Một năm sau, sự cố "Bong bóng Đồng Thành" từng gây chấn động toàn cầu đã dần bị mọi người cho vào quên lãng.
Nghiên cứu chậm tiến độ nên nhiệt huyết của các nhà khoa học cũng trở nên phai nhạt.
Những người dân bình thường cũng đã quen với sự hiện diện của bong bóng đen khổng lồ phía trên Đồng Thành.
Cuộc sống của người dân cũng dần trở lại bình thường.
Cho đến ngày nọ, một đứa bé đang chơi trong sân đột nhiên nhìn thấy bong bóng màu đen khổng lồ nhấp nháy, lộ ra ánh sáng lấp lánh bên trong.
Màn sương đen chậm rãi tan biến, một chàng trai tóc đen da trắng xuất hiện bên trong bong bóng.
Đối phương nhìn cậu bé xuyên qua kết giới rồi lại quay người bước vào bóng đêm.
"Ơ! Anh kia....!" Đứa bé kinh ngạc chỉ vào bong bóng rồi hét lên.
"Đừng nhìn, sẽ bị bắt đi đấy!" Phụ huynh của nó chạy ra, vội vàng bế đứa bé vào nhà, vừa đi vừa phàn nàn: "Đúng là đen đủi tám đời mới ở chỗ này.
Mọi người bên kia sông đã chuyển đi từ lâu rồi, chỉ còn mỗi nhà mình ở đây.
Tôi nghĩ nếu còn ở lại, khéo con trai cũng trở nên không bình thường mất."
Cậu bé bị người phụ nữ lôi đi vẫn cố ngoái đầu lại để nhìn.
Nhưng trước sự thất vọng của cậu, bong bóng màu đen đã khép chặt lại, giống như hình ảnh ban nãy chỉ là là ảo giác của cậu mà thôi.
Lại qua một mùa đông nữa.
Đồng Thành năm nay liên tục có mấy trận tuyết lớn, thậm chí còn lạnh hơn bao giờ hết.
Các tổ chức cùng cá nhân đã sớm nguội lạnh, ngay cả truyền thông cũng không còn chú ý đến sự kiện "Bong bóng Đồng Thành" nữa, chỉ còn lại một vài tổ chức nghiên cứu vẫn đang làm việc gần đó.
Cậu bé vẫn ở đây, nhưng cậu đã cao hơn lúc trước nhiều.
Trong năm qua, việc cậu thích nhất vẫn là nhìn lên bong bóng màu đen kia.
Ngày mai là ngày cuối cùng trong kì nghỉ Tết Nguyên Đán năm nay nên cậu cũng không còn nhiều thời gian ở nhà nữa.
Cậu nhóc ngồi trên ghế nhựa trong sân, bên ngoài khoác áo bông dày cộm, ngẩng đầu lên nhìn bong bóng màu đen trên bầu trời.
Mặc dù không ai tin lời cậu, nhưng cậu lại khá chắc chắn vào điều đó, giống như cậu tin trên mặt trăng có cung điện Quảng Hàn cùng Hằng Nga vậy nên cậu cũng tin rằng có một anh đẹp trai bên trong bong bóng màu đen kia, hơn nữa cậu rất muốn gặp lại người đó.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, cậu nhóc gần như trở thành người tuyết, còn bong bóng màu đen kia lại không bị tuyết bám vào chút nào, nó vẫn sạch sẽ, vừa bí ẩn lại tràn ngập tà ác như cũ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tuyết lớn như thế mà còn không biết đường vào trong à!" Người mẹ đi ra, vừa mắng mỏ vừa kéo cậu nhóc vào trong nhà.
Cậu nhóc thở dài tiếc nuối, nhưng vì bài tập về nhà còn chưa làm xong nên đành phải ngoan ngoãn vào làm nốt.
Nhưng cậu không biết rằng ngay khi cậu rời khỏi, bong bóng màu đen kia bắt đầu bong tróc.
Không bao lâu sau cũng hoàn toàn sụp đổ.
