muốn phế hắn đi, muốn hắn vĩnh viễn không thể quay trở lại quân bộ, cũng không điều khiển được cơ giáp.
Cố Đàm Dữ cong cong khóe môi, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo.
Nụ cười bên môi của hắn có vài phần lãnh đạm cùng trào phúng, hắn vươn ngón tay ra vuốt v e phần tư liệu kia, sau đó đột nhiên khép lại.
Đáng tiếc, trên này không có một cái nào là sự thật.
Hắn nghĩ tới biểu hiện mấy ngày nay của nhân ngư nhỏ, lại nghĩ tới tinh thần lực của nhân ngư nhỏ đêm qua, nhìn thế nào cũng không giống như chỉ đạt cấp B.
Hơn nữa vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu.
Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vô định, một lần nữa lại rơi xuống văn kiện trên bàn.
Qua một khoảng thời gian không lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra một cái khe nhỏ.
Nguyễn Đường ở đằng sau khe cửa lén lút nhìn Cố Đàm Dữ một cái, đang lúc cậu muốn lùi về sau đóng cửa lại, lại đột nhiên không kịp phòng bị nghe được âm thanh Cố Đàm Dữ, "Trốn cái gì đó?"
"Ta ở chỗ này, sao không dám quang minh chính đại vào xem?"
Cố Đàm Dữ chống một cánh tay nâng cằm, nhìn về phía Nguyễn Đường.
Hắn cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt trên mặt hòa tan một chút, đôi mắt mang theo một chút nghiền ngẫm.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Nguyễn Đường, "Tới đây."
Đáy lòng Nguyễn Đường vô cùng căng thẳng, cậu nhích một bước lại một bước tới trước mặt Cố Đàm Dữ, giống như đứa bé phạm sai lầm, cậu cúi đầu, nắm chặt quần áo của mình, lúng ta lúng túng mở miệng, "Thực xin lỗi"
Cố Đàm Dữ nhéo cằm Nguyễn Đường, làm cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía mình.
Tròng mắt màu lục đậm của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Đường, âm thanh bình tĩnh, "Xin lỗi cái gì?" "Em không nên đến đây quấy rầy anh."
Nguyễn Đường có chút ảo não, rõ ràng quản gia người máy đã nói với cậu, chỉ có thể xem một chút thôi, không nghĩ tới cậu chỉ lén lút nhìn một cái mà cũng bị bắt quả tang tại trận.
Cố Đàm Dữ khẽ thở dài một hơi, hắn buông cây bút trong tay xuống, duỗi tay ôm Nguyễn Đường ngồi lên đầu gối của mình.
Hắn nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, "Xin lỗi làm gì, em không cần phải xin lỗi."
"Em là chủ nhân của ngôi nhà này, em muốn làm cái gì cũng được, bao gồm quấy rầy ta."
Đuôi mắt thon dài của Cố Đàm Dữ cong lên, tròng mắt màu lục đậm hiện ra ôn hòa cùng thâm ý, miệng lưỡi hắn nhàn nhạt, nhưng ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt, "Em là vợ nhỏ của ta, ta nên chiều chuộng em."
"Tuy ta còn chưa có kinh nghiệm gì, nhưng ta sẽ học," Cố Đàm Dữ nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, lông mi buông xuống, trên khuôn mặt lãnh đạm kia của hắn hiện ra một chút bất mãn, "Em cần phải thẳng thắn hơn một chút."
Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, nắm chặt lòng bàn tay.
Cậu dường như không mấy vui vẻ, căm giận cắn một ngụm bên gáy Cố Đàm Dữ, nghiến nghiến hàm răng cho bõ tức, "Em không vui."
"Em muốn gặp anh, muốn anh ôm em, muốn anh hôn em nữa."
Cậu lại li3m li3m vết cắn kia, có chút vô thố.
Cậu đỏ mặt, muộn thanh muộn khí nói, "Em khó chịu."
Cổ họng Cố Đàm Dữ khẽ nhúc nhích, hắn chỉ cảm thấy vết cắn bên gáy mình không đau, ngược lại có chút ngứa ngáy, phảng phất như ngứa vào tận trong lòng hắn.
Hắn cúi xuống hôn lên vành tai nho nhỏ của Nguyễn Đường, giọng nói hơi khàn, "Há miệng."
Cố Đàm Dữ cúi người hôn xuống.
