VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

Chương 73: Ngoại Truyện 7.2




Edit: Sa [3]

Chuyện Thi Âm và Bùi Thời Khởi yêu nhau được công khai bằng phương thức cực kỳ hoang đường, dẫn tới phản ứng xôn xao rồi sao đó từ từ hạ nhiệt do người trong cuộc cố ý xử lý lạnh.

Mà lạ lắm à nghen, căn cứ vào tin tức nội bộ của “người quen” thì đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này đã yêu nhau từ hồi năm nhất đại học nhưng mấy năm lại qua chưa từng trông thấy hai người họ thân mật.

Thi Âm chia sẻ rất nhiều câu chuyện đời thường lên Weibo nhưng tần số Bùi tiên sinh xuất hiện là không phần trăm. Về phần Bùi tiên sinh… Bùi tiên sinh không có Weibo.

Mọi người cảm thấy hẳn là tình cảm của họ rất bình thường, chắc sẽ sớm chia tay thôi, nhỉ?

Quả nhiên, năm đầu tiên công khai, vào sinh nhật Thi Âm, Thi Âm ghi hình suốt đêm ở trường quay, Bùi lão đại bay ra nước ngoài để rung chuông khai mạc sàn giao dịch chứng khoán NASDAQ, tuyên bố Vạn Kình(1) chính thức lên sàn chứng khoán. Trên Weibo không có bất cứ lời chúc nào.

(1) Vạn Kình: kình nghĩa là cá mập, Vạn Kình là vạn con cá mập.

Lễ tình nhân, là ngày của vô số cặp đôi yêu nhau, Thi Âm không đăng tấm ảnh nào có hoa hồng, rượu vang, ánh nến hay bất cứ thứ gì liên quan tới tình yêu lên Weibo. Nhân viên công ty Vạn Kình tiết lộ ngày lễ tình nhân, không biết công ty xảy ra chuyện gì mà Bùi tổng tăng ca tới nửa đêm mới về. Hoàn toàn không gặp nhau.

Thậm chí trong chương trình nào đó, Thi Âm phỏng vấn một nữ diễn viên trẻ tuổi tài năng, đối phương đùa, hỏi bao giờ cô kết hôn, cô chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

“Trời đất ơi, không lẽ họ chia tay thật? Tình cảm bao năm, chẳng lẽ tình yêu mà cứ công khai là đều sẽ chết yểu ư?”

“Nếu họ chia tay, tui sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa hu hu hu. Hồi xưa ngọt ngào biết bao, tui vẫn còn lưu video phỏng vấn nè.”

“Haiz, chán thật.”



Lúc Thi Âm ghi hình xong, đồng nghiệp đang lướt Weibo, cười to cho cô xem bình luận.

“Tớ bảo này, sao cậu không chịu phát cơm chó của cậu và anh Bùi gì hết thế, cậu cứ thế này làm toàn thế giới tưởng các cậu chia tay rồi đấy.”

“Tớ có phải là blogger tình yêu đâu, đăng mấy cái đó trông chẳng chuyên nghiệp tí nào.”

“Hứ, thôi đi, tóm lại là tớ chẳng hiểu nổi cậu. Nếu tớ có anh bạn trai như vậy, chắc chắn ngày nào tớ cũng đăng Weibo khoe cho thiện hạ đỏ mắt chơi.” Đồng nghiệp ngắm nhìn ngoài cửa sổ, “Hôm nay Bùi Thời Khởi không tới đón cậu à?”

“Không, anh ấy bảo hôm nay là sinh nhật ảnh, bảo tớ qua đón.”

“Ơ, nhưng hôm nay cậu tăng ca mà.”

“Thì đó, nhưng anh ấy nói không sao, ảnh cũng tự kiếm việc để tăng ca.”

“Ha ha ha ha ha ha ha, anh Bùi đón sinh nhật thảm quá!”

Thi Âm bất đắc dĩ lắc đầu, lấy túi xách và chìa khóa xe: “Tớ về trước nhé.”

“Về đi về đi.”