Sau khi Đồng Thành bị nhổ tận gốc, xung quanh gần như trở nên hoang vu, hơn nữa giờ đang là đêm khuya nên những gia đình còn sót lại đều đã ngủ say, không có ai may mắn được chứng kiến giây phút Đồng Thành trở về.
Chỉ có một chiếc máy quay trong phòng nghiên cứu đã ghi lại được cảnh tượng tuyệt đẹp này.
Bong bóng màu đen vỡ ra, Đồng Thành biến mất hai năm rưỡi cuối cùng cũng trở về mặt đất.
Toàn bộ nhà cửa, cây cối hoa cỏ, những con đường trong thành phố, sông ngòi,....!Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, giống như chưa từng biến mất.
Chúng sinh trở về vị trí ban đầu.
卍卍卍
Cả thế giới đều đang sôi sục.
Khi người dân Đồng Thành tiếp nhận phỏng vấn, bọn họ đều không hẹn trước mà cùng nhắc tới hai cái tên: Quý Xán và Cố Giang Hành.
Có rất nhiều người không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ nhớ được mình đã bị "sửa chữa", nhớ hai người này đã vất vả giúp bọn họ chống lại việc bị "sửa chữa" và "quy tắc" như thế nào.
Giới học thuật đã có một cuộc thảo luận sôi nổi về chuyện này.
Tại sao bong bóng khổng lồ kia đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất? Họ đã trải qua những chuyện gì khi ở trong đó? Những sự kiện như vậy có lặp lại nữa không?
Viện nghiên cứu tìm các nhà khoa học cùng giáo sư bị cuốn vào sự kiện lần này, đối phương đưa ra đủ loại suy đoán cùng rất nhiều tư liệu nhưng cuối cùng vẫn đề nghị bọn họ tìm Quý Xán và Cố Giang Hành để tìm hiểu cụ thể.
Rất nhiều người muốn phỏng vấn bọn họ nhưng Quý Xán chỉ trốn trong phòng, tạm thời từ chối mọi cuộc phỏng vấn từ thế giới bên ngoài.
Cậu còn bận gọi điện cho người mẹ của mình đang ở nước ngoài.
Người phụ nữ mặc bộ sườn xám, tóc búi cao đã bật khóc ngay khi điện thoại được kết nối.
Quý Xán cười an ủi đối phương: "Mẹ đừng khóc, không phải là con không sao rồi à."
Mẹ Quý lau nước mắt, một lúc sau mới lên tiếng: "Quý Hoa Mậu có bắt nạt con không?"
"Con không bắt nạt ông ấy là may lắm rồi." Quý Xán kể vài chuyện đã xảy ra trong đó.
Thấy cậu không bị bắt nạt, mẹ Quý mới nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Nhớ lại nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm qua, điều bà hối hận nhất là để con trai mình ở với chồng cũ rồi ra nước ngoài.
Không ngờ, con trai bà lại bất ngờ gặp phải chuyện như vậy, còn trải qua thời gian khó khăn như thế....!
Mẹ Quý hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng: "Công việc bên này của mẹ sắp xong rồi, kết thúc xong mẹ sẽ quay về, tới lúc đó con có muốn chuyển đến sống với mẹ không?"
Quý Xán im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Mẹ đừng vì con mà làm vậy."
"Không phải vì con mà là vì mẹ", người phụ nữ giỏi giang nghẹn ngào, "Mẹ không muốn phải trải qua những giây phút sợ hãi như vậy nữa."
Quý Xán gật đầu: "Vậy công việc của mẹ thì sao?"
"Chuyện này con không cần lo, mẹ sẽ xin chuyển về chi nhánh trong nước."
Quý Xán vui vẻ cười rộ lên: "Cảm ơn mẹ!"
"À, còn một chuyện nữa!" Trước khi cúp máy, Quý Xán đột nhiên kéo Cố Giang Hành đến bên cạnh, gương mặt tinh xảo của cậu trai bỗng chốc lọt vào video, vẻ mặt vẫn còn đang hoảng hốt do bị bất ngờ.
