Những người mới xem Lâm Ngọc phát sóng gần như đều có huyết thống Trùng tộc. Bọn họ vô tình thấy video trên mạng, hoặc là được bạn bè nói cho, tóm lại chỉ cần thấy được gương mặt này của Lâm Ngọc thì nhóm người đó nhất định sẽ nổi hứng thú.
Ai biết từ sau lần đó Lâm Ngọc vẫn luôn không online, bọn họ chờ ở đây mấy ngày rồi.
Hiện tại rốt cuộc gặp được người, lòng mọi người đều nóng như lửa đốt, muốn Lâm Ngọc tiếp tục làm thí nghiệm tinh thần lực, nhưng mấy ngày nay chỉ cần mở quang não ra là Lâm Ngọc lại xem mấy video tập nói chuyện, hoàn toàn không vào làm thí nghiệm nữa.
Thật ra chỉ cần là người có huyết thống Trùng tộc thì nhìn mặt Lâm Ngọc thôi cũng được rồi. Đừng nói là phát sóng trực tiếp học nói, dù Lâm Ngọc ngồi đó cả ngày không làm gì thì bọn họ cũng ngồi yên để xem.
“Tôi nói này, video kia của cậu ta quả nhiên có vấn đề! Cậu ta cố ý muốn làm như mình có tinh thần lực cao đó. Ai biết có âm mưu gì không.”
Người này tưởng mình chỉ đang nói ra tiếng lòng của mọi người thôi, ai ngờ bình luận tiếp theo lại không giống anh ta nghĩ.
“Cậu ấy cần giả bộ chắc? Cứ cho là không có tinh thần lực đi, khắp Tinh Tế còn có bao nhiêu người tốt hơn? Tao giờ chỉ muốn biết cậu ấy ở đâu.”
“Cần tiền? Tao thử gửi quà nhưng người ta còn chưa mở chức năng nhận kia kìa, hệ thống chỉ còn cách hoàn tiền. Bây giờ tao muốn quăng tiền còn quăng không được, biết khó chịu không!”
“Cậu ấy giống quá, nói không chừng là Hùng tử thật thì sao.”
“Tui cũng cảm thấy vậy. Cậu ấy có khi là Hùng tử thật đó.”
Mắt thấy khu bình luận đã bị hoàn toàn bị chiếm cứ, mà hững người đó còn kêu người kia là chủ nhân.
Người vừa nãy bình luận như vừa bước ra từ cơn mơ. Tại sao người xem phát sóng ở đây lại kỳ quái vậy chứ? Cứ như tín đồ ấy??
Hùng tử rốt cuộc là thứ gì???
Tâm trạng hiện tại của người nọ như trôi về lần đầu tiên gặp quân đội Trùng tộc trong cuộc chiến hơn trăm năm trước …
Tại sao quân đội Trùng tộc có thể mạnh như vậy? Tại sao binh lính của họ một khi chấp hành mệnh lệnh đều có vẻ không muốn sống nữa? Tại sao tất cả Trùng tộc đều trung thành, thà chết chứ không khuất phục, mà chỉ khi nhắc đến Trưởng quan là "Hùng chủ" thì trong mắt mới có ánh sáng??
Mà lấy ra so sánh thì bản năng Trùng tộccủa nhóm người trong khu bình luận này cũng chỉ dừng lại ở mức đùa nhau kêu chủ nhân và liếm nhan sắc.
“Ôi, không ai biết chủ nhân nhỏ ở đâu thật hả?”
“Tui nói thẳng, tui thử lâu lắm rồi nhưng không cách nào mò ra cả. Chỗ cậu ấy ở hệ thống phòng vệ nhất định rất cao cấp.”
“Chủ nhân nhỏ có chậu rồi sao?”
Mọi người đều không tin lắm.
Nếu trong nhà có Hùng tử đẹp như vậy thì ai lại đồng ý cho phát sóng trực tiếp chứ?
“Từ từ! Cậu ấy sắp làm thí nghiệm rồi.”
Lâm Ngọc đúng là vừa nghĩ đến trò chơi này, cậu nhớ rằng mấy màn cuối thì khó hơn một chút. Cậu còn chưa chơi xong nữa mà.
Vì thế Lâm Ngọc quyết đoán click mở thí nghiệm cấp A. Người xem vốn đang cực kỳ hưng phấn thì bỗng im lặng dần, thẳng đến khi Lâm Ngọc qua màn thì rất nhiều người còn chưa phản ứng kịp.
“Chuyện gì vậy? Tôi vừa nhìn thấy gì!! Có phải tôi xỉu rồi không, đây là ảo giác phải không?”
“Mười phút! Cậu ấy chỉ cần mười phút là qua, hơn nữa điểm cũng tuyệt đối. Khủng quá trời ơi!”
