Vả Mặt Biểu Muội "Trà Xanh" Thời Cổ Đại

Chương 4




Bà bà quát lớn:

"Ngươi to gan thật đấy!"

Tống Phương Lê dương dương tự đắc nhìn ta, nhướn mày:

"Phải, to gan thật đấy, nhưng ngươi là dâu nhà họ Triệu, phải tuân theo quy củ nhà họ Triệu."

Bà bà lạnh lùng:

"Ta đang nói ngươi!"

Lần này, bà thật sự nổi giận với nàng.

"Phụ mẫu ngươi để ngươi ở lại đây ít ngày, chúng ta coi ngươi là khách quý, mọi việc đều chiều theo ý ngươi. Nhưng ngươi đã làm gì?

"Suốt ngày lêu lổng với nam nhân, không tôn kính biểu ca và biểu tẩu, làm mất mặt nhà họ Triệu. Triệu phủ này nhỏ bé, không chứa nổi vị Phật lớn như ngươi đâu."

7

Tống Phương Lê không dám tin, nhìn bà bà với vẻ mặt đau đớn và ấm ức.

Nhưng bà không hề đổi sắc, bình tĩnh nói:

"Ta sẽ viết một phong thư, giao tận tay phụ mẫu ngươi, cho người qua hộ tống ngươi trở về."

Tống Phương Lê bật khóc, chạy ra ngoài.

Khi đối diện với ta, bà bà lại mỉm cười, giọng dịu dàng:

"Uyển Uyển, con bị nó dọa sợ rồi phải không?"

Ta khẽ lắc đầu.

Bà nói tiếp:

"Chuyện con bé làm với con, tối qua Vận Chi đã kể hết lại với ta và phụ thân nó. Con thật sự chịu thiệt rồi."

Nói xong, bà sai nha hoàn mang từ phòng trong ra một hộp gấm.

Bà nói:

"Đây là của hồi môn của ta, hôm nay tặng lại con."

Ta vội từ chối:

"Mẫu thân, điều này không được đâu ạ."

Nhưng bà kiên quyết:

"Trưởng bối tặng, không được chối từ. Con là dâu do ta đích thân chọn, chỉ cần con và Vận Chi sống với nhau hòa thuận, ta đã mãn nguyện rồi."

Lòng ta cũng tràn ngập vui sướng.

Phu quân một lòng hướng về ta, công công bà bà cũng đối xử ôn hòa, ta cảm thấy rất hòa nhập với gia đình này.

Trở về tiểu viện của ta và Triệu Vận Chi, ta mở hộp gấm ra xem.

Bên trong là một bộ trâm cài đầu bằng ngọc phỉ thúy, bên dưới lại lót thêm giấy tờ sở hữu một cửa hàng và căn nhà trong thành.

Ta đem cho Triệu Vận Chi xem, chàng chỉ thản nhiên nói:

"Đã là đồ mẫu thân tặng, nàng cứ yên tâm mà nhận."

Nhận món quà nặng tình nghĩa như vậy, ta bắt đầu nghĩ cách hồi lễ.

Ta rủ Triệu Vận Chi cùng đi chọn quà tặng lại cho phụ mẫu chàng.

Khi chúng ta đến cửa phủ, thấy Tống Phương Lê đang đứng khóc lóc với một quản sự.

Nhìn thấy ta và Triệu Vận Chi, nàng lập tức lau khô nước mắt, ánh mắt đầy hận thù trừng trừng nhìn ta.

Triệu Vận Chi cười nhạt:

"Đừng trợn mắt nữa, coi chừng mắt rơi ra ngoài, dọa phu nhân của ta sợ."

Tống Phương Lê tức đến run rẩy, quay người leo lên xe ngựa.

Người hộ tống nàng cúi người chào chúng ta, rồi đánh xe rời đi.

Cuối cùng cũng tiễn được nàng đi.

8

Ta cùng Triệu Vận Chi đi dạo quanh cửa hàng châu báu, vô tình gặp Từ Văn Kiệt cùng danh kỹ nổi tiếng Tần Hoài, Tạ Tiểu Ngọc.

Từ Văn Kiệt bước lên chào hỏi:

"Triệu huynh, thiếu phu nhân, thật là không hẹn mà gặp. Hôm nay tiểu đệ mời, xem như tạ lỗi vì chuyện trên thuyền."

Triệu Vận Chi không trả lời ngay, ta nắm nhẹ tay chàng, chàng mới gật đầu.

Chúng ta đến tửu lâu nổi tiếng nhất Kim Lăng.

Từ Văn Kiệt và Triệu Vận Chi nói chuyện thẳng thắn, dường như đã hóa giải hiềm khích.

Tạ Tiểu Ngọc cầm trà thay rượu, kính ta và trò chuyện vài câu.