Mẹ Quý há miệng, đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường trong đầu.
"Mẹ, con yêu rồi." Quý Xán bảo Cố Giang Hành ngồi xuống cạnh mình rồi nói với người trong video: "Con muốn giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai của con - Cố Giang Hành."
Cố Giang Hành không nghĩ Quý Xán lại come out công khai như vậy, chẳng lẽ vì đã quen với bối cảnh đồng tính có thể kết hôn trong thế giới bong bóng rồi à?
Cố Giang Hành hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn thẳng chào đối phương: "Chào dì ạ, con là Cố Giang Hành."
Ba ngày sau, dưới sự tổ chức của các bộ phận có liên quan, Quý Xán đã tham gia một cuộc họp báo để giải thích toàn bộ quá trình.
Trong phần hỏi đáp, cậu đã trả lời toàn bộ những thắc mắc mà thế giới đang quan tâm.
Phóng viên: "Vì sao cậu không ra ngoài được mà người ở ngoài cũng không vào bên trong được?"
Quý Xán: "Bong bóng là một rào cản.
Tôi đoán có một vật chất hoặc năng lượng nào đó bên trong có thể xóa trí nhớ của mọi người."
Phóng viên: "Vậy sao cậu vẫn nhớ được?"
Quý Xán: "Thực ra không chỉ riêng tôi mà tất cả những người đã thức tỉnh đều nhớ được.
Tôi nghĩ quy tắc của thế giới đó không có tác dụng với chúng tôi nữa."
Phóng viên: "Rất nhiều người đã bị sửa chữa nhưng vì sao chỉ có một mình cậu bị đẩy ra ngoài?"
Quý Xán: "Có thể quy tắc cho rằng, sau khi loại bỏ tôi, thế giới đó sẽ trở lại bình thường một lần nữa."
Phóng viên: "Các cậu có nhiều người như vậy, đồ ăn nước uống bên trong được đảm bảo như thế nào? Đồng Thành và vùng đất xung quanh nó có thể tự cung tự cấp được à?"
Quý Xán lắc đầu: "Đây cũng là điều tôi tò mò, hy vọng sau này các nhà khoa học có thể đưa ra được đáp án."
Phóng viên: "Khi cậu bị mắc kẹt bên ngoài, thế giới đã xóa toàn bộ kí ức của mọi người về cậu.
Vì sao cậu lại có thể quay về thế giới đó lần nữa vậy?"
Quý Xán im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi cũng chỉ thử một lần nhưng thật may là tôi đã chờ được đến vòng lặp thứ hai."
Phóng viên: "Cậu có thể giải thích cụ thể được không?"
Quý Xán: "Theo quan sát của tôi, dòng thời gian trong sách chỉ có hai năm, nếu thế giới đó không bị phá hủy thì sẽ tuần hoàn lặp lại theo nội dung trong sách."
Phóng viên: "Vậy là cậu đợi cậu chuyện khởi động lại rồi đi vào?"
Quý Xán gật đầu.
Phóng viên: "Vậy trong khoảng thời gian đó cậu đều ở một mình à?"
Quý Xán: "Gần như vậy."
Phóng viên: "Cậu có thể chia sẻ cảm giác của mình lúc đó cho mọi người được không?"
Mắt Quý Xán sáng lên: "Rất tuyệt vời.
Tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như vậy.
Tôi có thể nhìn thấy mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ, cảm giác đó rất khó tả.
Nếu phải nói, tôi nghĩ có thể mình đã rơi vào một không gian bốn chiều nào đó."
Cố Giang Hành ngồi bên cạnh giật mình, Quý Xán chưa từng kể cho hắn về chuyện này.
Em ấy ở đó lâu như vậy?
Có phải lúc bị đẩy ra ngoài, em ấy đã có thể trở về thế giới thực hay không?
Nếu thế thì vì sao em ấy còn quay lại tìm hắn? Em ấy không sợ cả đời không ra được ư?
