Edit: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Beta: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team
- --------- ❤----------
Hạ Lương mờ mịt nhìn Bạch Diệu đang giữ mình lại, ánh mắt trong suốt lộ ra một tia nghi vấn.
"Nhớ cẩn thận." Bạch Diệu buông tay, nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc dặn dò.
"Có ngươi ở đây, ta sẽ không có chuyện gì." Hạ Lương bình tĩnh gật gật đầu, điềm nhiên đáp lời, sau đó lập tức khinh thân, nhảy ra khỏi sơn động.
Phía sau cô, Bạch Diệu không khống chế được, miệng khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ. Khuôn mặt tuấn lãng lãnh ngạo thoáng chốc trở nên nhu hòa, ôn nhu ấm áp như nước. Cảm giác được người khác tín nhiệm, tin tưởng làm tâm tình Bạch Diệu tốt lên bất ngờ, tựa như uống một hũ mật ngọt ngào.
Bạch Diệu theo bản năng sờ sờ vị trí trái tim, tình cảm mãnh liệt như thế thật mới lạ, làm hắn muốn cảm thụ thật lâu.
Trong rừng cây, quân do thám của địch vẫn đang ẩn thân, vừa nhìn thấy Hạ Lương, đôi mắt sáng lên, trao đổi một cái thủ thế. Bọn chúng chuẩn bị bắt sống Hạ Lương, sau đó tra hỏi tung tích của những người khác.
Bởi vì sơn động đám người Hạ Lương ẩn thân tương đối khó kín, lại có cây cối che chắn, trong bóng đêm càng khó có thể phát hiện. Vì vậy, mãi đến tận lúc Hạ Lương hiện thân, những người này mới có thể phát giác ra nàng.
Bạch Diệu gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Lương, nhịp tim cũng dần dần tăng theo. Tay phải bất giác nắm chặt trường thương, gân xanh ẩn ẩn xuất hiện.
Hắn chỉ cảm thấy mỗi một giây mỗi một phút thời gian trôi qua lúc này đều vô cùng dày vò, hận không thể lập tức lao ra.
Nhung không! Không được!
Nếu bây giờ hắn lao ra, vị trí của kẻ địch lại cách xa nhau, rất khó có thể giết hết trong một lần, rất dễ để bọn chúng chạy thoát. Như vậy, kế hoạch dụ địch của Hạ Lương trực tiếp ngâm nước nóng.
Rốt cuộc, lúc ba địch nhân trong nháy mắt đem Hạ Lương vây lại, thân hình Bạch Diệu tựa như tên đã lên cung, trong giây lát liền bắn ra, hung hăng vọt tới trước mặt kẻ địch.
Trường thương trong tay hắn bay múa, một nhắm một kiềm, lập tức đem hai người vừa tới một chết một tàn phế. Tốc độ phi thường nhanh.
Hạ Lương nhìn động tác của hắn, trong lòng bội phục, âm thầm tán thưởng, quả nhiên không hổ danh là Bạch Diệu.
Thấy chính mình không nên ra tay, Hạ Lương ngoan ngoãn lui về phía sau, không tăng thêm phiền toái cho Bạch Diệu, khiến hắn phải phân tâm chiếu cố cô.
Đúng lúc này!
"Vèo!"
Âm thanh xé gió nhỏ đến mức không thể nghe thấy, theo sau đó, một đạo hàn quang từ xa phóng tới, hung hắn bắn về phía chỗ yếu hại giữa lưng Bạch Diệu.
Mà giờ phút này, Bạch Diệu đang bị một kẻ địch khác cuốn lấy, mặc dù dư quang nơi khóe mắt đã thoáng thấy mũi tên đã được bắn đến đây, nhưng hắn căn bản không có thời gian né tránh.
Lúc này Hạ Lương đang ở phía sau, khoảng cách với Bạch Diệu đại khái khoảng một thước. Vừa thấy mũi tên lao tới, nghĩ cũng không kịp nghĩ, vung trường thương trong tay, phá hủy mũi tên, giải trừ nguy cơ.
Nhưng đúng lúc này, một kẻ địch vốn đã tàn phế đột nhiên bật dậy từ trên mặt đất, tay cầm bội đao, vẻ mặt hung ác, từ sau lưng đâm về phía Bạch Diệu.
Nhanh như chớp, đến nỗi Hạ Lương không kịp cân nhắc quá nhiều, vận nội lực, tăng tốc, lao về phía trước bảo vệ thân thể Bạch Diệu.
Bạch Diệu bị cô đâm phải, thân hình nhào lên một bước, nháy mắt hiểu rõ ý định của cô. Trong lòng không hề có chút vui sướng, chỉ cảm thấy trái tim như rơi vào hầm băng, điên cuồng, tuyệt vọng.
"Hạ Lương, buông ra!" Bạch Diệu nóng nảy, điên cuồng hét lên.
Hai mắt hắn đỏ đậm, động tác trong tay càng nhanh hơn, trường thương chém ra, kẻ địch đang dây dưa với hắn lập tức bị xử chết.
Giải quyết xong, Bạch Diệu nhanh chóng duỗi tay túm lấy Hạ Lương, nhưng đã không còn kịp.
"Phụt!"
Đao đâm vào thân thể, sau đó lại hung hăng rút ra, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt đánh úp về phía Hạ Lương, làm cô kêu rên một tiếng.