“Tɦασ má, tay tôi còn run đây này.”
“A a a a chủ nhân nhỏ, không! Daddy đẹp trai quá! Daddy trừng phạt em đi! Không cần thương tiếc đóa hoa là em đâu!!”
“Màn hình ô uế rồi, tui phải quỳ liếm chủ nhân của tui, mấy người đừng có ngăn tui!!”
“Cậu, cậu ấy mở khóa thí nghiệm cấp S!!”
Lâm Ngọc thấy mình qua màn nên khóa cấp S đã tự động mở. Cậu không nghĩ nhiều bèn ấn vào.
Chơi một hồi Lâm Ngọc phát hiện cấp bậc mới này khó hơn so với mấy màn trước, độ khó tăng dần, như thể không bao giờ kết thúc.
Mắt thấy tốc độ Lâm Ngọc với độ khó của màn tăng lên giống như động không đáy. Khu bình luận không nói nên lời.
“Tôi căn bản không thấy thí nghiệm cấp S bao giờ. Đây là thế giới của kẻ mạnh sao?”
“Thí nghiệm kinh khủng thế này căn bản là không cho người ta qua. Mà là để khiêu chiến cực hạn của cấp S.”
“Tui cảm thấy chủ nhân chơi nữa thì sẽ làm đầu não trung tâm thí nghiệm hỏng mất!”
“Mấy người ở trên còn có thể hỏi nữa hả!! Tui mới nghĩ đến tinh thần lực của chủ nhân lợi hại thế nào thì cả người đã mềm nhũn rồi!”
“Hỏi thật, Hùng tử chất lượng tốt như vậy rốt cuộc ở đâu! Không ngửi được mùi tôi chết mất.”
“Nếu tôi được thấy mặt cậu ấy một lần, tôi chết cũng mãn nguyện.”
Sau 20 phút gắng gượng ở cấp S thì Lâm Ngọc chết thẳng cẳng. Thấy trò khó thì Lâm Ngọc rốt cuộc cũng sinh hứng thú, vừa định làm tiếp ván nữa thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Lâm Ngọc lập tức ngừng lại, hết sức chăm chú mà nhìn phía cửa.
“Thôi rồi, tôi cảm thấy chủ nhân nhỏ sẽ ngừng phát sóng.”
“Đừng nói cậu ấy có chậu rồi nha?” Hai câu này vừa có trên khu bình luận thì Lâm Ngọc cũng đã đóng quang não lại, vội vàng chạy vào đại sảnh.
Sau đó Yến Tử Hàn đẩy cửa vào.
Lại một thời gian không gặp, lần này trên người Yến Tử Hàn không có máu, nhưng thoạt nhìn sắc mặt còn kém hơn trước, vừa vào là vội vàng tìm kiếm bóng dáng Lâm Ngọc, thấy được rồi thì nhìn chằm chằm.
Lâm Ngọc hơi bất ngờ.
Ánh mắt của Yến Tử Hàn hơi đáng sợ …
Giống như một con sói đói lả.
Nhưng Lâm Ngọc cũng chỉ dừng một chút, rất nhanh sau vẫn cười với Yến Tử Hàn, lại gần hắn.
Yến Tử Hàn vẫn nhìn chằm chằm cậu, chân dài bước từng bước một, chỉ hai bước là đi tới trước mặt cậu.
Hắn vươn tay trông như muốn ôm lấy Lâm Ngọc, nhưng tính tình lại không cho phép nên chỉ nắm lấy bả vai Lâm Ngọc.
Tay Yến Tử Hàn giống như kìm sắt, Lâm Ngọc bị hắn nắm tê rần nhưng không dám động đậy, ngây ngốc nhìn hắn.
Yến Tử Hàn cứng người giữ tư thế này một chốc, hắn không biết tiếp theo nên làm gì, bèn cau mày rồi chầm chậm cúi đầu, dựa lên vai cậu.
Lâm Ngọc: “…” Úi, tư thế quá kỳ quái.
Lâm Ngọc bị hắn chọc cười đành chủ động ôm lấy Yến Tử Hàn.
Khi hai người gần nhau, Lâm Ngọc lập tức cảm giác được trái tim Yến Tử Hàn đang đập liên hồi. Cậu theo bản năng vươn tay vuốt vuốt lưng Yến Tử Hàn.
Yến Tử Hàn cụp mi, thở một hơi dài thoải mái sau đó cũng ôm lấy Lâm Ngọc.
Hắn giam Lâm Ngọc trong ngực mình, ôm rất chặt, rồi chôn mặt mình vào vai Lâm Ngọc, hít sâu mấy hơi.
Lâm Ngọc nghiêng đầu nhìn nhưng không thấy được vẻ mặt bây giờ của Yến Tử Hàn.
