Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 115: 115: Phiên Ngoại Bốn Đồng Tâm Khóa





Từ khi Lâm Hư Tiên Tôn trở về đã được một đoạn thời gian.
Nhưng Diệp Nam Kỳ dường như còn chưa lấy lại tinh thần, mỗi ngày đều canh giữ ở bên người Lâm Hư Tiên Tôn, thỉnh thoảng lại gọi một tiếng "Sư tôn".

Nếu không nhận được đáp lại, hắn sẽ nôn nóng xoay người, bất an đi xem Lâm Hư Tiên Tôn.
Lâm Hư Tiên Tôn nhìn có chút đau lòng.
Tuy rằng mấy năm nay y luôn ngủ say ở trong linh bảo, nhưng 600 năm nay Diệp Nam Kỳ trải qua như thế nào, y cũng đã nghe được một ít từ Tư Cửu Lê cùng Thẩm Độ Lê.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc Diệp Nam Kỳ đã trải qua ngần ấy năm, y liền cảm thấy trái tim đau như muốn vỡ vụn.
Lúc ấy y chỉ nghĩ làm sao để Nam Kỳ có thể sống sót, nhưng lại không hề nghĩ tới, sau khi y chết, Nam Kỳ sẽ như thế nào?
Diệp Nam Kỳ là do y chăm sóc lớn lên, nhưng đối với Diệp Nam Kỳ, y lại không hiểu biết nhiều.
Nam Kỳ nhất định là đã đau đớn muốn chết.
Có lẽ, lúc ấy không phải y không có nghĩ tới, mà là y không muốn nghĩ mà thôi.
Làm cho Nam Kỳ sống sót, là ý niệm duy nhất của y lúc ấy.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Lâm Hư Tiên Tôn đậm vài phần, y thở ra một hơi thật dài, biểu tình lạnh băng trên mặt cũng hòa hoãn một chút.

Tròng mắt nhạt màu của y nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ, sau một lúc lâu, đôi môi mỏng mím lại, chần chờ mở miệng:
"Nam Kỳ."

Diệp Nam Kỳ đi tới trước mặt Lâm Hư Tiên Tôn, hắn vươn tay muốn sờ Lâm Hư Tiên Tôn một cái, nhưng lại như cố kỵ điều gì, ngón tay dừng một chút, không có động tác.
Hắn có chút câu nệ, khuôn mặt cứng đờ hỏi, "Sư tôn, có chuyện gì sao?"
Lâm Hư Tiên Tôn thả quyển sách trong tay xuống, duỗi tay chạm vào gương mặt Diệp Nam Kỳ, chút lạnh băng trong đôi mắt y đều đã tan đi hết, lúc này chỉ để lại một tầng ôn nhu nhàn nhạt.
Y có chút do dự hỏi: "Con có từng oán ta?"
Tuy rằng tất cả những điều y làm đều xuất phát từ ý muốn bảo hộ Diệp Nam Kỳ, muốn tốt cho Diệp Nam Kỳ, nhưng tất cả những lời cự tuyệt kia đều là sự thật, những vết thương đó cũng đã lưu lại dấu vết rõ ràng trên ngực Diệp Nam Kỳ.
Ngay cả chuyện y chết đi cũng đã tra tấn Diệp Nam Kỳ một đoạn thời gian rất dài.
Y quá ích kỷ rồi.
Nghe Lâm Hư Tiên Tôn hỏi chuyện, Diệp Nam Kỳ vội vàng lắc đầu.