Một lần hôn này phải trên dưới mười phút, thẳng đến khi quần áo trước ngực Cố Đàm Dữ bị Nguyễn Đường túm đến nhăn nhăn nhó nhó, hắn mới chịu buông ra.
Môi Nguyễn Đường bị hôn đến sưng đỏ, cậu chôn gương mặt vào trong ngực Cố Đàm Dữ, ngượng ngùng không chịu ngẩng đầu.
Cố Đàm Dữ vỗ về làn da trắng nõn sau cổ của Nguyễn Đường, đáy mắt nhiều hơn vài phần thoả mãn.
Hắn nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Nguyễn Đường, lúc này mới mở miệng, "Ta cho người đặt thêm một cái bàn ở trong thư phòng, sau này em sẽ ở đây cùng ta."
Âm thanh hắn khàn khàn lại gợi cảm, thời điểm thấp giọng cười, Nguyễn Đường đang nằm ở trong ngực hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút chấn động.
"Bởi vì, vợ nhỏ của ta phải có một chút đặc quyền chứ.".
Nguyễn Đường nắm chặt góc áo Cố Đàm Dữ đến dúm lại thành một cục, cậu đỏ mặt, đáy lòng vừa nhảy nhót lại vừa hưng phấn.
Nghe Cố Đàm Dữ dùng âm thanh tràn ngập từ tính gọi cậu là "Vợ nhỏ", cậu luôn cảm thấy tim mình đập càng nhanh hơn, phảng phất ngay sau đó sẽ nhảy ra ngoài.
Cố Đàm Dữ mở quang não*, gọi quản gia người máy đi lên, chuyển đến một cái bàn cùng một cái ghế dựa đặt ở một bên.
*có thể coi là bản tích hợp của điện thoại, máy tính, máy ảnh, máy chiếu, v.v. ở level cao hơn.
Vị trí kia gần cửa sổ, có đầy đủ ánh sáng mặt trời lại không quá chói mắt, không khí ướt át bên ngoài thổi vào, thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút hương hoa.
Cố Đàm Dữ cho Nguyễn Đường một quyển sách truyện, tuy lúc này hắn còn có chút công chuyện cần xử lý, nhưng hắn cũng không muốn để cho Nguyễn Đường ngồi chán mốc meo ở đó.
Nguyễn Đường đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, cúi đầu lật xem cuốn sách truyện. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi xuống chóp mũi Nguyễn Đường, mạ lên lớp lông mi dài dày cong vút của cậu một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.
Có loại cảm giác động lòng người không nói nên lời.
Cố Đàm Dữ ngây người trong chớp mắt, đáy mắt màu lục đậm nhiễm lên vài phần d*c vọng chiếm hữu. Hắn nhắm mắt lại, cổ họng khẽ nhúc nhích, khắc chế đem chút cảm xúc này ép xuống dưới đáy lòng mình.
Trong phòng im ắng, Nguyễn Đường ôm lấy cuốn sách truyện kia, thỉnh thoảng sẽ nâng mắt lên nhìn về phía Cố Đàm Dữ. Mỗi lần nhìn một cái, đáy lòng cậu liền sẽ thỏa mãn một lần.
Nguyễn Đường cảm thấy mình hình như ngày càng trở nên kỳ quái.
[ khụ khụ, ký chủ, đây là tác dụng phụ,] hệ thống đã lâu không lên tiếng lại thò mặt ra nói chuyện, [ lúc trước không phải cậu đã uống loại thuốc mọc chân kia sao, loại thuốc này có một chút tác dụng phụ. ]
[nó có thể phóng đại d*c vọng của con người,] hệ thống tạm dừng một chút, tỉ mỉ giải thích, [ví dụ như cậu thích Cố Đàm Dữ, cái thích này chỉ có một trăm điểm, nhưng nó có thể phóng đại đến một nghìn điểm.]
[ cậu sẽ thích Cố Đàm Dữ thích đến vô cùng, hận không thể ôm hắn, hôn hắn, làm hết tất cả mọi chuyện thân mật trên đời.]
Đương nhiên, thời điểm ở trên giường, Nguyễn Đường sẽ càng đói khát hơn.
Chính là bởi vì điểm này, hệ thống mới giấu diếm tác dụng phụ với Nguyễn Đường.
Đây chính là công cụ quan trọng để xúc tiến tình cảm của ký chủ cùng vai ác.
Nguyễn Đường ngây người một chút, khó trách cậu luôn cảm thấy mấy ngày nay mình không thích hợp, luôn muốn quấn lấy Cố Đàm Dữ.
