Trong lúc vô lo vô nghĩ thì Lâm Ngọc đã ở phòng trị liệu gần một tháng rồi. Mỗi ngày bác sĩ sẽ đến kiểm tra cậu hai lần.
Lúc mới đầu cơ thể cậu còn cảm thấy không khỏe, gần đây sức khỏe cũng ổn hơn nhiều, nên việc mỗi ngày đều nằm trên giường làm cậu chán ngán. Nhưng cậu cũng chẳng còn chuyện nào để làm.
Tuy cậu rất muốn học ngôn ngữ ở đây, nhưng vẫn còn ngại việc bản thân là thiểu năng trí tuệ … Cũng không thể chạy đi hỏi được, chỉ có thể ngày ngày nhìn tin tức được truyền phát tự động ở đây để đoán mò.
Thật ra đầu óc của Lâm Ngọc khá thông minh, nhưng học ngôn ngữ mà không ai dạy chỉ dựa vào đoán ngữ cảnh thì rất không khả thi.
Chỉ có Người da xanh là sẽ đến thăm cậu.
Cũng không biết là sao anh ta tìm được đến đây nữa, sau khi cậu nằm viện một ngày thì anh đã đến rồi. Lúc sau thì lâu lâu mới đến thăm một lần.
Theo lý mà nói cuộc giao lưu một chiều như vậy sẽ chẳng có gì thú vị mới đúng, nhưng Người da xanh đó vẫn rất vui vẻ, lâu lâu vẫn tới thăm cậu. Nhưng hôm nay An Đức đến thì Lâm Ngọc lại thấy ngạc nhiên, bởi vì bình thường anh sẽ đến vài buổi tối, vì thế Lâm Ngọc mới nghĩ rằng ban ngày anh bận công việc.
Hôm nay thì đúng là vậy, khó có lúc tinh hạm dừng ở một trạm không gian nên đa số đều xin nghỉ để xuống chơi.
An Đức cũng xin nghỉ, nhưng lại chạy đến chỗ Lâm Ngọc.
Vào phòng trị liệu, một lần nữa anh lại cảm nhận được mùi hương làm mình vui vẻ thoải mái bay trong không khí, tâm trạng cũng tốt lên trông thấy. Đến khi nhìn thấy mặt của Lâm Ngọc thì đã mang một nụ cười tươi.
Anh vẫn chào Lâm Ngọc một tiếng mà không bận tâm việc Lâm Ngọc không trả lời mình. Anh cười tủm tỉm rồi lấy một ngón tay đè lên miệng, suỵt một tiếng chỉ cửa nói: “Y tá đi thay ca, tôi mang cậu ra ngoài một chuyến.”
Tuy Lâm Ngọc không hiểu lắm nhưng vẫn rõ ý anh ta, nên lúc An Đức nắm tay mình cậu cũng không từ chối.
Hai người trốn bác sĩ, rất nhanh sau đã ra khỏi phòng trị liệu. An Đức dẫn Lâm Ngọc đi trên hành lang một lúc thì tới trước một cửa khoang, sau anh lấy tay mở ra.
Đằng sau cửa khoang là một lối đi đặc biệt được đóng kín hoàn toàn, Lâm Ngọc kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, giờ cậu mới biết tinh hạm không bay tiếp mà đang dừng lại. Hai người theo lối mà vào trạm không gian. Trong không khí lập tức tràn ngập tiếng người và mùi lạ.
Tinh hạm không thường dừng lại, cơ hội này đối với An Đức mà nói cũng là một khoảng thời gian nghỉ phép. Anh có thể đi tìm niềm vui của mình, nhưng lo Lâm Ngọc buồn chán nên mới chọn thời gian thích hợp dẫn cậu đi xem.
Huyết thống Trùng tộc của An Đức đã gần như không còn và anh cũng chẳng hiểu nhiều về chuyện Trùng tộc. Mỗi lần giúp được chuyện gì cho Lâm Ngọc là tâm trạng sẽ rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Nghe ấu trĩ như một đứa nhóc tiểu học được thầy cô khen ngợi.
“Lát nữa là phải về đó.” Anh vừa nắm tay Lâm Ngọc đi về nơi ồn ào náo nhiệt, vừa nói chuyện với cậu, dù biết rằng Lâm Ngọc không hiểu.
Lâm Ngọc đi mà không kịp nhìn, cậu bị ngoại hình kỳ lạ của những người ngoài hành tinh làm hết hồn.
Có người mọc sừng dài trên đầu, có người mọc vảy trên thân, vài người lại cao tới hai, ba mét, thậm chí có người còn không cao đến eo Lâm Ngọc. Màu da ai ai cũng muôn màu muôn vẻ, cấu tạo khuôn mặt cũng chẳng giống nhau. Rất nhiều người có một cục thịt dư trên tai, trán, hoặc mũi. Ngoại hình của một số người theo thẩm mỹ của con người thì trông còn ổn, nhưng khí khái của họ lại mang cái đặc trưng của ngoại vực, có vài người thì không nhìn được.