Hắn nửa quỳ trên mặt đất, gương mặt dán vào đầu gối Lâm Hư Tiên Tôn, một bàn tay cầm lấy tay Lâm Hư Tiên Tôn, đôi mắt đỏ lên, có chút nghẹn ngào, "Sư tôn, người có thể trở về đã là rất tốt rồi."
"Đệ tử làm sao dám oán người?"
Hắn không dám hồi tưởng lại đoạn thời gian mất đi Lâm Hư Tiên Tôn, chỉ cần vừa nhớ tới 600 năm kia, những cảm giác đau lòng đó lại làm hắn đau khó có thể hô hấp.
Hắn không oán, hắn chỉ hối hận.
Hối hận sao không sớm một chút nhớ lại những ký ức đó, hối hận sao không nhìn ra những ngụy trang vụng về đó của Lâm Hư Tiên Tôn.
Hắn quá mức ngu xuẩn.
Đôi mắt nhạt màu của Lâm Hư Tiên Tôn nhìn chăm chú vào Diệp Nam Kỳ, ngón trỏ y run rẩy rất nhỏ, hơi ấm của Diệp Nam Kỳ tựa hồ thông qua cái nắm tay truyền tới trái tim y, khiến đầu quả tim y có chút nóng lên.
Y há miệng thở dốc, nhẫn nại một lúc lâu mới bắt đầu khắc chế, đem toàn bộ những lời mình muốn nói xuất ra khỏi miệng, "Nam Kỳ, những điều con nói lúc trước, những cái đó, còn tính không?"

Lâm Hư Tiên Tôn ấp a ấp úng, lời nói vừa ra khỏi miệng đã nghiêng mặt đi, thính tai đỏ lên một chút.
Y vốn da mặt mỏng, còn có thói quen giấu mọi chuyện ở dưới đáy lòng, lúc này để y nói ra những lời trong lòng, đúng là có chút thẹn thùng.
Nhưng nếu đã có thể sống lại, y không muốn lại sống giống như trước kia nữa, chuyện gì cũng nghẹn ở trong lòng.
Ít nhất cần thẳng thắn thành khẩn một chút.
Diệp Nam Kỳ ban đầu không hiểu câu nói không đầu không đuôi này cho lắm, nhưng sau khi nhìn thoáng qua sắc mặt Lâm Hư Tiên Tôn thì đột nhiên sáng tỏ.
Đôi mắt phượng của y mang theo ý cười vui mừng, khóe môi cong lên, vẻ mặt thâm tình trước sau như một, "Sư tôn, con thích người."
*nãy viết "ta - người" theo quán tính thì thấy ngang phè phè, mà đổi lại thành "con" cái cảm giác cấm kỵ nó đang cuộn trào trong ta q(≧▽≦q).

Đã đổi lại hết xưng hô trong chap này.
"Bất luận đã nói bao nhiêu lần thích, đều vẫn tính."
Ngón tay Lâm Hư Tiên Tôn run rẩy, ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp Nam Kỳ, lông mi nhỏ dài dày rậm của y nửa khép, đáy mắt có chút ướt át.

Y trở tay cầm lấy tay Diệp Nam Kỳ, trầm mặc một lúc lâu mới chịu nói, "Những gì ta nói lúc trước, đều không tính."
Những cự tuyệt vừa lạnh băng vừa tuyệt tình đó, đều không tính.
Lâm Hư Tiên Tôn nghiêm túc nhìn Diệp Nam Kỳ, đôi mắt nhạt màu nhìn chuyên chú cùng ôn nhu, bên tai lại đỏ một mảng lớn, có vẻ có chút ngượng ngùng.

Đầu lưỡi y chống lại vài từ ngữ, cuối cùng từng chút một đem những lời chưa từng nói qua thốt ra khỏi miệng.

"Ta cũng thích con."
Hô hấp Diệp Nam Kỳ dồn dập vài phần, hắn hung hăng nhắm mắt lại, ngăn chặn lệ ý dưới đáy mắt.

Hắn khàn giọng nói, "Sư tôn, chúng ta đừng bỏ lỡ nhau lần nào nữa."
600 năm chờ đợi, mới đổi lấy một lần gặp mới.
Cả đời này của hắn còn có mấy cái 600 năm đâu, thời gian trôi qua rất nhanh, hắn theo không nổi.
Lâm Hư Tiên Tôn vươn tay, ngón tay hơi lạnh của y chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt Diệp Nam Kỳ.

