Ngày đầu tiên không có tiết tự học buổi tối, sau khi buổi họp kết thúc liền tan. Quý Xán cự tuyệt lời mời đi quán nét của Chu Duệ Sâm, sau đó quyết định đến hiệu sách một chuyến.
Ngày đầu tiên khai giảng, sách mà trường học phát đều là tài liệu dạy học, cậu chuẩn bị ra hiệu sách để mua sách luyện tập bảo trì cảm xúc.
Bên cạnh trường Nhất Trung có hiệu sách khá nổi tiếng trên mạng, gồm bốn tầng nhìn vào thấy phi thường nổi bật. Trong hiệu sách rất đông học sinh đi mua văn phòng phẩm, không khí ở hiện trường vừa hoạt bát náo nhiệt mà lại không mất nghiêm túc, cho đến khi ba người Quý Xán xuất hiện.
Nữ sinh đứng gần cửa đang chuẩn bị tính tiền nháy mắt sửng sốt, notebook cùng văn phòng phẩm liền "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Nữ sinh luống cuống tay chân ngồi xổm xuống nhặt, đáng tiếc có chiếc bút lăn đi quá xa, rơi bên cạnh đôi giày chơi bóng màu đen trắng phía trước.
Thời điểm cô đang do dự, một bàn tay trắng nõn cúi xuống nhặt chiếc bút đánh dấu huỳnh quang lên.
Nhìn theo cánh tay hướng lên trên, cô trông thấy một nam sinh có ngũ quan xinh đẹp cùng khí chất hấp dẫn, bên trên còn xõa một đầu tóc màu xanh lục, hoàng hôn chiếu xuống khiến cho cả người cậu ấy như đang phát sáng.
"Bạn làm rơi bút?"
Giọng nói của nam sinh trong trẻo sáng ngời, mang theo một chút âm từ tính dụ người.
Nữ sinh nháy mắt sửng sốt, sau đó điên cuồng gật đầu, lắp bắp nói: "Là...... Là của mình, cảm ơn bạn."
Nam sinh đem bút đặt ở trên quầy thu ngân, đôi tay đút vào túi đi lên tầng hai.
Nữ sinh cầm lấy bút đánh dấu kia, lại nhìn theo bóng dáng Quý Xán, khuôn mặt bị hoàng hôn chiếu đến một mảnh đỏ bừng.
Ba người tiến vào cùng lúc, như đàn sói đi giữa bầy cừu, học sinh đứng xung quanh đều tự động nhường đường, bộ dáng muốn tránh còn không kịp.
Quý Xán đi thẳng đến tầng ba, chọn mấy quyển đề toán, vật lý,.....
Chu Duệ Sâm vốn dĩ đang ở tầng hai ngắm nữ sinh, thấy Quý Xán xuống lầu còn ôm theo một đống sách, nghĩ thầm mình cũng không thể tay không mà về liền cầm một quyển Nguyên lý toán học bên cạnh.
Quý Xán nhìn qua bìa sách, nhàn nhạt nói: "Cậu xác định lấy quyển này?
Chu Duệ Sâm chần chờ một cái chớp mắt, nhưng lại nhớ tới lúc sáng Quý Xán ngồi làm đề thi toán học liền gật gật đầu: "Lấy quyển này."
Quý Xán: "《 Nguyên lý toán học 》 đối với học sinh trung học chắc chắn sẽ rất khó, nếu cậu thật sự thích cũng không phải không thể xem. Chính là bản dịch này không tốt lắm, khuyên cậu đọc phiên bản tiếng Anh do đại học Cambridge xuất bản."
Chu Duệ Sâm: "......"
Nguyên bản thì không cần đi?
Hắn đến chữ Hán nhìn còn không hiểu, làm sao hiểu được tiếng Anh?
Quý Xán không biết Chu Duệ Sâm đang quẫn bách, lại rất có hứng thú chia sẻ mấy tin đồn thú vị.
"Cậu có biết Russell đạt được giải Nobel không?"
Chu Duệ Sâm a một tiếng, hưng phấn nói: "Cái này em biết, giải Nobel toán học phải không?"
"Ngu ngốc", Lý Nặc một bên lạnh như băng mở miệng, "Nobel không có giải toán học."
Chu Duệ Sâm vò đầu: "Vậy ông ấy đạt giải gì?"
Quý Xán: "Giải Nobel văn học."
Chu Duệ Sâm: "???"
Đợi chút, một nhà toán học tại sao lại đạt giải Nobel văn học?
Quý Xán ở tầng hai chọn sách một lúc, rồi lấy thêm vài quyển sách báo phổ cập khoa học, lúc này mới thỏa mãn rời đi.