Quả nhiên nàng không hổ danh là danh kỹ, ăn nói linh hoạt, lễ độ, quả thực là một người thú vị.

Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc gửi lời mời ta đi uống trà.

Vì ngại thân phận của nàng, ta vốn định từ chối.

Nhưng người mang thiếp mời lại đưa thêm một món quà — một quả lê.

Ta lập tức nghĩ đến Tống Phương Lê.

Đêm qua, người hộ tống nàng trở về Thiệu Hưng đã quay lại, xin lỗi vì làm lạc nàng giữa đường.

Sau khi bàn bạc với Triệu Vận Chi, chúng ta quyết định cùng nhau hành động.

Ta đến gặp Tạ Tiểu Ngọc, còn Triệu Vận Chi chờ ở phòng bên cạnh, luôn sẵn sàng ứng cứu.

Tạ Tiểu Ngọc không vòng vo, mở lời thẳng thắn:

"Phương Lê cô nương vừa đến Kim Lăng đã khiến nhiều công tử say mê, duy chỉ có thiếu gia nhà họ Triệu không hề để ý. Người trong thành đều nói thiếu phu nhân quản phu quân rất giỏi."

Ta nhướng mày, cười nhạt:

"Tạ cô nương muốn hỏi ta cách quản phu quân sao?"

Lời này mang hàm ý sâu xa, đặc biệt với thân phận một kỹ nữ đối diện một thiếu phu nhân.

Tạ Tiểu Ngọc hơi sững lại, sau đó sửa lời:

"Phu nhân thứ lỗi, ý tiểu nữ chỉ muốn tán dương phu nhân."

"Vậy xin cô nương cứ nói thẳng."

"Ta cũng không giấu phu nhân, Từ công tử từng có ý chuộc thân cho ta. Nhưng gần đây, mỗi khi ta nhắc lại chuyện này, hắn đều lảng tránh.

"Nghe nói, hắn đã giấu trong nhà một mỹ nhân."

Ta đã hiểu.

Ý nàng muốn nói, mỹ nhân đó chính là Tống Phương Lê.

Tạ Tiểu Ngọc muốn ta ra tay giải quyết Tống Phương Lê.

Ta khẽ dùng nắp chén gạt đi bọt trà, nâng chén lên, chậm rãi nhấp một ngụm, rồi từ tốn đáp:

"Đây là chuyện của Từ công tử. Tạ cô nương kể cho ta nghe, ta cũng chẳng giúp được gì."

Tống Phương Lê cần phải dạy dỗ, nhưng nàng dù sao cũng là người thân của nhà họ Triệu, trong khi Tạ Tiểu Ngọc chỉ là người ngoài không liên quan.

Tạ Tiểu Ngọc lại nói:

"Phu nhân không biết rồi, cô gái mà Từ công tử giấu kín kia từng nói, sau khi gả vào nhà họ Từ, nàng ta sẽ khiến phu nhân và Triệu thiếu gia chịu khổ sở không ngóc đầu lên nổi."

Nghe vậy, ánh mắt ta trở nên trầm xuống.

Tạ Tiểu Ngọc khẽ cười:

"Ta cũng chỉ nghe đồn mà thôi, chẳng đáng tin đâu."

Nàng đã nói ra, thì chuyện này không thể là bịa đặt.

Huống hồ, với tính cách của Tống Phương Lê, nàng hoàn toàn có thể nói và làm những chuyện như vậy.

Ta bình tĩnh đáp lại:

"Tạ cô nương nói đúng, những lời nghe được không thể coi là sự thật."

Tạ Tiểu Ngọc thoáng sững sờ, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, nàng dùng giọng cầu khẩn mà nói:

"Phu nhân, Tiểu Ngọc tuổi đã không còn trẻ, nếu cứ ở lại thanh lâu, đời này coi như chấm hết."

Ta vẫn không thay đổi sắc mặt, bình thản đáp:

"Tạ cô nương đã cầu nhầm người rồi."

Tạ Tiểu Ngọc thất vọng rời đi.

Triệu Vận Chi bước vội vào, vẻ mặt đầy lo lắng:

"Phu nhân, việc làm của Tống Phương Lê chẳng khác nào là tiểu tam, ta lo rằng điều này sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng nhà chúng ta. Việc này cần lập tức về phủ bẩm báo với phụ thân và mẫu thân."

Ta gật đầu đồng ý.

Trên đường trở về, ta nói với chàng:

"Ta từ chối giúp Tạ Tiểu Ngọc không phải vì ta là kẻ máu lạnh, mà vì nàng ta không đáng để ta giúp."

Triệu Vận Chi nắm lấy cả hai tay ta, đặt vào lòng chàng để sưởi ấm.