Cậu cắn cắn đầu ngón tay, có chút khẩn trương.
Cậu vốn dĩ đã thích Cố Đàm Dữ thích đến vô cùng rồi, lần này, sợ là phải thích đến đầy tràn ra ngoài mất.
"Khi nào tác dụng phụ mới có thể tiêu đi nha?" Nguyễn Đường âm thầm hỏi hệ thống trong lòng.
[một tuần sau là có thể biến mất, ký chủ không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.]
Rốt cuộc trọng tâm sinh hoạt của Nguyễn Đường đều xoay quanh Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ kẻ này tính cách lãnh đạm, củ cải trắng nõn mềm mại mọng nước nhà ta đã nhổ sẵn đặt tới bên miệng ngươi rồi, xem ngươi có dám gặm hay không.
Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn có thể tiếp thu.
Thời gian một buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi ăn cơm xong, Cố Đàm Dữ liền đưa Nguyễn Đường ra ngoài mua quần áo.
Cố Đàm Dữ đưa Nguyễn Đường tới trung tâm thương mại mà mẹ mình thường hay đi dạo nhất, chính quần áo của hắn cũng là đặt mua từ trong này.
Vừa mới đi vào một cửa hàng quần áo, đã có người bán hàng đi lên tiếp đón, "Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì sao?"
Chờ người bán hàng thấy rõ khuôn mặt của Cố Đàm Dữ, lập tức bưng kín miệng mình lại, lắp bắp nói: "Nguyên, nguyên soái?"
Cố Đàm Dữ làm nguyên soái của Đế Quốc, vô cùng nổi tiếng trên Tinh Võng*, phía sau có một dàn fanboy fangirl hùng hậu, rất nhiều thiếu niên hâm mộ muốn tiến vào trường quân đội, trở thành thủ hạ của nguyên soái.
*hiểu đơn giản là mạng xã hội.
Mức độ nổi tiếng của hắn có thể nói là cực cao.
Tuy nhiên bản thân sức chiến đấu của Cố Đàm Dữ cực cao, cộng thêm quân công của hắn hoàn toàn là do hắn tự đánh ra, cho nên dù có gặp fans cũng sẽ gặp phiền phức như các minh tinh khác, càng sẽ không có người quấy rầy hắn.
"Chọn vài bộ quần áo cho em ấy," Cố Đàm Dữ nắm tay Nguyễn Đường, ánh mắt nhàn nhạt, "Nhìn xem có bộ nào hợp với em ấy không."
Người bán hàng nhìn thoáng qua Nguyễn Đường, ánh mắt quơ quơ trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, đáy lòng có chút kinh ngạc.
Nguyên soái độc thân nhiều năm như vậy, rốt cuộc cây vạn tuế cũng đã ra hoa rồi sao?
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng cô vẫn bảo trì tu dưỡng nghề nghiệp tốt đẹp, mang Nguyễn Đường đến khu quần áo hưu nhàn. Quần áo bên trong đại đa số đều là màu sắc hoạt bát linh động, rất có cảm giác thiếu niên.
Cố Đàm Dữ để Nguyễn Đường chọn vài món, mặc thử một chút ở trong phòng thử đồ, sau đó gói toàn bộ lại.
Ánh mắt hắn quơ quơ, lại rơi xuống mấy bộ tây trang cách vách.
Cố Đàm Dữ không khỏi động lòng một chút, hắn nắm tay Nguyễn Đường, làm chủ chọn một bộ, sau đó khoa chân múa tay ở trên người Nguyễn Đường, nhịn không được nói, "Mặc thử xem?"
Nguyễn Đường ôm lấy bộ tây trang kia đi vào phòng thử đồ, chẳng được bao lâu sau cậu đi ra, có chút khẩn trương nhìn Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ cúi người xuống, ngón tay thon dài điều chỉnh chiếc nơ trên cổ Nguyễn Đường lại một chút, tiếng cười trầm thấp, "Rất đẹp."
Nguyễn Đường mặc một thân này trông như Hoàng tử nhỏ đi ra từ trong truyện cổ tích, môi hồng răng trắng, tinh xảo lại quý phái.
Nhìn, liền rất muốn bắt nạt cậu đến phát khóc.
Ngón tay Cố Đàm Dữ giật giật, ánh mắt hơi u ám.