Hiện tại đã là mười một giờ tối, một tiếng nữa là hết ngày sinh nhật của Bùi Thời Khởi. Nghi thức chúc mừng như thổi nến cắt bánh thì Thi Âm đã làm cho anh hồi sáng sớm rồi, nhưng con người này lại bảo một trong những điều ước sinh nhật là Thi Âm lái xe thể thao tới công ty đón anh về nhà.

Thi Âm hơi băn khoăn, cảm giác đa số thời gian mình hoàn toàn không bắt nổi sóng não của Bùi lão đại.

“Logic? Không có logic, hiếm khi mới tới sinh nhật của tiểu gia, không thể tìm kiếm chút tình thú ư?”

“Nghĩa là anh thấy em lái xe đón anh là tình thú?”

“Nếu em muốn đốt nến cầm roi da thì anh cũng có thể phối hợp với em.”

“… Anh xê ra!”

Tóm lại, Thi Tiểu Âm nể tình cái sinh nhật một năm mới có một lần của anh nên đã lái xe thể thao tới dưới tòa nhà Vạn Kình trước mười hai giờ. Song, ngoài dự tính là cả tòa nhà tối thui khiến người ta cảm thấy cực kỳ bất thường.

Cô ngờ vực nhắn tin cho Bùi Thời Khởi: “Anh đang giờ trò gì đó?”

Đối phương lập tức gọi lại: “Em tới chưa?”

“Tới rồi.” Thi Âm hơi dừng lại, “Nhưng sao công ty anh không bật đèn?”

“Do không còn ai hết, tắt đèn để tiết kiệm điện, bảo vệ môi trường.”

“Sao thấy khó tin thế nhỉ?”

Bùi Thời Khởi nhướn môi, giọng nói mang theo ý cười: “Em vào đi, anh mở cửa giúp em.”

Cô gái suy nghĩ trong phút chốc, nghĩ rằng mặc kệ ra sao, hẳn là Bùi Thời Khởi sẽ không hãm hại cô đâu, vậy là đường đường chính chính cầm điện thoại, an tâm đẩy cánh cửa kính ra.

“Em vào…” rồi.

Bỗng dưng ngừng lại là vì trong khoảnh khắc cô bước vào, cả tòa nhà như được bật công tắc, vô số bóng đèn vụt sáng, hai giây sau, bên trong tòa nhà sáng choang. Hầy… đâu cần bật nhiều đèn vậy chớ.

Cô chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thế giới ngàn hoa bên dưới ánh đèn. Thực sự là có rất nhiều hoa, bàn lễ tân, bàn trà, cửa sổ, lan can, quét mắt nhìn quanh, đâu đâu cũng là những đóa hoa kiều diễm nở rộ dưới ánh đèn và bên cạnh ô cửa kính, hệt như bước vào cửa tiệm bán hoa trong thế giới phép thuật Harry Potter.

Thi Âm rất thích hoa, hơn nữa không thích riêng một loại hoa nào mà là thích hầu hết các loại hoa trên thế giới. Vì vậy, hôm nào không tăng ca, trên đường về nhà, cô sẽ ghé tiệm hoa mua cho mình một bó hóa, về nhà cắm vào các lọ, thậm chí vì yêu hoa mà cô còn sưu tầm rất nhiều lọ cắm hoa có hình dáng khác nhau. Bùi Thời Khởi bị cô ảnh hưởng, mỗi lần đi công tác, nếu tình cờ bắt gặp lọ hoa đẹp, anh sẽ đem về cho cô. Nhà của con gái người ta có phòng đựng túi xách, giày dép hoặc nước hoa, còn Thi Âm thì khác, cô dành riêng một phòng để trưng bình lọ.

Nhưng nhiều hoa thế này… sợ là đống lọ nhà cô không đủ để cắm mất.

“Bùi Thời Khởi.” Nữ sinh cầm điện thoại, nhíu mày, “Sinh nhật năm nay không phải là năm chẵn của anh, làm to thế này làm em thấy quà của em cực kỳ low.”

Là một cái đồng hồ, không phải nhãn hiệu quốc tế cao cấp, thậm chí vì cô đích thân tham gia thiết kế nên chữ được khắc trên đồng hồ hơi bị nghuệch ngoạc.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm ấm: “Vì anh có điều ước sinh nhật cần em hỗ trợ thực hiện nên những thứ này coi như là thù lao của em.”