Lâm Ngọc cố gắng tìm ai đó trông như con người, hy vọng may mắn gặp được người Trái Đất. Bọn họ bây giờ có lẽ cũng nói ngôn ngữ thông dụng của Tinh tế, nhưng Lâm Ngọc vẫn ôm hy vọng họ sẽ nói tiếng Hoa cổ. Có lẽ Lâm Ngọc quên mất một điều rằng, nhìn như con người nhưng chưa chắc đã là người Trái Đất.
Bởi vai ác Yến Tử Hàn trông không khác gì con người, mà Lâm Ngọc vốn được chế tạo theo thẩm mỹ Trùng tộc nhìn cũng giống con người đấy thôi.
Sau khi đi dạo một vòng nhỏ Lâm Ngọc thấy An Đức sắp dẫn mình về, vì không gặp ai nhìn như con người nên Lâm Ngọc có chút không cam lòng, bèn kéo tay lại không muốn đi tiếp.
Lúc này ở gần bọn họ đột nhiên có một chiếc xe dừng lại. Một đám người thân hình cao lớn tai cũng lớn, trông rất giống con người, bọn họ nối đuôi nhau đi ra sau đó cắt ngang giữa Lâm Ngọc và An Đức.
Lâm Ngọc vốn cũng không muốn ở trên tinh hạm của Yến Tử Hàn. Lúc này thấy An Đức tạm thời bị tách khỏi mình nên tim cậu bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Nơi này chủng tộc ngoài hành tinh nhiều như vậy, số lượng người cũng lớn, rất nhiều cửa hàng để đồ ăn mẫu và nước miễn phí ở ngoài, mà ở đây cũng có nhà vệ sinh công cộng. Cậu hoàn toàn có thể sống ở đây, mà nếu ở đây thì có khả năng gặp được con người.
Không có thời gian tự hỏi, Lâm Ngọc chớp thời cơ nhảy vào trong xe. Xe rất nhanh đã đóng cửa lại khởi động rời đi.
Lâm Ngọc cẩn thận nhìn khắp nơi. Chắc rằng An Đức thật sự không thể theo kịp. Chờ khi xe dừng lại lần nữa Lâm Ngọc liền đi xuống.
Quanh nơi này toàn là nhà ăn và quán bar, Lâm Ngọc lập tức thử đi tới một quán bar ở mặt tiền, cầm lấy nước được đặt ở ngoài rồi uống. Quả nhiên không ai cản cậu cả.
Lâm Ngọc mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì có một cảm giác rất mãnh liệt ào tới, như thể có người đang nhìn chằm chằm mình. Cậu quay đầu nhìn thì thấy phía sau có bốn người đàn ông cao lớn đứng đó, họ đang nhìn thẳng vào cậu.
Trông họ không giống nhau, nhưng thứ duy nhất giống chính là đôi mắt ánh vàng.
Có vài Trùng tộc lai giống An Đức không rõ về huyết thống của mình, có vài người bị ảnh hưởng nặng bởi bản năng Trùng tộc, căn bản không thể rời khỏi pheromone nhân tạo, hơn nữa những người đó luôn luôn không ngừng tìm kiếm thứ thay thế được Hùng tử.
Những người như vậy tất nhiên sẽ tụ tập với nhau trên Tinh Võng. Mà mấy Trùng tộc lai này và cái người đang bậy bạ trong phòng vô tình đụng phải Yến Tử Hàn là cùng một đám. Bọn họ đang tụ tập ở đây.
Bọn họ thậm chí không cần nhìn thấy Lâm Ngọc, họ đứng ở hành lang bên kia thì ngửi thấy mùi hương của Lâm Ngọc, hơn nữa mùi hương này khiến họ loạn trí, mắt trông mong lần theo thì tìm được cậu.
Có phermone như vậy dù Lâm Ngọc có là cục đá thì cả đám cũng chịu táng gia bại sản. Mà lúc thấy Lâm Ngọc là một người sờ sờ đứng kia, họ mừng như điên, rồi khi Lâm Ngọc quay lại nhìn, họ bắt đầu cảm thấy không thể tin nỗi.
Thật sự quá hoàn mỹ!
Trên đời sẽ có Hùng tử như vậy sao?
“Không thể nào ... đó là Người hợp gen của ai sao?”
“… Hay là pheromone mới trên thị trường?”
“Không, mùi hương không giống. Căn bản không thể so.”
So với mùi của Lâm Ngọc thì cái loại pheromone nhân tạo đó chỉ là rác rưởi.
Bọn họ cầm lòng không đậu đi đến chỗ Lâm Ngọc, sau đó đã bị phermone tuyệt vời đó vây quanh.
Dù chỉ vừa túng dục đây thôi, nhóm người này vẫn tim đập bình bịch như thường.
Người tóc vàng thấy Lâm Ngọc đang uống nước, bản thân liền mở miệng trước tiên, dùng tông giọng khàn khàn hỏi: “Xin, xin chào, ngài … cậu khát sao? Tôi có thể mời cậu uống nước không?”