Cố Giang Hành nhìn Quý Xán, hắn muốn nói gì đó nhưng vấn đề mà các phóng viên đưa ra càng ngày càng nhiều.
"Dựa theo lý thuyết vòng lặp của cậu, ý cậu là khi mọi người bốn mươi năm mươi tuổi vẫn sẽ nghĩ mình đang mười mấy tuổi rồi tiếp tục học cấp ba à?"
"Khi đó, tất cả mọi người đều đã đánh mất bản thân, giống như một cỗ máy chỉ biết phối hợp với khán giả vô hình để hoàn thành vở kịch điên rồ này phải không?"
"Cậu đã cứu bọn họ, cậu có nghĩ rằng mình là cứu tinh của Đồng Thành không?"
......!
Quý Xán gõ vào micro cho đến khi khung cảnh hỗn loạn xung quanh lắng xuống, ánh mắt lướt qua đám đông, sau đó lên tiếng: "Về những gì xảy ra bên trong, tôi chỉ nói dựa trên quan sát cùng suy đoán của bản thân, nhưng sự thật cuối cùng như thế nào đương nhiên tôi không thể đưa ra kết luận chính xác được."
"Về phần vì sao có thể trở về, có lẽ tôi và Cố Giang Hành cùng một số người bạn khác đã biết được bí mật này trước một bước, nhưng việc thế giới đó sụp đổ không thể thiếu được sự cố gắng của mọi người, không chỉ mình tôi mà mỗi người bên trong đều là cứu tinh của Đồng Thành."
Còn có phóng viên muốn hỏi thêm, nhưng thời gian họp báo đã vượt quá nửa tiếng nên ban tổ chức chanh chóng kết thúc câu hỏi rồi hộ tống Quý Xán trở về nhà.
Sau buổi họp báo, Cố Giang Hành vẫn luôn im lặng.
Về đến nhà, hắn tự mình làm một bữa ăn, ăn uống dọn dẹp xong xuôi, hắn ra ban công ngắm hoàng hôn.
Mãi sau, Cố Giang Hành mới hỏi: "Em ở đó một mình bao lâu?"
Quý Xán không muốn nhắc đến chuyện này nên chỉ nói hàm hồ: "Ừm, cũng không lâu lắm."
Cố Giang Hành nhìn thẳng vào mắt Quý Xán, gằn từng chữ: "Em bị thế giới trong sách đẩy ra vào cuối tháng tám, khi đó chúng ta đang học kỳ thứ hai.
Truyện mà Diệp Hàm Tiếu được viết đến thời điểm kì thi đại học kết thúc, như vậy phải thêm một năm nữa thế giới mới lặp lại."
Cố Giang Hành tạm dừng một chút, khó tin nhìn về phía Quý Xán: "Cho nên một mình em đợi chờ ở nơi xa lạ đó suốt một năm?"
Im lặng một hồi lâu Quý Xán mới chậm rãi gật đầu.
Cố Giang Hành bỗng cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt lại, hô hấp bắt đầu dồn dập không thể thở nổi.
Hắn không dám tưởng tượng khoảng thời gian đó sẽ như thế nào, sao Quý Xán có thể chịu được những năm tháng khó khăn khi ở trong đó một mình như vậy?
"Cũng không khó chịu như anh nghĩ đâu." Quý Xán lắc đầu cười cười, "Hầu hết thời gian em vẫn vui vẻ lắm, tuy ở lâu quá thỉnh thoảng cũng thấy không thoải mái cho lắm, nhưng đó chỉ là phần ít thôi, hơn nữa những lúc đó em làm toán là sẽ hết khó chịu mà."
Thỉnh thoảng cũng thấy không thoải mái.....!
Em làm toán là sẽ hết khó chịu.......!
Những lời này của Quý Xán tựa như một nhát dao cứa thẳng vào trái tim Cố Giang Hành.
