Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 27




Tên WeChat của Chu Tắc Hủ là ZHOU, ảnh đại diện thoạt nhìn là một màu đen kịt, click vào mới thấy là bầu trời đêm đen. Cô nhớ trước đây ảnh đại diện của anh ta là một màu trắng tinh, chính giữa có chữ Z.

Diệp Anh ôm lấy trái tim nhỏ đang kích động, chỉ thiếu chút nữa là hôn lên điện thoại.

Hợp tác có hy vọng! Thành công đang ở ngay trước mắt!

Ngô Hiểu Lê quả không hổ danh là lão làng, lời nào nói ra cũng là kim chỉ nam.

Trước khi ra khỏi nhà đi làm, Diệp Anh mặc áo khoác vào, phát hiện chiếc trâm cài áo hình lá phong đeo tối hôm qua đã biến mất.

Cô tìm quanh chỗ treo quần áo, rồi lại tìm trong túi xách, tìm khắp nơi mà không thấy. Bản thân móc cài của trâm cài áo đã hơi lỏng, cần phải gia cố lại, không ngờ tối qua dùng tạm một chút đã bị rơi mất.

Tuy rằng cô mua trâm cài áo này từ công ty với giá chiết khấu nguyên liệu, nhưng cô rất thích nó, cũng là món đồ trang sức cần thiết khi cô tham gia nhiều sự kiện.

Diệp Anh càng nghĩ càng thấy xót ruột, đến công ty, với một tia hy vọng mong manh, cô nhắn tin chào hỏi Chu Tắc Hủ trên WeChat.

Cherry: Xin lỗi, chiếc trâm cài áo đính đá em đeo tối qua bị rơi mất rồi, anh có thể nhờ tài xế tìm giúp em trên xe được không ạ?

Gần đến giờ nghỉ trưa, Diệp Anh mới nhận được hồi âm của Chu Tắc Hủ.

ZHOU: Tìm thấy rồi



Diệp Anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức trả lời.

Cherry: Vậy anh xem khi nào rảnh, em qua lấy được ạ?

Trong căng tin của khu công nghiệp, Ngô Hiểu Lê đang ăn trưa cùng Diệp Anh.

Nghe Diệp Anh kể lại loạt chuyện này, cô ấy chỉ thiếu chút nữa là vỗ tay reo hò.

"Hay lắm!" Ngô Hiểu Lê khen ngợi, "Tiểu Anh Tử, tôi phát hiện ra cậu mới là cao thủ giao tiếp xã hội ẩn mình đấy. Làm rơi trâm cài áo trên xe người ta, quả là một màn kịch hay, không những có thêm cơ hội gặp mặt một cách đường hoàng, mà còn để Chu tổng chiêm ngưỡng toàn diện vẻ đẹp của món trang sức này."

"?" Diệp Anh ngẩn người, giải thích, "Tôi không cố ý đâu."

"Chuyện đó không quan trọng, một chút cũng không quan trọng." Ngô Hiểu Lê cười, "Vậy, Chu tổng hẹn cậu gặp ở đâu?"

Diệp Anh lấy điện thoại ra xem, Chu Tắc Hủ vẫn chưa trả lời cô. Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tinh quái của Ngô Hiểu Lê, cô chợt nghĩ, Chu Tắc Hủ sẽ không cho rằng cô cố ý chứ?

Lúc nãy thì quên mang áo khoác, bây giờ lại làm rơi trâm cài áo... Quên trước quên sau như vậy, giống như đang cố tình bày trò vụng về.

"Anh ấy chưa trả lời tôi." Diệp Anh nói.

"Không sao, dù sao đồ cũng ở chỗ anh ấy, kiểu gì cũng phải trả lại cho cậu." Ngô Hiểu Lê cười an ủi.

Đúng vào giờ ăn trưa, căng tin trong khu công nghiệp người ra vào tấp nập. Diệp Anh và Ngô Hiểu Lê ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cửa kính được cô lao công lau chùi sạch bóng.



Những người đi qua bên ngoài, nhìn qua cửa kính có thể thấy được góc nghiêng của hai người, đều không nhịn được quay đầu nhìn thêm vài lần.

Đối với chuyện này Ngô Hiểu Lê đã quen rồi, Diệp Anh là đóa hoa nổi tiếng của toàn công ty, là ánh trăng sáng mà mọi người chỉ có thể ngắm nhìn chứ không dám với tới. Không phải vì cô ấy có tính cách lạnh lùng, mà là trong giờ làm việc cô ấy chỉ chuyên tâm vào công việc, hết giờ lại vây quanh Hứa Phương Trì. Giống như một chương trình được thiết lập sẵn, người khác căn bản không thể chen chân vào không gian riêng tư của cô ấy.

Ngô Hiểu Lê bỗng dưng cảm thấy, sự xuất hiện của Chu Tắc Hủ, sẽ thay đổi quỹ đạo cuộc sống đơn điệu của Diệp Anh.

Nghỉ trưa xong, Diệp Anh lại xem điện thoại, Chu Tắc Hủ vẫn chưa trả lời cô. Nhưng cô vừa đặt điện thoại xuống, chuẩn bị tập trung vào công việc thì điện thoại của Từ Hạo gọi đến.

"Diệp tiểu thư, xin chào, không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ?"

"Không, không có."

"Chiếc trâm cài áo của cô, tôi đang giữ, cô xem là tôi mang đến cho cô hay cô đến lấy?"

"Không làm phiền anh đưa đến đâu, xem anh lúc nào tiện, tôi qua lấy."

"Vậy được, chiều nay tôi đều ở công ty, cô rảnh thì qua liên hệ với tôi."

"Vâng, làm phiền anh rồi."

Cúp điện thoại, Từ Hạo gửi định vị cho Diệp Anh trên WeChat, tầng 88 tòa nhà Tân Thế Giới, Yingye Capital.