Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 50




Ngay sau đó lại cười chế nhạo, “Hiện tại anh ta không chỉ sự nghiệp phất lên, mà còn cặp kè với đại gia nữa. Hướng Vũ Hàm là “208” lão làng, đứng vững ở vị trí hàng đầu trong giới giải trí nhiều năm như vậy, dưới trướng có hơn mười công ty, là đại gia thực sự, còn giàu hơn cả một số cậu ấm cô chiêu hào môn chỉ có cái mã bề ngoài. Huống chi, cô ta còn có thể mang đến cho anh ta các mối quan hệ và nguồn lực.”

Diệp Anh im lặng không nói, từ từ uống cháo.

Ngô Hiểu Lê cười lạnh: “Thật là một người đàn ông toan tính, giẫm đạp lên phụ nữ để leo lên.”

Diệp Anh nhàn nhạt cong môi, “Đừng nhắc đến anh ta nữa, mất hứng.”

Nghỉ ngơi một ngày, Diệp Anh cảm thấy khá hơn nhiều. Nhân lúc chủ nhật không phải đi làm, cô vội vàng đến cửa hàng SK để trả lại chiếc vòng cổ. Cô sợ để lâu sẽ khó thương lượng.

Trong cửa hàng, nhân viên bán hàng thấy Diệp Anh đến, vô cùng lịch sự, quản lý cửa hàng lập tức bước lên đón tiếp.

“Chào cô, Diệp tiểu thư, hôm nay cô đến để chọn mua sản phẩm ạ?” Quản lý chắp hai tay trước bụng, cúi người mỉm cười hỏi.

“Không phải, là món quà tặng này.” Diệp Anh xách túi trên tay lên, “Tôi muốn trả lại cho các anh.”

Quản lý lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó vẫn mỉm cười như thường nói: “Đây là quà tặng, không mất tiền, sao cô lại muốn trả ạ?”

“Món quà tặng này giá trị không nhỏ, chắc hẳn chi phí đã được tính vào bộ trang sức kia rồi.” Diệp Anh nói, “Tôi trả lại quà tặng, trừ vào giá tiền của sản phẩm chính.”

Quản lý vừa kinh ngạc vừa cố gắng giữ nụ cười, “Nhưng Chu tiên sinh đã thanh toán rồi ạ. Đây là quà tặng, chúng tôi chưa từng có thao tác không nhận quà tặng, trừ vào tiền hàng. Hơn nữa, số tiền đã được chuyển thẳng vào tài khoản của công ty mẹ, nếu muốn hoàn trả, phải trải qua nhiều bước phê duyệt.”

Diệp Anh đặt túi xách lên quầy, nói bằng giọng dịu dàng nhưng lời lẽ lại rất cứng rắn: “Nếu các anh không giải quyết được, thì bảo giám đốc hôm đó ra gặp tôi.”

“…” Trong lòng quản lý xoay chuyển ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng vẫn mỉm cười nói: “Vậy xin mời cô vào phòng khách quý nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ báo ngay cho giám đốc.”



Diệp Anh bước vào phòng khách quý, ngồi xuống ghế sofa, quản lý tự mình rót cho cô một tách trà, “Cô đợi một lát.”

Diệp Anh thong thả uống trà.

Quản lý rời khỏi phòng khách quý, tìm một góc không người, gọi điện thoại cho giám đốc.

Diệp Anh đợi nửa tiếng, giám đốc Triệu Đồng mới xuất hiện trước mặt cô.

Cô ta rót thêm trà cho Diệp Anh, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, trịnh trọng nói: “Diệp tiểu thư, tôi nghe quản lý nói về yêu cầu của cô rồi, trên đường đến đây, tôi cũng đã báo cáo với công ty.”

Diệp Anh chờ đợi lời tiếp theo của cô ta.

“Nhưng rất tiếc, công ty chưa từng có tiền lệ này. Số tiền Chu tiên sinh chi trả chính là giá bán ra ngoài. Là thương hiệu có trách nhiệm, chúng tôi không thể phá vỡ hệ thống giá. Những người có thể mua bộ trang sức này đều thuộc cùng một tầng lớp.”

“Nếu cô nhất định phải trả lại…” Giám đốc hạ giọng, nói bóng gió: “Thực ra cũng là làm lợi cho người phía trên… Quà tặng không thể quy đổi thành tiền mặt để hoàn trả, thương hiệu của chúng tôi có quy định của thương hiệu. Cuối cùng, cô không được lợi lộc gì, chúng tôi còn bị phạt.”

“…” Bản thân Diệp Anh là người làm trong ngành, đối với những khách hàng lớn chi tiêu ở mức độ nhất định, cô sẽ cố gắng hết sức đáp ứng nhu cầu của họ, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Không ngờ thương hiệu quốc tế lớn như vậy lại cứng nhắc đến thế, không có chút linh hoạt nào.

Tất nhiên, cũng có thể là vì người đến đây là cô, không phải Chu Tắc Hủ.

Nhưng người có địa vị như Chu Tắc Hủ, sao có thể vì trả lại một món quà tặng mà gây áp lực cho thương hiệu chứ?

Vậy nên con đường này không thông, cô vẫn phải nghĩ cách trả lại cho Chu Tắc Hủ.

“À đúng rồi, tôi thấy cô khá hứng thú với trang sức, tháng sau thương hiệu của chúng tôi sẽ tổ chức triển lãm trang sức cao cấp ở Hong Kong, tôi có thể lấy cho cô thư mời VIP.” Triệu Đồng nhiệt tình nói.