Học sinh trường Nhất Trung mai phục xung quanh quầy thu ngân, thấy Quý Xán lại đây lập tức thu hồi tầm mắt, dường như không có việc gì cầm lấy văn phòng phẩm chọn lựa. Nhưng mà chờ cậu đi qua, tất cả lại đều dừng động tác nhìn lén cậu.
Ngay cả thu ngân viên cũng sững sờ, thấy cậu lại đây nhưng vẫn chỉ đứng cầm máy quét mã vạch, không nhúc nhích.
Quý Xán nhíu nhíu mày: "Không tính tiền?"
"Có, có tính, em chờ một lát!"
Thu ngân viên luống cuống tay chân cầm lấy sách, phát hiện sách toàn là 《 Đề toán league trung học cả nước 》《 Đề tuyển Olympic vật lý 》《 Lượng tử cơ học 》《 Nguyên lý lượng tử luận vật lý 》《 Dẫn lực cùng vũ trụ học 》......
Các bạn học nhìn lén đều sợ ngây người, thế mà thật sự tới mua sách?
Fuck, chẳng lẽ giáo bá thật sự muốn học tập?
Quý Xán vẫn hồn nhiên không biết gì, hình ảnh cậu đi mua sách xuất hiện trên diễn đàn của trường học, lại gây lên một đợt thảo luận sôi nổi.
—— Ở hiệu sách đụng phải Xán ca, tôi đang làm nhân chứng chứng kiến lịch sử truyền kỳ giáo bá biến thành học bá? [ có hình minh họa ]
【 Không tin, không phải đại ca đến hiệu sách bắt người chứ? 】
【 Các vị còn nhớ Chu Vũ Hàng học lớp 12 không? Bởi vì bọn họ quấy rối ủy viên ban văn nghệ nên bị Xán ca đuổi đến mức phải trốn khắp nơi, các vị đoán xem có trốn được không? 】
【 Vụ này tôi biết! 】
【 Xán ca tìm đến tận khu suối nước nóng của khách sạn! Nghe nói bọn họ đến quần còn không kịp mặc đã chạy rồi, còn bị đuổi tận hai con phố! Ha ha ha ha ha cười chết tôi 】
【 Bắt người +1, Xán ca mà đi bắt người thì chính là chuyên nghiệp lắm, lại nói tới hiệu sách tôi thấy quá bình thường mà?】
Chủ topic đăng lên một lúc, chờ mọi người xôn xao thảo luận, lại tung ra ảnh chụp Quý Xán tính tiền mua sách. Toàn là các sách đề thi tuyển này nọ khiến người xem hoa cả mắt, hướng gió trên diễn đàn tức khắc xoay chuyển.
【 Fuck, thật không ngờ là giáo bá thật sự muốn bước lên con đường học hanh?】
【 Yêu học hành làm gì, nếu Xán ca đã chia tay với tra nam rồi thì đến yêu em có đi? 】
【 Tôi không tin! Cái này nhất định là chụp bừa! Học sinh trung học làm sao hiểu được những cái đó chứ? 】
【 Tôi cược, thành tích của Xán ca cuối kỳ này tuyệt đối sẽ tăng lên! 】
【 Tôi cược Xán ca thi tăng hạng lên 1000! 】
【 Tôi cược Xán ca được hạng nhất khối! 】
Ngày khai giảng đầu tiên, cả một đợt nghỉ hè mọi người đều không gặp nhau chơi đùa, vừa vặn có vụ này nên cùng nhau thả lỏng, các bạn học xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, phía bên dưới liền xuất hiện liên tục tiền đặt cược, topic này lập tức lên top 1, sau đó bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến đánh bạc nên bị Admin xóa bỏ.
Nhưng mà các loại đánh cuộc liên quan đến Quý Xán vẫn ùn ùn không hết, thậm chí có người còn nói, nếu thua cuộc còn lấy thân báo đáp Quý Xán.
Lời này vừa nói ra khiến mọi người đều mắng chửi.
Fuck, muốn ăn người ta lại còn giả vờ đánh cược, chắc gì người ta đã muốn nhà mi lấy thân báo đáp?
Hoàng hôn bao phủ khu dạy học, một thiếu niên đeo khuyên tai đen vóc người cao ráo cầm điện thoại xoay người đi vào phòng học cuối hành lang.
Hắn đi vào chỗ ngồi cuối lớp học, đứng ngay bên cạnh bàn Cố Giang Hành hô một câu: "Thần ngủ, tan học rồi!"
Người kia đeo theo tai nghe vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe được âm thanh gì.
