Và Mai Lại Sáng - Đàn Thất Bì

Chương 54: (Hết)




Đám bạn cùng phòng cầm điện thoại rọi đèn cho Phong Dịch. Cậu trèo ra khỏi ban công, giẫm lên hàng đinh cố định đường ống nước, cẩn thận leo xuống một cách linh hoạt.

Mạnh Sơn thò đầu ra xem cậu có để chân chắc chắn không rồi lo lắng hỏi: "Giờ này mày đi tìm chị ấy làm gì? Không gọi điện được à?"

Phong Dịch lại leo xuống một bước nữa: "Không được, có vài lời phải nói trực tiếp."

"Mày tính nói gì?"

Phong Dịch sững sờ, đúng là cậu cũng chẳng biết mình muốn nói gì: "Ơ... Dọc đường tao sẽ suy nghĩ."

Tóm lại là cậu rất muốn gặp cô.

Ban đêm không có tàu tốc hành, chỉ có một chuyến tàu hỏa thường chạy giờ này. Phong Dịch mua một vé nằm, lên tàu cũng không ngủ mà chỉ ngồi trên giường nghĩ ngợi mông lung.

Cuối cùng Phong Dịch cũng bình tĩnh lại sau khi nghe tiếng ngáy vang lên hết đợt này đến đợt khác trên toa tàu.

Cậu muốn nói gì?

Không có gì hay để nói, mà có khi hành động xúc động nhất thời thế này của cậu lại bị Kiều Ly xem là quái đản, là không trưởng thành.

Nhưng mà cậu cảm thấy rất sợ, tương lai không có gì chắc chắn, thứ cậu có thể trả giá cũng hữu hạn, lòng nhiệt huyết và xúc động là thứ chẳng đáng tiền nhất, thế giới của Kiều Ly không thiếu những thứ đó.

Cậu ôm đầu gối, bắt đầu nhụt chí.

Nhưng khi xuống tàu, cậu vẫn chạy tới dưới nhà Kiều Ly.

Mười tám tuổi là một giai đoạn kỳ quái, vừa nhạy cảm yếu đuối, xem một bộ phim buồn còn lén lau nước mắt; nhưng cũng vô cùng dũng cảm, những khiếp sợ của đám thanh niên tựa như hơi nước dưới ánh mặt trời, sẽ biến mất tăm trong nháy mắt. Trái tim họ đập mãnh liệt, giọng nói đầy quả cảm, người bình thường không hiểu họ, chỉ cười khẩy nói một tiếng "đúng là đồ nít ranh."

Đầu tháng Ba, nhiệt độ ngoài trời vẫn rất thấp, rạng sáng còn có tuyết rơi ở thành phố Z.

Kiều Ly bị lạnh tỉnh. Cửa sổ có mở khe thông gió, tới tầm ba bốn giờ sáng, tuyết rơi lả tả, hơi lạnh cứ thế ùa vào phòng.

Cô với lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường nhìn, mới sáu giờ sáng.

Sắc trời chẳng có chút dấu hiệu nào là đã sáng, cô vùi mình trên giường mấy phút rồi vẫn nhỏm dậy đóng cửa sổ.

Đến bên cửa sổ, cô bị gió lạnh thổi tỉnh người. Đóng cửa sổ lại, vô tình liếc mắt xuống dưới lầu, bỗng ngây người ra.

Đèn đường leo lét vì bị tuyết chặn nên ánh sáng càng yếu ớt. Dưới tàng cây cạnh đó có một người đang đứng, bị gió quất vào người vẫn bất động, toàn thân phủ đầy tuyết trắng. Người ấy như chìm vào màn tuyết, thoạt trông còn không biết đó có phải là bóng người hay không.

Cô nhìn kỹ một chút, độ cao của cái bóng kia và chiếc áo phao dài màu đen trông rất quen mắt.

Cô tỉnh táo hẳn, sửng sốt nhìn người nọ, không thể tin đó là Phong Dịch.

Cô nhìn chằm chằm bóng dáng đó, đột nhiên vớ lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế trùm lên người rồi cứ thế mặc đồ ngủ mà chạy xuống lầu.

Có lẽ vì sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ nên cô mới ăn mặc như thế lội vào tuyết.