“Hả?” Điều ước gì mà thù lao lại lớn thế? Thi Âm cảnh giác: “Anh… Bùi tổng, em nói với anh rồi, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, anh đừng phạm pháp đấy nhé.”

“…”

“Alo?”

Bùi tiên sinh thở dài: “Bé Khăn Đỏ, sẽ có một ngày anh bị em làm cho tức chết.”

“Ê ê ê, em có làm gì đâu?”

“Em không làm gì cả, là tự anh thấy trái tim mình buốt giá quá thôi. Tiểu Thi Âm, ở trong lòng em, tiểu gia là người không đáng tin cậy như thế hả?”

“Em chỉ phòng hờ thôi mà… Được rồi, vậy anh nói đi, anh có điều ước sinh nhật gì cần em thực hiện giúp anh?”

Đầu bên kia điện thoại rất im ắng.

“Alo? Sao anh không nói gì hết thế?”

“Không muốn nói chuyện với em nữa.” Người đàn ông thở dài thườn thượt, ngữ điệu u sầu, “Tiểu gia bỏ ra số tiền khổng lồ để chế tạo bầu không khí nhưng bị em phá hết rồi.”

“… Bùi Thời Khởi, em cảnh cáo anh, nếu anh không nói chuyện chính mà cứ công kích cá nhân thì em về đó.”

“Em nhìn lên trên đi.”

“Hả?” Thi Âm ngẩng đầu, nhưng nhìn hồi lâu vẫn chỉ thấy trên trần nhà cao vời vợi treo mấy chùm đèn to, thiết kế rất đẹp. “Không có gì cả, chỉ có đèn thôi.”

“Nhìn sang phải, hướng chín mươi độ.”

“Vẫn là đèn.”

“Đầu cúi xuống hai mươi độ.”

“Là… hành lang?” Cô gái nhíu mày nhìn hành lang và lan can cầu thang ngập đầy hoa, cảm thấy Bùi Thời Khởi hôm nay dài dòng cứ như mấy bà cô vậy. “Đại ca à, rốt cuộc là anh muốn cho em xem cái gì vậy, nói thẳng luôn được không…”

“Bùm!”

Trên đầu bỗng vang lên tiếng nổ lớn làm cô giật nảy mình, tay run lên, nửa câu sau bị nghẹn trong cổ họng. Nửa giây sau, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của chàng trai:

“Được rồi, bây giờ có thể xoay người lại rồi.”



Cô chầm chậm quay đầu lại. Từ trên trời giáng xuống vô số cánh hoa hồng đỏ thắm, ào ạt, nhiều không kể xiết, có thể nói là cơn mưa hoa hồng.

Trong cơn mưa hoa hồng đó, chiếc thang máy trong suốt chầm chậm đi xuống từ tầng bảy hoặc tầng tám gì đó, trong thang máy có một chàng trai cao ráo đeo khẩu trang. Nếu chàng trai cao ráo ấy mặc thêm bộ tây trang màu hồng và đeo kính râm da báo thì sẽ y chang đám nhà giàu mới nổi tổ chức cầu yêu trong phim truyền hình hồi tám trăm năm trước.

Lần này, phải mười giây sau cô mới kịp phản ứng.

Thi Âm chớp chớp mắt, nhịn cười: “Bùi Thời Khởi, anh đang đóng phim hài đấy à?”

“Phim hài cái gì mà phim hài!” Chàng trai nheo mắt uy hiếp, “Chẳng lẽ em không thấy cảnh tượng này rất lãng mạn à?”

“À ừ… lãng mạn.”

“Thi Âm, em dám cười nhạo tiểu gia thử xem?”

“Ê ê ê.” Cô gái cong môi, “Bùi tiên sinh, bây giờ cũng đã là năm nào rồi, anh có thể sáng tạo hơn được không? Phim ảnh thời nay còn không thèm chơi cái trò này nữa đó.”

“…”

Thang máy tới nơi, cửa thang máy mở ra, rồi chậm rãi khép lại, bắt đầu đi ngược lên trên.

“Anh làm gì thế? Giận hả? Đừng dễ giận thế chứ… Được rồi, tuy cũ rích nhưng đúng là rất đẹp, nếu tặng em thì em siêu cảm động luôn.”