Khi bọn họ nằm cạnh nhau ở khoang trị liệu, Yến Tử Hàn cũng ngửi mùi của cậu như bây giờ …
Lâm Ngọc nhẹ giọng hỏi hắn, “Anh … làm sao vậy?”
Yến Tử Hàn không trả lời, sau một lúc ôm nhau thì hình như hắn có chút bực bội, bế Lâm Ngọc lên.
Lâm Ngọc: ??
Yến Tử Hàn bế Lâm Ngọc ôm vào phòng cậu, sau đó đặt Lâm Ngọc trên giường.
Hắn nắm lấy mắt cá chân Lâm Ngọc, để cậu nằm giữa giường, sau đó mang gối và quần áo cậu để bên cạnh. Cuối cùng Yến Tử Hàn đá giày mình xuống, bò qua ôm lấy Lâm Ngọc, rồi trải chăn Lâm Ngọc ra đắp lên hai người.
Lâm Ngọc: …
… Nóng quá đi thôi.
Anh ta làm gì vậy?
Bây giờ tâm trạng Yến Tử Hàn hình như không ổn??
Trạng thái bây giờ của Yến Tử Hàn không tốt lắm. Thời gian này hắn trải qua rất gian nan. Một khi đã quen Lâm Ngọc ở bên cạnh mình, hắn không cách nào chịu nỗi việc hai người tách ra.
Một hai ngày cuối cùng có thể nói tinh thần không lúc nào yên, thậm chí cơ thể cũng thấy không thoải mái. Không biết chỗ nào trong bụng đau lên.
Hiện tại tuy rằng thấy Lâm Ngọc, nhưng hắn vẫn không thể dừng bản thân lại được. Như một người đói đến cùng cực, chỉ một lòng muốn ăn no.
Lâm Ngọc rất thơm. Tóc thơm, quần áo thơm, giường thơm, chăn cũng thơm ... Nhưng chưa đủ.
Hắn đã cố mang hết sự ngọt ngào trong không khí vây quanh mình nhưng vẫn không đủ.
Da Hùng tử không ngừng tản ra pheromone, nhưng không phải thứ nồng đậm nhất.
Ngọt ngào trong không khí đã không đủ để thỏa mãn cái bụng đói đang gào lên đòi ăn của Yến Tử Hàn, điều này chỉ khiến hắn khát cầu càng nhiều hơn.
Lâm Ngọc được Yến Tử Hàn ôm chặt, mới bắt đầu còn ổn nhưng càng về sau thì càng nóng.
Không khí trong chăn dần dần oi bức và ẩm ướt, Lâm Ngọc biết chắc chắn mình đã ra mồ hôi rồi.
Lâm Ngọc bắt đầu ghét cái sự nhớp nháp trên người mình, nhưng cậu lại cảm giác được Yến Tử Hàn còn nhích gần mình hơn, chóp mũi rồi mép tóc, hắn đang ngửi mùi mồ hôi của cậu.
Đôi khi cậu cũng không thể xác định được thứ đụng vào cổ mình … rốt cuộc là chóp mũi hay môi của Yến Tử Hàn.
Hô hấp của Lâm Ngọc hơi loạn, làn da bị đụng tới đều thấy ươn ướt. Tựa như xung quanh không có bao nhiêu không khí cả.
Từ khi xuyên qua đến nay, tinh thần cậu vẫn luôn khẩn trương, một lòng chỉ muốn sống sót, và từ khi biết lại gần Yến Tử Hàn mới có thể làm mình tạm thời sống sót thì cậu không còn dư thời gian để tự hỏi lòng mình nữa rồi.
Mấy ngày nay cậu không sợ Yến Tử Hàn nữa, cậu bắt đầu muốn hiểu được hành động của Yến Tử Hàn …
Lâm Ngọc nuốt nước miếng rồi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Yến Tử Hàn, lúc này mới phát hiện hô hấp của bọn họ đã gần như giao hòa nhau.
Yến Tử Hàn cau mày, vẻ mặt có chút khó chịu, môi hơi mở ra, trên người cũng ra mồ hôi, đôi mắt vốn xanh xám giờ đây lại có chút ánh vàng.
Hắn nhìn Lâm Ngọc, sau đó cụp mắt xuống, hắn đang hưởng thụ việc hơi thở của mình đang hòa quyện với Lâm Ngọc.
Tim Lâm Ngọc nhảy vài cái, rốt cuộc cậu ngồi dậy tính đưa tay xốc chăn lên.
Yến Tử Hàn bất mãn nắm tay cậu, giọng khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”
Nhưng không còn chưa nói xong, Lâm Ngọc cũng đã bò lại gần hôn Yến Tử Hàn. Như thể cậu biết rằng so với những thứ này, thì đây mới là thứ Yến Tử Hàn muốn.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Trong thời khắc mấu chốt, chồng của anh vẫn là chồng anh.