Gió lạnh quất vào người lạnh buốt xương, tuyết rơi xuống người tan thành nước đọng trên quần áo Kiều Ly, bấy giờ cô mới sực tỉnh, nhận ra mình ngu ngốc nhường nào.

Cô lạnh run chạy tới bên cái người đã sắp bị tuyết phủ thành người tuyết, gọi lớn: "Phong Dịch!"

Phong Dịch hoảng sợ, quay sang, tuyết trên người cậu rớt xuống rào rào.

Cậu vẫn chưa nghĩ kỹ xem nên nói gì, lại thấy trời còn sớm nên cứ thế đứng dưới tàng cây nghĩ ngợi, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình là một thằng ngu bị điên, vì đang lâm vào trạng thái chán ghét bản thân nên bị tuyết rơi đầy người cũng không có cảm giác gì.

Nghe Kiều Ly gọi, linh hồn nhỏ bé của cậu về lại thể xác, cậu ngỡ mình đang nằm mơ, sao cô lại xuất hiện trước mặt cậu vào lúc này.

Kiều Ly khép chặt tà áo, lao tới trước mặt cậu, khó tin thốt lên: "Đúng là cậu thật!"

Khắp lông mày và lông mi Phong Dịch toàn tuyết là tuyết, cậu lắc lắc đầu để tuyết rơi xuống: "Sao, sao chị..."

"Sao cậu lại chạy tới đây giờ này hả? Lại còn đứng dưới tàng cây làm người tuyết, cậu bị ngốc à? Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu đang làm gì thế?"

Kiều Ly run rẩy mắng cậu, Phong Dịch ngớ người hồi lâu mới chợt nhận ra cô thật sự đang đứng trước mặt cậu, đột nhiên ôm chầm lấy cô.

"Xin lỗi chị." Cậu mở miệng run run nói, "Em lại làm chuyện dại dột rồi."

"Cậu..." Kiều Ly được cậu ôm thấy ấm hẳn lên.

"Em nghe thấy Chu Triết cầu hôn chị." Cậu siết chặt lấy cô, vừa mở miệng thì tuyết đã bay vào.

Kiều Ly dần dà nhớ ra, hình như cô có nhận được một cuộc gọi. Cô cho rằng đây là nguyên nhân khiến Phong Dịch chạy cả đêm đến đây nên vừa tức vừa hết cách nói: "Đương nhiên tôi không đồng ý."

Phong Dịch biết chuyện này, đây không phải là nguyên nhân khiến cậu xúc động, đầu óc cậu nhão ra như đống hồ dán, nghĩ gì nói nấy: "Xin lỗi chị... Em chẳng trưởng thành gì hết, em không cân nhắc nhiều chuyện như vậy, ngoài miệng thì bảo muốn trưởng thành để xứng đôi với chị nhưng hành động của em lại chẳng theo kịp..."

Kiều Ly bị cậu kéo vào lòng, sắp không thở nổi: "Gì vậy?"

"Kiều Ly, chị đợi em được không? Hãy cho em bốn năm, bốn năm nữa em sẽ tốt nghiệp, cũng đến tuổi kết hôn theo luật... Em biết yêu cầu chị làm vậy rất ích kỷ, bốn năm dài đằng đẵng lại càng quý giá với chị. Bây giờ em có thề son sắt thế nào thì cũng chỉ là lời đầu môi, tương lai có xảy ra chuyện gì thì lời hứa lúc này của em cũng không bảo đảm được..."

Kiều Ly không quá hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng cô lờ mờ đoán được, cô cố gắng ngẩng đầu lên trong ngực cậu. Đôi mắt Phong Dịch hơi hoe đỏ, cậu chau mày, trong ánh mắt chất đầy sự cầu xin và lo được lo mất.

Cô vẫn luôn cho rằng Phong Dịch là một cậu nhóc ruột để ngoài da, khi hai người hẹn hò cô rất bình thản còn Phong Dịch luôn là người không hề sợ hãi gì mà sáp tới cô, nhưng hóa ra cô không cho cậu đủ cảm giác an toàn.

"Tôi... Cậu buông tôi ra trước đã."

