Vả Mặt Thái Tử - Mạt Trà Thời Quang

Chương 12




24.                                                    

Trước đây, ta từng khoác lác với Sở Ngu rằng, chỉ cần y kết đồng minh với ta, chỉ cần ta đi đủ ba nước cờ sẽ giúp y lấy lại những thứ vốn thuộc về mình.

Kiếp trước y c.h.ế.t thảm như vậy, kiếp này ta tuyệt đối sẽ không để Sở Hành yên ổn làm Thái Tử, thậm chí là lên ngôi. Vì vậy ta đã cho người theo dõi Đông Cung.

Lúc Sở Hành tỉnh lại, thoạt nhìn không có gì bất thường. Và Đông Cung cũng không xảy ra chuyện gì. Cửa điện Cần Chính cũng vậy, bởi vì Sở Hành không còn đến xin từ hôn nữa, mà thay vào đó, hắn hoãn lại hôn lễ với Liễu Nhược. Điều này càng khiến ta cảm thấy bất an. Với tính cách của Sở Hành, nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Hắn hoãn lại hôn lễ, có phải vì...

Hắn biết, cuộc sống này, sắp chấm dứt rồi.

Nước cờ thứ ba của ta sẽ hạ vào một đêm của tháng sau. Đó là đêm Hoàng Thượng lặng im không một tiếng động hoăng (ch.ết) trong cơn gió thu.

25.

Từ xưa đến nay, đêm mà Hoàng Đế băng hà luôn là đêm quan trọng nhất. Nhưng đặt trên người Sở Hành là một ngoại lệ bởi vì hắn không có đối thủ cạnh tranh. Ở kiếp trước, bệ hạ băng hà trong lúc ngủ, đến sáng sớm mới được nội thị phát hiện. Vậy là Sở Hành thuận lợi, suôn sẻ lên ngôi Hoàng Đế.

Nhưng ở kiếp này, còn có Sở Ngu và ta. Chỉ cần nước cờ thứ ba của ta đủ tốt, đủ chính xác, muốn loại bỏ Sở Hành cũng không khó. Ta chuẩn bị mọi thứ theo kế hoạch, từ trò chuyện thật lâu với phụ thân, đến gửi bản đồ bố trí lực lượng trong cung cho Sở Ngu, cuối cùng là viết thư cho hai người ca ca. 

Toàn bộ Đông Cung vẫn như bình thường, Sở Hành cứ theo lẽ thường hết lên triều lại bãi triều, riêng Liễu Nhược vẫn khóc lóc như cũ.

***

Một tháng rất nhanh đã trôi qua, khi màn đêm buông xuống, ta gửi cho Sở Hành một lá thư.

【Giờ Tý, gặp ở sông Hộ Thành.】

26.

Thật ra ta và Sở Hành từng có vài kỷ niệm đẹp.

Trước khi Liễu Nhược xuất hiện, mỗi năm vào ngày sinh nhật của ta, Sở Hành đều cùng ta đến sông Hộ Thành thả hoa đăng. Lúc còn nhỏ, chưa biết ngại ngùng, mỗi khi ước nguyện ta đều nói thật lớn. Kết quả là mấy ngày sau, những món đồ ta muốn sẽ được chuyển từ Đông Cung đến. Lúc lớn hơn, mỗi khi ước nguyện ta sẽ không nói ra, nhưng Sở Hành vẫn có thể dò la được sở thích của ta từ những người bên cạnh. 

Khi ta đến sông Hộ Thành, hắn đã có mặt rồi. Bằng một ánh mắt, ta biết suy đoán của mình đã đúng. Căn bản con nghé mới sinh là Thái Tử điện hạ và người đã làm vua mười năm, ánh mắt sẽ rất khác nhau.

"Thục Nhân, đã vài năm rồi ta không đến đây." Hắn nhìn con sông Hộ Thành tối tăm phía trước. Giờ này, đương nhiên không có hoa đăng.

"Ta nhớ năm ấy nàng đã trượt từ đây xuống." Vừa nói hắn vừa chỉ vào một tảng đá dưới sông "Bị dọa đến òa khóc."

"Vẫn là ta kéo nàng lên."

"Trí nhớ của điện hạ thật tốt." Ta cười cười "Bây giờ ta đã không còn nhớ."

"Vậy nên, lần này trở lại, nàng định rời xa ta?"

"Không thì sao?" Ta liếc nhìn hắn một cái, rồi nói "Chẳng lẽ phải đợi người đến gi.ết một lần nữa sao?"

Lông mày Sở Hành bỗng nhướn lại một chút. Giọng hắn trầm xuống: "Thục Nhân, là ta trách lầm nàng."

MIKO

"Là Trần thị."

"Lúc điều tra Trần thị ta mới biết được, tiểu nha hoàn bên cạnh Liễu Nhược xuất thân từ Trần thị."

"Sau khi biết được kế hoạch giả c.h.ế.t của nàng ta, ả đã đổi thuốc nhằm giá họa cho Tạ thị."

"Ta tin nàng, nên không cứu nàng ta kịp thời, khiến nàng ta ch.ết thật..."

Ta không muốn nghe tiếp, chuyện năm ấy có nhiều ẩn tình, không cần nghĩ cũng biết. Nhưng biết được ẩn tình thì sao? Những việc không nên làm, hắn đã sớm làm.

"Cho dù Liễu Nhược xấu hổ, tự vẫn bởi vì ta đã khuyên ngươi nạp nàng làm thiếp, thì sao?" Ta lạnh lùng nhìn Sở Hành "Sở Hành, việc lấy nàng làm thiếp hay không, quyền quyết định nằm trong tay ngươi."

"Dù Hoàng Thượng kiên quyết không đồng ý, nhưng ngươi đã động lòng, không phải sao?"

"Vậy mà lúc Liễu Nhược ch.ết, ngươi đổ lỗi tất cả mọi chuyện cho lời khuyên của ta, rồi nhẫn tâm diệt cả gia tộc của ta!"

"Ta tưởng..."

"Ta không muốn nghe."

Gió thu thổi xào xạc.

Sở Hành nhìn ta, đột nhiên bật cười.

"Ta biết vấn đề nằm ở đâu rồi."

Hắn kéo ta bước lên trước, dừng lại trước một cây đại thụ.

Ta không ngờ, hắn lại đưa Liễu Nhược đến. Nàng ta bị Sở Hành buộc hết tay chân, bịt miệng rồi trói vào thân cây. Liễu Nhược đã khóc đỏ hai mắt, vừa nhìn thấy chúng ta, nàng liền kêu "ưm… ưm", nước mắt lại rơi xuống.

"Kẻ lừa gạt Cô, đáng phải ch.ết!"

Nói xong, Sở Hành rút bội kiếm từ thắt lưng, c.h.é.m đứt cổ nàng ta.