Hắn nhớ lại những chuyện khốn nạn mình làm với Quý Xán, nhớ lúc Quý Xán từng nói "ở lại thế giới này cũng không tệ", lại nhớ tới khoảng thời gian Quý Xán bị mắc kẹt một mình trong đó.
Hắn từng oán trách Quý Xán không coi trọng mối quan hệ này, còn cố tình mượn cớ bị "sửa chữa" để làm cho đối phương lo lắng sợ hãi.
Giờ nghĩ lại hắn chỉ muốn tát mạnh vào mặt mình mấy cái, thế mà hắn dám nghi ngờ tình cảm của đối phương dành cho mình.
"Thật sự không có gì đâu mà, một năm trôi qua nhanh lắm." Quý Xán vẫn đang cố an ủi hắn, "Anh không biết đâu, toàn bộ quá khứ của chúng ta đều chảy xuôi trên một con sông, lúc nào em cũng có thể xem lại được.
Thậm chí em còn thấy mình rất may mắn khi được trải nghiệm cảnh tượng mà người thường khó có thể gặp được như vậy, suốt quãng đời còn lại em cũng sẽ không bao giờ quên được nó."
Đôi mắt của Quý Xán sáng lấp lánh, tràn ngập tò mò về thế giới chưa biết.
Cố Giang Hành nén cảm xúc chua xót xuống, cố gắng gượng cười: "Kể cho anh nghe em đã thấy những gì bên trong đi."
Quý Xán vui vẻ chia sẻ trải nghiệm của bản thân: "Còn nữa, anh biết màu đen sặc sỡ là gì không? Em thật sự đã nhìn thấy nó rồi đó! Vách tường bên trong của bong bóng chính là màu này!"
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Quý Xán, Cố Giang Hành bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường.
Hắn có gì tốt mà lại được một người tuyệt vời như vậy thích cơ chứ?
Phải biết rằng, khi đó Quý Xán vốn có thể rời đi được.
Em ấy rõ ràng không cần phải chịu đựng một năm dài đằng đẵng kia, thậm chí còn quyết định quay vào thế giới trong sách khi không có bất cứ cơ hội thành công nào cả.
Nhưng hắn sẽ không hỏi như vậy, vì đó là không tôn trọng tình cảm của Quý Xán.
"Hơn nữa em vẫn còn có điều không hiểu, ở trong đó em không cần ăn uống hay đi vệ sinh gì cả, giống như không phải con người nữa ấy....." Biểu tình trên mặt Quý Xán vừa vui mừng lại vừa hoang mang, "Thậm chí em còn sợ mình sẽ mất đi cảm xúc cùng ham muốn của bản thân rồi biến thành một thứ kỳ lạ khác, nhưng may mà em vẫn còn là một sinh vật sống dựa trên carbon."
Cả người cậu ấy như đang tắm trong nắng hoàng hôn, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng đôi mắt của cậu.
Khi kể lại những ngày đó, trong mắt cậu không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ toàn là cảm xúc vui sướng khi được chứng kiến điều mình chưa biết.
Bạn nhỏ của hắn sao lại tuyệt vời như vậy, trải qua biết bao tháng ngày cô độc một mình mà không hề có lấy một chút cảm xúc tiêu cực.
Trái tim của Cố Giang Hành cảm động không thôi, hắn không nhịn được mà hôn nhẹ lên môi Quý Xán.
Quý Xán ngẩn người: "Anh...!Sao anh tự nhiên lại......"
Cố Giang Hành: "Anh hôn bạn trai của mình lại còn phải thông báo trước à?"
"Không phải thế...." Quý Xán nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chỉ là em còn chưa nói xong mà."
"Không sao, để lại sau này từ từ nói cũng được."
Tình cảm mà hắn tưởng rằng chỉ là rung động nhất thời ấy không biết từ khi nào đã trở thành tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm.
Cố Giang Hành ôm eo Quý Xán từ phía sau, trước giờ hắn chưa từng xác nhận qua điều đó - Hắn nguyện dùng cả quãng đời còn lại để nghe Quý Xán kể chuyện xưa.
-Hoàn chính văn-.