Phong Dịch vốn đang lo lắng sợ hãi, nghe cô nói vậy cứ tưởng cô đang giận, hoặc là cuối cùng cô cũng nhận ra một kẻ xúc động cả đêm chạy tới dưới lầu nhà cô đứng ngây ngốc như cậu không phải là một đối tượng hẹn hò thích hợp.

Cậu ngắt lời Kiều Ly, vừa mở miệng thì giọng đã ra chiều nức nở: "Em sai rồi, em sẽ sửa, em sẽ sửa thật mà. Em nhất định sẽ đối tốt với chị, em biết nói miệng thì ai cũng nói được, nhưng em rất thật lòng, em nhất định sẽ đối tốt với chị, cho chị tương lai, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ... Chị hãy cho em một cơ hội được không? Em biết đòi hỏi của em rất quá đáng, nhưng em thật sự mong chị hãy cho em một cơ hội để em chứng minh em là người dành cho chị."

Cậu nói năng lộn xộn: "Không đúng, bây giờ em còn không xứng nói mình là người dành cho chị, nhưng em sẽ nỗ lực, em sẽ trở thành một người yêu đủ tư cách, tiệm cận với yêu cầu của chị."

Cậu sụt sịt mũi, Kiều Ly không xác định được là do cậu bị lạnh hay thật sự muốn khóc.

"Lạnh thế này..." Cậu đừng đứng đây nói nữa.

"Xin lỗi chị." Cô còn chưa kịp nói nửa câu sau thì Phong Dịch bị lạnh choáng đầu đã kéo khóa áo khoác phao ra, bọc cả người Kiều Ly vào trong, hai người chen chúc trong chiếc áo khoác của cậu trông như một con nhộng khổng lồ.

Kiều Ly chợt bật cười, nhưng đâu đó trong lòng lại thoáng xúc động.

Cô không nắm bắt được chút thay đổi cảm xúc tinh vi đó là gì, để mặc Phong Dịch ôm cô vào lòng hứa hẹn lung tung.

Rốt cuộc tình yêu là gì?

Có người nói, tình yêu là vượt qua ngàn núi vạn sông trắc trở, là ánh sao xa xôi không thể chạm tay tới, tình yêu là chuyến phiêu lưu chấn động lòng người.

Cô không hiểu rõ lắm, có lẽ nó tựa như lời Dư Nhạn từng nói: Tình yêu chính là một trò chơi chết tiệt.

Nó có thể khiến hai con người bình thường đứng đông lạnh dưới trời tuyết lớn lúc sáu giờ sáng, run lẩy bẩy ôm chặt nhau như hai đứa ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện có thể vào nhà từ từ trò chuyện.

Trên thế giới bảy tỉ người này, cô thật may mắn vì đã gặp được tên ngốc Phong Dịch có thể khiến cô cũng ngớ ngẩn theo.

*

Hậu quả của việc ôm nhau giữa trời tuyết chính là Phong Dịch bị lạnh đến phát sốt, phải vào viện truyền dịch.

Kiều Ly hỏi cặn kẽ mới biết bốn giờ sáng cậu đã xuống tàu rồi đứng dưới lầu nhà cô hơn một tiếng đồng hồ.

Phong Dịch hẳn là đã khóc, mắt cậu đỏ hoe. Đương nhiên vì phát sốt nên khuôn mặt cũng đỏ bừng, da cậu lại trắng sẵn, thoạt trông như một chú thỏ yếu ớt.

Bệnh viện rất vắng vẻ, Phong Dịch ngồi trên ghế treo bình dịch, một lát đã thiếp đi, vậy mà cậu vẫn nhíu mày, trong mơ cũng bất an rối rắm.

Kiều Ly ngồi cạnh nhìn cậu, cậu đột nhiên hơi tỉnh lại, mơ màng cố mở mắt tìm kiếm bóng dáng cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại thấp thỏm không yên nói: "Xin lỗi chị."

Kiều Ly cứ tưởng chỉ mấy tên say mới ngu ngốc, hóa ra người bị sốt cũng hóa ngốc.

Cô ngồi bên người cậu nói: "Ngoan nào, truyền dịch xong mình về nhà ngay."

Vì cậu bị bệnh nên đôi mắt sũng nước, đầu óc lơ mơ, vươn tay muốn nắm lấy cô.

Kiều Ly vội đè cậu lại, tránh cho mũi kim tiêm bị trật: "Đừng lộn xộn."