Bùi Thời Khởi không trả lời. Cho đến khi thang máy chỉ để lại bóng dáng lạnh lùng, Thi Âm mới sực nhớ ra:

“A, ơ kìa, anh bị dị ứng hoa hồng mà?”

“…”

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Cô gái không kiềm nổi nữa mà bật cười ha hả, mắt tít lại thành hai vành trăng khuyết, “Bùi Thời Khởi, sao anh lại đáng yêu thế chứ, buồn cười chết mất!”

“Em cười nhạo ông tiếp thử coi?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“…” Bùi tiên sinh dựa vào vách thang máy, vừa đi lên vừa bực bội trách móc: “Hôm bữa anh hỏi em thích hoa gì nhất, em trả lời là hoa hồng.”

“Đúng là em thích hoa hồng nhất thật, nhưng anh cũng đừng hành hạ bản thân thế chứ.”

“Vì anh có một điều ước sinh nhật mà chỉ một mình em mới có thể thực hiện giúp anh.” Anh cụp mắt, giọng nói rất đáng thương, “Cho nên anh chịu khổ bao nhiêu cũng không sao, chỉ cần em vui thôi.”

Thi Âm ngừng cười, siết chặt điện thoại, dè dặt nói: “Anh… sao thế?”

“Dạo này anh hơi trầm cảm.”

“Sao lại vậy?”

“Có lẽ là vì hai mươi mấy năm qua cuộc sống của bổn đại gia quá suôn sẻ, vì vậy bây giờ đột nhiên không tìm được mục tiêu sống, ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày mở mắt ra là lại thấy cuộc sống rất vô nghĩa, không hiểu tại sao con người phải sống. Bác sĩ tâm lý nói anh phải được thứ gì đó thúc đẩy, nếu không thì tâm trạng sẽ ngày càng sa sút, cuối cùng là chấm dứt cuộc đời.”

“Thúc đẩy?”

“Đúng thế, anh nghĩ rất lâu, mãi đến tối qua mới nghĩ ra điều duy nhất có thể thúc đẩy ý chí sinh tồn của anh là gì.”

Cô gái nhướn mày, nể tình hoa hồng mà rất phối hợp đáp lại lời thoại và diễn xuất vụng về của anh: “Là gì thế?”

“Em gả cho anh.”

… Hoàn toàn bất ngờ.

“Ting”, tháng máy lại đi xuống. Chàng trai ngước mắt, xuyên qua cánh cửa kính, ánh mắt sáng ngời nhìn cô:

“Bổn đại gia đã trải qua cuộc sống trước khi kết hôn quá hoàn hảo, không cần phải hưởng thụ nữa.

Anh thấy em cũng không cần.

Không biết em đã nghe câu danh ngôn của Bùi Thời Khởi đại đế hay chưa: Sống những ngày lặp đi lặp lại là đang lãng phí sinh mệnh.

Thi Âm, chúng ta lớn chừng này rồi, không thể tiếp tục lãng phí sinh mệnh được nữa.

Em thấy đúng không?”

Thi Âm lặng im chốc lát: “… Cho nên điều ước sinh nhật của anh là?”

“Nếu em đồng ý gả cho anh, điều ước sinh nhật của anh đã được thực hiện. Nếu em không đồng ý…”

“Không đồng ý thì sao?”

Anh hơi khựng lại, giọng nói đột nhiên hạ thấp, vô cùng đáng thương: “Thì năm sau anh lại hỏi em tiếp.”

“…”

Khoảng nửa phút sau.

Anh ngồi thụp xuống, khổ não cụp mắt:

“Anh bị dị ứng.

Khó chịu lắm.

Bé Khăn Đỏ, ngày mai em đổi sang thích loại hoa khác được không, tiểu gia tặng em hoa cẩm chướng được không?”

“Em không muốn.”

Bùi Thời Khởi ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu nhìn cô, trông tội nghiệp hệt như con chó lang thang không có nhà để về.

“Em chỉ cần hoa hồng thôi.”

Nữ sinh cong môi, trong giọng nói mang theo mấy phần buồn cười.

“Cho nên em sẽ tốt bụng, không hành hạ anh thêm một năm nữa.”