Hà Tuy thở dài, hắn định kéo cái tai nghe chướng mắt kia xuống, nhưng tay vừa đến gần lại không có gan, liền đưa tay gõ lên mặt bàn.
"Nghe thấy rồi."
Người trên bàn cuối cùng cũng tỉnh lại, bởi vì ngủ khá lâu nên giọng nói mang theo phần khàn khàn gợi cảm.
Cố Giang Hành duỗi tay xoa xoa cổ, lúc này mới lười biếng ngẩng đầu lên, mắt đào hoa nheo lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"7 rưỡi, tan học được hơn nửa tiếng rồi."
Cố Giang Hành xoa xoa đầu, vẫn cảm thấy đầu đau từng cơn.
Anh hôm qua cả đêm đều năm mơ, ý thức được chính mình đang sống trong một quyển sách, rồi nhớ lại nội dung cốt truyện qua một lần.
Trong quyển sách này, vai chính là em trai trên danh nghĩa của anh - Ngô Nguyễn, mà anh chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ giúp gia tăng tình tiết.
Đến phút cuối còn vì Ngô Nguyễn mà độc thân đến già, cả đời đều là vào vai hộ hoa sứ giả.
Nghĩ đến đây Cố Giang Hành cảm thấy cực kỳ chán ghét, cuộc sống của anh nào đến phiên người khác khoa tay múa chân can thiệp?
Vì thế buổi chiều sau khi nhận được điện thoại của Ngô Nguyễn, việc anh làm thứ nhất chính là không ngu ngốc như trước, mà là ấn đầu Ngô Nguyễn bảo hắn đi xin lỗi.
Anh còn đang thích nghi với việc đảo lộn thời gian, cho nên vẫn ngủ từ lúc họp lớp cho đến bây giờ.
Nhìn đuôi mắt Cố Giang Hành phiếm hồng, Hà Tuy không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười ái muội: "Tối hôm qua làm gì mà giờ nhìn giống như sức lực bị vắt kiệt thế?"
"Biến." Cố Giang Hành nhấc chân đạp hắn.
Hà Tuy chưa kịp né, không nhẹ không nặng ăn một đạp, lập tức kêu lên: "Ông xem ông xem, bị tôi chọc trúng chỗ đau rồi phải không? Thể lực ông kém quá, đổi lại là tôi thì cũng không giống như ông đâu!"
Cố Giang Hành làm bộ nghe không hiểu hàm ý của hắn, kéo cặp sách trong ngăn bàn vác lên vai.
Lại không ngờ cặp sách không kéo khóa, đồ vật bên trong rơi lung tung đầy đất.
Hà Tuy nhìn đến notebook rơi trên mặt đất notebook, fuck một tiếng.
"Ông yêu thầm Quý Xán hả?"
Cố Giang Hành: "......Ông bị điên à?"
"Ông mới bị điên ấy?" Hà Tuy mở notebook đưa qua, "Nếu ông không thích Quý Xán thì ở trên đây đang viết cái gì?"
Cố Giang Hành rũ mắt, bìa notebook màu đỏ, bên trên viết một chữ rồng bay phượng múa——
"Tìm được Quý Xán, người đó chính là ái nhân của cậu."
(Nguyên văn là ái nhân.)
Hà Tuy nhìn chằm chằm chữ viết vài giây, vẫn cảm thấy không tin nổi: "Thật không nhìn ra đấy, không ngờ Hành ca ông lại không biết xấu hổ như vậy?"
"Công khai bày tỏ tình yêu, không biết xấu hổ như thế này, tôi bái phục."
"Nhưng mà cũng chua quá đi, đây là năm nào rồi mà còn dùng từ ái nhân? Hơn nữa ông cũng vội vã quá đi, học sinh trung học người ta có yêu sớm thì cũng chỉ nói thích với nhau, ông đây lại còn khen ngược, còn gọi ái nhân buồn nôn như thế."
"Nói thật xem nào, ông có phải còn có ý gì khác hay không, còn muốn tiến thêm một bước, hửm?"
Cố Giang Hành đem notebook đặt trên cặp sách, lạnh lùng nói: "Không phải tôi viết."
Hà Tuy không tin: "Ngoài ông ra thì còn ai viết được kiểu chữ này?"
Cố Giang Hành viết chữ rất đẹp, đặc biệt khi dùng bút máy, nét chữ mạnh mẽ mạnh mẽ hữu lực, mỗi lần đều có thể dựa vào chữ đẹp mà được cộng thêm điểm.
Chữ này vừa nhìn là biết do Cố Giang Hành viết.