"Hạ Lương!"
Bạch Diệu đau khổ, nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên bản đôi mắt đỏ đậm lập tức lộ ra sát ý điên cuồng. Hắn trở tay chụp tới, đem Hạ Lương trên lưng ôm vào trong ngực. Mặt khác một bàn tay hung ác đâm mạnh trường thương về phía trước, chuẩn xác đâm trúng yết hầu kẻ cầm đao.
Hai mắt người nọ sợ run, thân mình vừa đảo, chết không nhắm mắt. Đúng lúc này, âm thanh la hét ầm ĩ huyên náo từ phía xa truyền đến.
"Tướng quân! Tướng quân!"
Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Diệu liền biết, quân đội của hắn tới rồi. Kẻ địch mai phục đã không đủ để làm hắn sợ hãi nữa. Không để ý đến chúng nữa, hiện tại trong mắt Bạch Diệu chỉ có người trong ngực.
"Hạ Lương, ngươi sẽ không chết!" Bạch Diệu ôm cô, ác độc nói.
Lời này không chỉ nói cho cô nghe mà còn nói cho hắn.
Bạch Diệu chưa từng sợ hãi run rẩy như bây giờ.
Cho dù là đối mặt trăm vạn quân địch mạnh mẽ, hắn cũng chưa từng lộ ra quá một chút khiếp sợ nào, cả khi đối mặt với khó khăn hiểm cảnh, hắn cũng chưa bao giờ chớp mắt, cũng chưa bao giờ sợ hãi.
Nhưng, lúc này, ôm thân thể Hạ Lương, cảm nhận phần lưng của cô không ngừng chảy ra máu tươi, xúc cảm sền sệt quen thuộc. Lần đầu tiên khiến Bạch Diệu cảm thấy màu đỏ của máu tươi thật chói mắt, nóng cháy đáng sợ!
Bởi vì đau đớn, sắc mặt Hạ Lương trắng bệch dọa người, đầu đầy mồ hôi lạnh. Cô nhắm hai mắt, không kêu tiếng nào, chỉ gắt gao cắn chặt môi, nhẫn nại, yên lặng thừa nhận.
Cô như vậy làm hô hấp Bạch Diệu đau đớn vô cùng, hận không thể mở ra một khẩu tử ở trước ngực để thở dốc từng ngụm từng ngụm. Lúc này hắn đã khủng hoảng không kiềm chế được, sớm đã mất đi sự trấn định là chiến thần. Hắn vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận đỡ lấy Hạ Lương, lấy ra kim sang dược tùy thân cầm máu cho cô.
Lòng hắn đau xót rối ren, thấy Hạ Lương cũng không mở mắt, trong lòng càng hoảng loạn. Thỉnh thoảng thăm dò hơi thở của cô, sợ cô cứ như vậy đau đớn chết đi.
Mà lúc này, trong đầu Hạ Lương đang diễn ra một trận tranh cãi. Ách, kỳ thật là 9957 đang gào thét với cô.
"Lương Lương, nếu cô muốn dùng khổ nhục kế, cũng nên suy xét tình huống nha, khổ nhục kế này quá nặng, nếu cô chảy quá nhiều máu thật sự sẽ chết đấy."
"Không đâu."
Cô cũng biết y thuật, thời điểm đao của đối phương đâm tới đã tránh đi chỗ yếu hại, chỉ cần trị liệu đúng lúc sẽ không có việc gì.
Vốn dĩ cô tính toán tự mình băng bó, nhưng 9957 lại kịch liệt phản đối, một hai bắt cô kiên trì giả bộ bất tỉnh, diễn trọn vẹn khổ nhục kế.
Bất quá, thấy Bạch Diệu vì mình xử lý miệng vết thương, Hạ Lương Iiền yên lòng, bắt đầu giả bộ bất tỉnh, kỳ thật thanh tỉnh vô cùng.
"Lương Lương, cô quên nói lời kịch, nhanh tỉnh lại, nhân cơ hội thể hiện mình đang đau đớn, làm như vậy càng dễ dàng khiến Bạch Diệu đặt cô vào trong lòng. Tôi thấy hắn đã bắt đầu nóng nảy rồi! Rõ ràng đã để ý côi, sau khi trở về, tuyệt đối có thể đi theo bên người hắn, chúng ta hiện tại nhanh xoát độ hảo cảm......" 9957 lải nhải không ngừng, cuối cùng Hạ Lương cũng không chịu nổi, suy yếu mở mắt.
Cô liếc mắt nhìn Bạch Diệu một cái, mở miệng, thanh âm thanh lãnh, nói, "Ngươi không bị thương, thật tốt."
Vừa dứt lời, cô cũng không để ý đến 9957 lải nhải, hôn mê bất tỉnh.
Hắn không bị thương, Tô Mị sẽ không có cơ hội chăm sóc hắn, thành công phá hủy cơ hội xoát hảo cảm của nàng ta, thật tốt.
Bất quá, lời này lọt vào tai Bạch Diệu, không khác gì một đạo sấm sét đánh thẳng vào lòng hắn, làm hắn phát run, đau đớn tê liệt.
Bạch Diệu ôm cô, vươn tay, vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của cô, đáy mắt ấm áp vô cùng.
-9.7.2018-