Hắn mua toàn bộ những bộ quần áo này, ném vào trong đoàn tàu tinh tế, sau đó lại mang Nguyễn Đường đi ăn một bữa cơm ở bên ngoài, lúc này mới trở về phủ nguyên soái.
Ai biết buổi sáng ngày hôm sau, trên Tinh Võng náo loạn rồi.
"Khiếp sợ! Nguyên soái đệ nhất Đế Quốc vậy mà làm ra loại chuyện này"
"Nguyên soái Đế Quốc Cố Đàm Dữ cùng một thiếu niên ra vào cửa hàng quần áo cùng với nhà hàng, cử chỉ thân mật, nghi ngờ là tình lữ"
"Nguyên soái Đế Quốc không màng đến hôn ước Hoàng Thái Tử định ra, tức giận ngoại tình"
Nhìn tiêu đề của các blogger trên Tinh Võng, mặt Cố Đàm Dữ lập tức đen.
127: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo 12
"Nguyên soái, có muốn xử lý hay không?"
Phó quan ở một bên nhìn thấy tiêu đề thì khóe miệng run rẩy, chỉ muốn nói mấy blogger này định từ bỏ hết tiết tháo* sao, tiền dơ tiền bẩn cũng dám kiếm, chửi bới nguyên soái như vậy không sợ bị bắt sao?
*tu dưỡng đạo đức, nhân cách cao thượng
Độ cong khóe môi Cố Đàm Dữ hơi hơi rũ xuống, hắn rũ lông mi, tròng mắt màu lục đậm lạnh lẽo lại sâu thẳm, đáy mắt cuồn cuộn tức giận, thật sự không vui, "Ngươi cho rằng, nếu không có người ở phía sau đẩy tay, bọn họ dám đăng mấy thứ này sao?"
Hoàng Thái Tử.
Cố Đàm Dữ cơ hồ lập tức có thể xác định người đứng phía sau màn là ai, rốt cuộc tiêu đề của mấy blogger này đều nghiêng về một trọng điểm là hắn "Ngoại tình", không màng tới Hoàng Thái Tử tứ hôn, rõ ràng tay nắm trọng binh lại không đặt Hoàng gia vào trong mắt.
Hoàng Thái Tử đại khái là có chủ ý muốn bôi đen thanh danh hắn, chờ đến khi muốn đối phó với hắn cũng có lý do chính đáng.
"Hiện tại áp xuống hoặc là xóa mấy thứ này đi, ngược lại sẽ càng cổ vũ khí thế những người đó. Người không hiểu còn tưởng rằng ta thực sự có bí mật gì không thể nói ra."
Huống hồ nếu Hoàng Thái Tử lại tiếp tục ở phía sau quạt gió thêm củi, cho dù hắn có một trăm cái miệng cũng không nói lại.
Còn không bằng phơi bày ra sự thật trước mặt những người đó.
Cố Đàm Dữ nhíu mày, đạm nhiên mở tài khoản Tinh Võng của mình trên quang não, tuyên bố một nội dung.
"Ba giờ chiều nay, ta sẽ phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng."
Đầu ngón tay hắn gõ gõ trên mặt bàn, giọng nói vững vàng lại bình tĩnh, "Tai nghe không bằng mắt thấy, phản bác tốt nhất chính là đưa ra đao thật búa thật, làm cho bọn họ tận mắt chứng kiến, đồn đãi trên mạng đều là sai."
Cố Đàm Dữ là nguyên soái Đế Quốc, quyền cao chức trọng hơn nữa trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhan giá trị cũng cao. Đã từng có người phát lên mạng mấy cái video Cố Đàm Dữ điều khiển cơ giáp cùng vật lộn với Trùng tộc ở trên chiến trường, kỹ thuật điều khiển mượt mà lưu loát giúp Cố Đàm Dữ hấp dẫn rất nhiều fan kỹ thuật.
Cho tới bây giờ, tài khoản Tinh Võng của hắn số lượng fans cũng đã vượt 8000 vạn.
*đâu đó có 80 triệu thôi ý mà:)))
Có không ít người luôn ngồi canh trước tài khoản Tinh Võng của Cố Đàm Dữ, hy vọng vị nguyên soái lạnh nhạt lại thiết huyết này có thể chia sẻ một chút sinh hoạt cá nhân của hắn, cho dù chỉ phát ra mấy tấm ảnh chụp cho các cô li3m li3m thôi cũng được.