Nghĩ đến tin đồn chiều này, Hà Tuy nháy mắt liền hiểu rõ: "Chẳng trách hôm nay ông ở cổng trường mắng em trai đến phát khóc, hóa ra là vì Quý Xán?"
"Ông nhàn rỗi lắm à?" Cố Giang Hành nheo nheo mắt, ngữ khí cũng lạnh xuống. Bởi vì động tác này, mắt đào hoa đa tình thường ngày mang theo một chút sắc bén.
Nói thật, Hà Tuy có chút sợ Cố Giang Hành.
Nhưng cái tin đồn này thực sự rất ầm ĩ, làm cho hắn dù có bị lão Cố đánh vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Hà Tuy là bạn học cùng Cố Giang Hành từ khi còn học sơ trung, người này bên ngoài thì nhìn thấy rất thu hút dụ người, nhưng đối với ai cũng đều lãnh đạm.
(Sơ trung tương đương với phổ thông cơ sở ở mình, nhưng mình thấy để sơ trung nghe hay hơn.)
Từ trước đến giờ, người tỏ tình với hắn cả trai lẫn gái nhiều đến mức có thể lấp đầy nguyên cái sân bóng. Cố Giang Hành một người cũng không thèm để ý, không biết đã chặt đứt bao nhiêu hoa đào.
Nhưng hiện tại không giống nhau, lãnh đạm như hắn mà lại dùng phương thức bày tỏ trên notebook không biết xấu hổ như thế này? Lại còn gọi "Ái nhân"?
Hà Tuy ỷ vào nhiều năm giao tình, bắt đầu ép hỏi Cố Giang Hành càng nhiều chi tiết. Chính là hỏi tới hỏi lui cũng chỉ nhận được một câu trả lời, Cố Giang Hành không thừa nhận đây là hắn viết.
Hà Tuy đầu óc xoay chuyển liên tục, ngay sau đó cho ra một kết luận hoàn toàn tương phản: Vậy chắc chắn là do Quý Xán viết, đây là muốn hấp dẫn chú ý của ông!"
Cố Giang Hành nâng mi, không nói chuyện.
"Ông xem Trần Thắng Ngô Quảng từng viết "Đại Sở hưng, Trần Thắng vương trên lụa trắng rồi nhét vào bụng cá, nhờ đó mà làm nên việc lớn, Quý Xán khẳng định cùng học theo cách này để hấp dẫn sự chú ý của ông."
(Trần Thắng Ngô Quảng ở Khởi nghĩa làng Đại Trạch, hai ông đi xem thầy bói rồi sau đó "bói quỷ". Theo sự bàn bạc, Trần Thắng bèn lấy son viết lên lụa trắng mấy chữ "Trần Thắng vương", bắt một con cá tại ao hồ gần đó mà bỏ vào bụng con cá.
Có người đánh được cá. Quân lính mua cá mổ ra thấy thư ở trong bụng cá cho là quái lạ. Sau đó ông lại ngầm sai Ngô Quảng đến nơi đền, cây cối um tùm, thắp ngọn đèn lồng giả làm tiếng cáo:
"Đại Sở hưng! Trần Thắng vương!".)
Nói tới đây, Hà Tuy cũng không khỏi hừ một tiếng, "Bạn nhỏ này cũng gan đấy, vừa mới gặp ông đã công khai tỏ tình, theo tôi thấy, về sau có khỉ còn cởi hết quần áo chủ động bò lên giường....."
"Đừng nói linh tinh, cái này cùng lắm coi như là tỏ tình lén lút thôi." Cố Giang Hành mở miệng đánh gãy lời phỏng đoán không mấy lành mạnh kia của Hà Tuy, khóe môi lại hơi cong lên.
Hà Tuy: "......"
Hóa ra trọng điểm của ông ở đây? Mệt cho hắn còn nghĩ người này sẽ cự tuyệt, còn nói cái này không phải do Quý Xán viết.
Hà Tuy không rõ: "Nhưng không phải quyển vở này vẫn luôn đặt trong cặp sách của ông sao? Quý Xán viết lúc nào được? Đã thế hắn còn mới chia tay cùng bạn trai? Dưới tình huống bình thường sẽ không di tình biệt luyến nhanh như vậy chứ."
"Ông nói chính là tình huống bình thường." Cố Giang Hành nhắc nhở hắn.
Hà Tuy: "? Thế cái gì là tình huống không bình thường?"
Cố Giang Hành chỉ chỉ chính mình, cảm thấy ám chỉ đã quá rõ ràng.
Hà Tuy: "?"
Vậy là ý gì?
Cố Giang Hành: "Nếu đối tượng đổi lại là tôi, tất nhiên sẽ khác."
Hà Tuy: "............"