Khi chúng tôi đến hiện trường, tôi thấy trong đống đổ nát có những vết máu mờ nhạt, có nhiều người nằm hỗn loạn trên mặt đất, thấy thế trái tim tôi như muốn vỡ ra.
[Đều sẽ ổn thôi]
Giọng tôi trầm xuống, tôi chưa bao giờ bình tĩnh đến như vậy.
Cố Tiên và Đinh Lạc Yến bị vẻ mặt của tôi làm cho hoảng sợ, hắn ta khăng khăng muốn đi về phía trước, nhưng Đinh Lạc Yến đã ngăn hắn lại.
"Ôn Kiều, cậu đi đi, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho bọn mình, cảnh sát cùng cứu thương sẽ tới ngay."
Tôi gật đầu. Tôi biết rằng Chu Tấn Nhiên chỉ muốn gặp tôi vào lúc này.
Tôi chậm rãi đi về phía trước, có rất nhiều người nằm trên mặt đất, và cơ thể của họ đều có những vết thương nặng nhẹ khác nhau.
Tôi không thể tưởng tượng rằng bạn trai của mình lại ở một mình đối mặt với nhóm người này. Nhưng anh sẽ chiến thắng.
Anh không bị thương, anh chiến đấu điên cuồng cho đến cùng.
Thẩm Đường cũng ở đó, cô ta quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, nói gì đó.