Lâm Ngọc nhìn mấy người phía trước mình, cậu chú ý đến mấy người trông rất giống con người, nhưng là người Âu Mỹ mắt vàng tóc xanh. Vậy nên khi thấy họ đi đến chỗ mình, nói vài câu với cậu, Lâm Ngọc cảm thấy có chút vui sướng.
Bởi vì không hiểu lắm Người tóc vàng nói gì, Lâm Ngọc chỉ có thể lễ phép cười trả lời, hơn nữa đè thấp giọng, ghé sát người kia thử dùng tiếng Trung và tiếng Anh hỏi xem người ta có hiểu hay không.
Người tóc vàng lai đó tất nhiên chẳng hiểu gì. Người nọ thậm chí còn không rảnh tự hỏi rốt cuộc Lâm Ngọc đang nói ngôn ngữ gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm môi Lâm Ngọc.
Hùng tử này cười với mình, nụ cười này quá làm say lòng người. Cậu còn nói chuyện với mình, giọng của Hùng tử rất êm ái!
Ba người bên cạnh không nghe được Lâm Ngọc nói gì, chỉ nhìn thấy Lâm Ngọc lại gần nói chuyện với Tóc vàng, càng cảm thấy Hùng tử này đang tán tỉnh Tóc vàng.
Lòng họ ngứa ngáy khó nhịn, không cam lòng bị cho ra rìa nên cũng lại gần rồi nhiệt tình mang Lâm Ngọc vào quán bar, lại gọi không ít đồ ăn và uống cho cậu thử.
Lâm Ngọc thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cậu nghĩ đi theo mấy người này có thể nhìn thấy nhiều con người hơn nên mới không đứng dậy.
Cậu chỉ có thể lấy đồ uống đã được đưa đến một cách ân cần rót vào khuôn miệng nhỏ của mình, cậu ăn từ từ rồi khoa tay múa chân với họ một chút.
“Cậu không hiểu lời chúng tôi nói sao?” Tóc vàng rất nhanh đã đoán được ý của Lâm Ngọc.
Nhưng điều này thì nói lên gì nào, đại biểu là Hùng tử chắc là đi lạc rồi, hơn nữa hoàn toàn không biết đường về!
Lâm Ngọc rất nhanh đã bị mấy người này vây quanh, Tóc vàng thậm chí còn đặt cánh tay trên vai cậu, ghé sát vào bên tai cậu nói chuyện.
Lâm Ngọc nhíu mày, cánh tay người này nặng ghê gớm, hơn nữa quá gần.
Lúc này, Lâm Ngọc một lần nữa cảm nhận được cảm giác bị người nhìn chằm chằm, chẳng qua ánh mắt không biết tên này làm cậu sởn tóc gáy, cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng hết lên.
Lâm Ngọc vốn đang ở trong lòng Tóc vang gian nan quay đầu lại nhìn, sau đó cảm thấy máu nóng cả người lạnh ngắt.
Người đứng sau lưng nhìn cậu là Yến Tử Hàn!
Một tháng này Lâm Ngọc chưa từng gặp lại Yến Tử Hàn, sống quá thoải mái, gần như quên mất vai ác này làm người ta phát khiếp thế nào. Lúc này đột nhiên nhìn thấy thì bị dọa một phen, cậu đẩy Người tóc vàng kia ra, nhưng do đẩy quá mạnh nên té từ ghế xuống.
Tóc vàng lúc này mới chú ý thấy Lâm Ngọc kỳ lạ, vội vàng kéo cậu lên rồi cũng quay đầu nhìn về hướng Yến Tử Hàn.
Ánh mắt Yến Tử Hàn dừng trên cánh tay của Tóc vàng đang đặt ngay eo Lâm Ngọc, liền nhếch khóe miệng lên.
Lâm Ngọc bị đôi mắt cười như không cười của Yến Tử Hàn lướt qua, chỉ cảm thấy sau lưng như có một cục đá lạnh to, lạnh đến mức da đầu cậu tê dại, nhịn không nổi muốn trốn đi.
Cậu thề, cậu chưa từng thấy ánh mắt đáng sợ đó của Yến Tử Hàn bao giờ!
Tóc vàng khi đối mặt với Yến Tử Hàn cũng có hơi nhát gan, nhưng thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Ngọc Lâm Ngọc thì cuối cùng vẫn đứng chắn trước mặt cậu, “Anh là ai? Cậu ấy rõ ràng không thích anh, nếu không phải bạn đời của người ta thì đừng xen vào.”
Yến Tử Hàn nghe Tóc vàng nói xong thì nhìn Lâm Ngọc trốn đằng sau mấy người đó, trực tiếp cười ra tiếng, “Ha!”
Lúc trước còn vứt mặt mũi quấn lấy hắn! Giờ có người khác chịu hầu hạ thì trưng ra cái mặt này.
Không hổ là sâu.
Đúng là làm người khác … tức điên lên được.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Tử Hàn: Phải thích ta, phải thích!