Cậu chớp chớp mắt, không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

"Em không cố ý đâu, chị đừng giận nha."

Kiều Ly hỏi: "Không cố ý gì?"

Cậu cố mở to mắt, chớp chớp, cuối cùng nhắm lại: "Em không cố ý phát sốt đâu..."

Kiều Ly dở khóc dở cười.

Đợi cậu lại thiếp đi lần nữa, Kiều Ly mới đứng dậy gọi điện cho người phụ trách chi nhánh thành phố B, nói ý định muốn được điều đến đó của mình.

Đầu dây bên kia không quá hiểu suy nghĩ của cô: "Cấp trên của cô sẽ sớm đi ngay, cô tiếp nhận vị trí của ông ấy chính là trưởng phòng. Tuy đến chi nhánh thì cũng làm trưởng phòng nhưng hai bên chắc chắn không giống nhau, cô đã cực khổ nỗ lực tới nước này, cô nên cân nhắc kỹ càng."

Kiều Ly nói: "Vị trí của tôi ở đây có lẽ sau này cũng khó thăng chức nữa. Bây giờ tôi còn trẻ, tới chi nhánh kiếm thêm kinh nghiệm sẽ tốt cho tương lai hơn."

Đối phương không biết nên nói gì mới phải: "Cô đúng là một cô nàng liều mạng."

Kiều Ly mỉm cười nói thêm mấy câu với bà ta rồi cúp máy.

Xin tới chi nhánh mới, kiếm kinh nghiệm chỉ là một mục đích. Sang bên đó, cô sẽ rời xa Chu Triết, người trong nhà cũng không thể nghìn dặm xa xôi tìm tới thúc giục cô nữa, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, còn có một lý do khác, đó là cô có thể ở chung một thành phố với Phong Dịch.

Cô nhìn khuôn mặt say ngủ của Phong Dịch, cảm thấy dù sau này có lao đao vì công việc hẳn là cũng không phải rất khó vượt qua.

Quyết định xong, cả người cô nhẹ bẫng, khi Phong Dịch tỉnh lại, cô bèn nói chuyện này cho cậu nghe.

Đương nhiên Phong Dịch rất kích động, nhưng lại càng lo lắng nhiều hơn: "Chị quyết định thế có phải rất mạo hiểm?" Cậu càng cảm thấy những thứ mình có thể lấy ra trả giá cho cuộc tình này thật hữu hạn.

Kiều Ly vỗ vỗ má cậu: "Cậu đang nghĩ gì thế? Chắc chắn là tôi đã cân nhắc kỹ càng mới đưa ra quyết định này, cũng không đơn giản là vì cậu mà còn xuất phát từ suy tính cho sự nghiệp trong tương lai nữa."

Phong Dịch vẫn còn hơi lo lắng, nhưng nếu Kiều Ly đã quyết thì cậu cũng không muốn khuyên can lung tung.

Sự cảm động từ từ lan tràn khắp cõi lòng, cậu thấy tim mình nhũn ra, vô cùng trịnh trọng nói với cô: "Em sẽ đối xử tốt với chị mãi mãi."

Kiều Ly cười gật đầu.

Phong Dịch bỗng muốn khóc, dụi đầu vào ngực cô, mãi lâu sau mới nói: "Đợi đến lúc em hăm hai thì mình đi đăng ký ngay được không?"

Kiều Ly trêu cậu: "Mơ à? Muốn tay trắng cưới vợ?"

"Đương nhiên không phải!" Phong Dịch suy nghĩ một lát, cũng thấy làm thế là Kiều Ly chịu thiệt lớn, "Vậy, chúng ta đính hôn trước, đợi đến lúc em xứng đôi với chị thì chị lại lấy em nha?"

Kiều Ly xoa cằm cậu, dịu dàng nói: "Sau này rồi nói, tương lai dài như vậy, từ từ tính."

Phong Dịch cảm thấy những từ như "tương lai" và "sau này" nghe sao mà ấm áp lạ lùng, cậu thôi xoắn xuýt về những chuyện xa xôi đó, đôi mắt đen sáng lên lấp lánh, nhoẻn miệng cười nói: "Đúng vậy, tương lai còn dài."

HẾT