Nhưng Cố Đàm Dữ chỉ dùng tài khoản Tinh Võng để chia sẻ một ít tin tức của chính phủ, một năm gần đây thậm chí còn không đăng cái gì, tài khoản Tinh Võng thiếu chút nữa mọc cỏ luôn rồi.
Hiện tại thật vất vả Cố Đàm Dữ mới đăng lên một nội dung, các fan lập tức lâm vào điên cuồng.
Không bao lâu sau tin tức này đã bị đẩy lên hot search.
"A a a a a, nguyên soái vậy mà muốn phát sóng trực tiếp, tui rốt cuộc lại có thể li3m li3m mặt nguyên soái rồi!"
"Nguyên soái sao lại phát sóng trực tiếp nhỉ, đây là chịu k1ch thích gì sao?"
"Lầu trên là ở trong núi mới lắp mạng sao, nhìn xem bài đăng của các blogger lớn sáng nay đi, tôi phỏng đoán không chừng nguyên soái muốn giải thích chuyện này, chậc chậc, điểm này cũng không phù hợp với phong cách của nguyên soái."
"Phi, đừng nói bậy! Là tuyến 18 từ nơi nào tới dán nguyên soái nhà chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng những blogger vô lương tâm đó. Nói nữa, Hoàng Thái Tử tứ hôn cho nguyên soái đã hỏi qua ý kiến của nguyên soái chưa, còn chưa có kết hôn mà đã gấp không chờ nổi gắn lên cái mác ngoại tình, đây rõ ràng chính là vu hãm!"
"Ảnh chụp lóa mù mắt đặt ở đó còn chưa tin, trên lầu chắc chắn là fan não tàn, giám định không sai.
Mặc kệ trên Tinh Võng nhấc lên phong ba bão táp như thế nào, Cố Đàm Dữ đều không hề đặt ở trong lòng.
Hắn đi thẳng xuống dưới lầu, chuẩn bị tìm Nguyễn Đường nói vài lời. Rốt cuộc mới sáng sớm nhìn thấy những blogger đó nói hươu nói vượn, rất phá hỏng tâm trạng.
Sau khi Cố Đàm Dữ đi xuống lầu, nhìn ngắm xung quanh một lúc lại không thấy Nguyễn Đường ở trong phòng khách.
Trong phòng bếp truyền đến âm thanh nói chuyện loáng thoáng, Cố Đàm Dữ theo bản năng thả nhẹ bước chân, đi tới cửa phòng bếp.
"Dì à, cái này phải nấu bao lâu mới xong?"
Nguyễn Đường đứng ở bên người dì đầu bếp, chỉ chỉ nồi canh hạt sen tuyết lê cẩu kỷ đang hầm ở trước mặt. Chóp mũi cậu giật giật, nói, "Thơm quá."
"Khẩu vị nguyên soái thiên ngọt, ngày thường nếu làm ngọt luôn sẽ uống nhiều hơn mấy ngụm. Nếu cậu muốn học tôi có thể dạy cho cậu, sau này cậu tự tay hầm canh cho nguyên soái nếm thử," Dì đầu bếp cười cười, tinh tế nói ra cách làm cho thiếu niên nhỏ trước mặt này một lần. Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của dì đùa giỡn, "Nếu là cậu làm, nguyên soái ăn không chừng sẽ thấy càng ngọt hơn một chút."
Nguyễn Đường lập tức đỏ mặt, cậu bắt tay đặt ở phía sau, dường như ngượng ngùng mà cúi đầu, mũi chân ma ma với mặt đất.
"Cháu, cháu sẽ học."
Cậu nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, sau đó lại nới lỏng, giống như đang cổ vũ cho chính mình.
Nguyễn Đường không nhớ rõ ở vị diện trước mình đã học qua mấy thứ này hay chưa, nhưng cậu luôn cảm thấy, mình hẳn là biết nấu cơm.
Cố Đàm Dữ ở ngoài cửa phòng bếp bật cười thành tiếng, hắn nheo lại đuôi mắt thon dài, ánh mắt ôn nhu. Hắn đến gần vài bước, chế trụ bả vai Nguyễn Đường, ngữ khí thân mật, "Ta nói làm sao lại không tìm thấy em, thì trốn ở chỗ này."
"Nhân ngư nhỏ, ta có chút việc muốn thương lượng cùng em, có thể ra ngoài một chút không?"