Y khom lưng, cánh môi nhẹ nhàng chạm lên gương mặt Diệp Nam Kỳ như đang trấn an, "Nam Kỳ, sư tôn ở đây."
Nam Kỳ đã chịu khổ quá nhiều.
Y đã từng hỏi qua Tư Cửu Lê cùng Thẩm Độ Lê, khi Nam Kỳ không có cảm giác an toàn nên làm thế nào để trấn an hắn, hai người không hẹn mà cùng trả lời, "Đại khái cần sư tôn ngài dỗ dành hắn."
"Thân mật cùng hắn nhiều một chút."
Cho nên, cho dù Lâm Hư Tiên Tôn có bao nhiêu da mặt mỏng, lúc này y cũng muốn khiến cho đệ tử vết thương chồng chất này của y có một chút cảm giác an toàn.
Tấm lưng Diệp Nam Kỳ căng thẳng, hắn đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Hư Tiên Tôn, ngón tay không tự giác vuốt ve một chút, hỏi, "Sư tôn, con có thể, hôn người không?"
Lâm Hư Tiên Tôn ho nhẹ một tiếng, nghiêng đi mặt, lông mi run rẩy, lại nhắm hai mắt lại.
Hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Hơi thở nóng rực từ trên mặt Lâm Hư Tiên Tôn lướt qua, làm tâm của y không chịu khống chế run lên từng hồi.
Y dùng sức nắm chặt tay, bình phục lại một chút hô hấp, lúc này mới mở miệng, "Buổi tối hôm nay cùng ta ngủ đi."
Diệp Nam Kỳ hơi kinh ngạc, hắn ngẩng đầu, không nói gì.
Lâm Hư Tiên Tôn có chút bất đắc dĩ cười cười, y cầm tay Diệp Nam Kỳ, nhàn nhạt nói, "Con cho là ta không biết sao?"

"Con ngủ một mình không an giấc, thường xuyên tới phòng ta xác nhận xem ta còn ở đây hay không, hai ngày trước con còn ngồi trước cửa phòng ta ngủ mất."
Nghe Lâm Hư Tiên Tôn nói chuyện, Diệp Nam Kỳ khó được đỏ mặt một chút.
Hành vi này, hình như có chút không ổn.
Hắn nắm chặt tay Lâm Hư Tiên Tôn, gật gật đầu, "Sư tôn, con đã biết."
Lâm Hư Tiên Tôn để hắn ngồi xuống, rót một ly trà nóng cho hắn, sau đó mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt ôn nhu, "Nam Kỳ, không cần sợ hãi."
"Sư tôn, vĩnh viễn ở bên cạnh con."
Diệp Nam Kỳ cúi đầu, chậm rãi đem mặt chôn vào vai Lâm Hư Tiên Tôn, vụng về gật gật đầu.
Lâm Hư Tiên Tôn sờ sờ tóc của hắn, lạnh băng trên mặt tan đi, thần sắc nhu hòa, "Vẫn giống như khi còn nhỏ vậy, thích làm nũng với ta."
Diệp Nam Kỳ cọ cọ Lâm Hư Tiên Tôn, buồn bực nói, "Con thích sư tôn, muốn sư tôn sủng con nhiều hơn nữa."
Hắn có thể cảm nhận được, phần tình yêu ẩn sâu dưới lớp băng của Lâm Hư Tiên Tôn, ôn nhu và bao dung đến vậy.
Điều này làm cho hắn nhịn không được có chút trầm mê.
Lâm Hư Tiên Tôn dùng ngón tay thân mật vuốt ve gương mặt Diệp Nam Kỳ, đáy mắt ôn nhu mà lại thâm trầm.

Nghe xong lời này, y suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới từ trong túi trữ vật lấy ra một đồ vật giống như cái khóa.
"Nam Kỳ, đây là đồng tâm khóa," Cánh môi Lâm Hư Tiên Tôn hơi mím, trên mặt tuy là lạnh nhạt, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia ngượng ngùng.

Y dừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, "Giữa đạo lữ với nhau, nếu dùng đồng tâm khóa này, có thể vĩnh kết đồng tâm, vĩnh viễn không chia lìa."
Y tự tay đặt chiếc khóa kia vào trong lòng bàn tay Diệp Nam Kỳ.
"Sư tôn, nguyện ý bị con khóa lại.".