Va Vào Ánh Mắt Em

Chương 34: 34: Không Dứt Ra Được





Lục Ngôn sau bữa tiệc thì được trợ lý Vương thuê cho một phòng vip tại khách sạn nơi diễn ra sự kiện.

Anh trở về uống rượu say khướt cả đêm.

Gần sáng, Vương Âu tiến vào, thấy trên bàn đầy vỏ chai rỗng, bèn đỡ Lục Ngôn đang không biết gì về giường.

Sau đó Vương Âu nhẹ nhàng đóng cửa, bấm điện thoại gửi cho Lục Kỳ một tin.
Sau khi gặp lại Ngữ Nhi tại sự kiện, Lục Kỳ khá bất ngờ, cô cũng biết em trai mình còn vương vấn.

Nghe tin hẹn hò của cô ấy thấy Lục Ngôn lập tức lao đi.

Để yên tâm, Lục Kỳ dặn dò trợ lý Vương để ý em trai giúp mình.
***
Bên này, Hạ Phong Thần gần sáng tỉnh giấc, anh vẫn chưa thể tin được mình đã hẹn hò.

Mọi thứ quá nhanh và bất ngờ, anh cúi đầu hôn lên trán người phụ nữ bên cạnh, cô bất giác giật mình mở mắt, nũng nịu như con mèo con:
- Nhột emmmmmm!
Hạ Phong Thần không cưỡng lại được mị lực của cô, lại cúi đầu hôn cô.
- Nào nào, anh không biết mệt à, hai ngày liền anh không cho em nghỉ ngơi thì cũng thôi đi, anh là con bò húc à mà hùng hục suốt vậy!

- Em không biết gần sáng mới là thời điểm đàn ông sung sức nhất à!
Cô lè lưỡi lắc đầu, Hạ Phong Thần lao tới:
- Anh sẽ cho em biết, bên em thì anh làm con bò húc cũng cam lòng!
Nói rồi anh lại hôn hít khắp người cô, cô vặn vẹo né tránh lại bị anh giữ chặt, gác hai chân cô lên vai anh, từ tiến vào.

Cô nhăn nhó vì hai ngày liền bị Hạ Phong Thần giày vò, giờ vẫn không được tha.
Mỗi nhịp càng lúc càng mạnh, cô chịu không nổi, thều thào:
- Tha cho em, em chịu hết nổi rồi!
Hạ Phong Thần không những không nhẹ, còn làm mạnh hơn:
- Dám bảo anh là con bò, anh sẽ cho em biết con bò mà em nói lợi hại như nào!
- huhu em không dám nữa, thả em raaaaaaa!
Cô khàn giọng la hét, anh càng phấn khích:
- Gọi tên anh đi!
Cô đang mệt bở hơi tai, lại còn bị bắt bẻ, cô mếu máo:
- Hạ ...!Phong..Thần, xin anhhhh.
Nghe vậy Hạ Phong Thần mới hài lòng rút ra.

Anh đổi tư thế ngồi dựa lưng vào thành giường, rồi kéo cô ngồi lên trên.


Tay giữ eo để cô không chạy mất.

Ngồi trên khiến Phương Ngữ Nhi thấy thoải mái hơn, biết không chạy được, cô nhẹ nhàng phối hợp đưa đẩy với anh.
Thấy Ngữ Nhi ăn ý quyến rũ như vậy, Hạ Phong Thần cực kỳ sung sướng.

Hai người dán chặt vào nhau, cả căn phòng tràn ngập mùi sắc dục, tiếng rên ra ma mị bủa vây hai người.

Bản thân Ngữ Nhi chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc bản thân lại lao vào làm tình với sếp mình như vậy.
Hạ Phong Thần ôm cô, gục đầu vào đôi gò bồng đào đang nảy lên từng nhịp, Ngữ Nhi thì ngả đầu ra tận hưởng cảm giác yêu đương cháy bỏng.

Cao trào, Hạ Phong Thần trút ra, thở hổn hển dựa lưng vào thành giường.

Còn Ngữ Nhi cũng không còn chút sức lực, mệt nhoài ngả người trên vòm ngực săn chắc của anh.
Anh thì thầm vuốt tóc cô:
- Thật không ngờ Hạ Phong Thần anh lại có ngày để phụ nữ tỏ tình trước.
Ngữ Nhi nằm trong lòng anh, nhắm mắt lười nhác:
- Sao lại thế!
- Thì em đề nghị hẹn hò luôn, không cho anh cơ hội theo đuổi còn gì!
Phương Ngữ Nhi à một tiếng rồi ngồi thẳng lên, tay nghịch ngợm vòm ngực trước mặt:
- Với những người phụ nữ trước kia anh cũng vậy à?
Hạ Phong Thần nhíu mày, đang lãng mạn mà cô nghĩ gì không biết:
- Không biết, em là người phụ nữ đầu tiên của tôi.

Không biết vì sao, em làm tôi lao vào không dứt ra được!.