Nguyễn Đường gật gật đầu, nắm một góc áo nhỏ của Cố Đàm Dữ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn. Hai người ra phòng khách ngồi xuống, Cố Đàm Dữ do dự một lúc, sau đó mở miệng.
"Chiều nay ta muốn phát sóng trực tiếp, em có thể phối hợp với ta lộ mặt được không," Cố Đàm Dữ thưởng thức ngón tay thon dài mềm mại của Nguyễn Đường, sau đó thân mật nâng lên, hôn hôn đốt ngón tay của cậu, "Mọi người đều không biết ta sắp kết hôn, ta muốn giới thiệu em với mọi người."
"Bởi vì, ta đã là người có chủ rồi."
Nguyễn Đường chớp chớp mắt, tim đập rất nhanh, theo bản năng nắm chặt góc áo nhỏ của Cố Đàm Dữ, cậu có chút khẩn trương đồng ý.
"Được.". Truyện Xuyên Nhanh
Cố Đàm Dữ nhéo nhéo gương mặt cậu, rõ ràng còn chưa dùng được bao nhiêu sức lực, trên mặt Nguyễn Đường đã lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt. Cố Đàm Dữ cúi đầu, hôn lên vết đỏ kia một cái, "Sao lại ngoan như vậy nhỉ."
Nguyễn Đường càng ngoan, hắn càng muốn bắt nạt.
Rất nhanh đã đến 3 giờ chiều, sớm đã có không ít fans cùng với giang cư mận ngồi canh ở phòng phát sóng trực tiếp của Cố Đàm Dữ. Trên trăm vạn người chen vào phòng, thiếu chút nữa khiến cho phòng phát sóng trực tiếp hỏng mất, vẫn là các anh trai kỹ thuật viên tăng ca khẩn cấp mới khó khăn lắm giữ cho phòng phát sóng trực tiếp ổn định.
Fans vừa vào rất nhanh đã nhìn thấy nguyên soái ngồi ở bên bờ hồ. Nguyên soái không có mặc quần áo quân đội, ngược lại mặc một cái áo sơ mi màu trắng vô cùng đơn giản. Cổ áo khẽ buông lỏng, lộ ra xương quai xanh cùng với cần cổ thon dài, thoạt nhìn có chút tùy ý, không còn cảm giác cấm dục như trước kia.
"Awsl (a ta đã chết)! Xương quai xanh của nguyên soái, ta li3m li3m li3m!"
"Tui đã bao lâu không có nhìn thấy mặt nguyên soái gần như thế, nguyên soái ngài thật sự rất soái!"
"Tui có thể! Tui thật sự có thể!"
"Từ từ, trong cái hồ bên cạnh nguyên soái hình như có người!"
Cố Đàm Dữ điều chỉnh hướng quang não một chút, nhắm ngay nhân ngư nhỏ đang ở trong hồ.
Nguyễn Đường lắc lắc cái đuôi, bọt nước từ ngọn tóc cậu nhỏ giọt xuống, từ trên ngực lướt qua. Cậu vươn tay nắm một góc áo nhỏ của Cố Đàm Dữ, tò mò nhìn nhìn về phía cameras.
Cố Đàm Dữ dùng ngón tay lau đi bọt nước trên đuôi mắt Nguyễn Đường, động tác thân mật mà lại khắc chế, hắn nói với fans bên trong phòng phát sóng trực tiếp, "Đây là đối tượng tứ hôn của ta, là nhân ngư nhỏ Hoàng Thái Tử phân phối cho ta."
Hắn lại chếch hướng cameras đi, sau đó đưa Nguyễn Đường lên bờ, cẩn thận mặc quần áo vào cho Nguyễn Đường, lúc này mới điều chỉnh cameras trở về. Hắn lạnh mặt, nhàn nhạt nói, "Đây cũng là một vai chính khác bên trong tấm ảnh chụp các blogger truyền ra hôm nay."
"Như các ngươi chứng kiến, nhân ngư nhỏ đã tới kỳ trưởng thành, hiện tại đã biến ra hai chân."
Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng dùng khăn lông lau mái tóc ẩm ướt của Nguyễn Đường, sau đó cúi đầu, hôn một cái lên thính tai Nguyễn Đường. Ngay khi Nguyễn Đường mẫn cảm lùi về phía sau, hắn ôm lấy Nguyễn Đường, thấp giọng cười một tiếng, nói với màn hình:
"Chúng ta sắp kết hôn, hy vọng các ngươi có thể chúc phúc."