VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

Chương 48




Edit: Sa Hứa Tập An thê lương cút lên chỗ gần bàn giáo viên, trước khi đi còn quật cường vứt lại một câu hùng hồn: “Hôm nay các ngươi đối xử tàn nhẫn với ta, ta chống mắt lên coi ngày mai các ngươi bị quả báo. Các ngươi chờ đó, không có ta, chỗ này sẽ không có sức sống!”

Đáp lại cậu chàng là tiếng cười hả hê vô tình của Giang Diệu cùng với Bùi Thời Khởi… Được rồi, Bùi Thời Khởi phớt lờ.

Kỳ thi tháng này Hứa Tập An tiến bộ thần tốc, lọt vào top 10 thì tám mươi phần trăm là nhờ công Bùi Thời Khởi đoán đề và phụ đạo cho cậu ta. Hơn nữa vì phản kháng bố mẹ khi cấm túc mình ba tuần và thu hồi vố số trò chơi của mình, kẻ này đã làm thủng một lỗ rất to trên tấm bưu thiếp mà Thi Âm tặng cho Bùi Thời Khởi, Bùi Thời Khởi luôn nhẫn nhịn không đánh cậu ta. Mãi cho đến ngày hôm nay. Nếu cậu ta không thức thời, e rằng đại gia Thập Thất sẽ ra tay đánh người thật mất.

Thi Âm không biết ẩn tình nên hơi áy náy khi thấy gương mặt bi thảm của Hứa Tập An, bèn nói: “Hay là tui mời ông ăn tối nhá?”

Hứa Tập An sáng mắt.

“Mặc xác nó.” Thiếu niên biếng nhác dựa vào cửa sổ, đến mí mắt cũng không thèm nhấc: “Hứa Chó Đần, có tin mày mà diễn nữa là tao nhắn mẹ mày đổi ổ khóa phòng mày không?”

“…”

Hứa Chó Đần rất muốn cười lạnh ném lại câu “Mẹ kiếp, mày thích thì đổi đi, ông đây không thiếu giường”, sau đó không sợ cường quyền mà đạp đổ ngai vương. Vì vậy, cậu ta cười lạnh, ôm cặp sách vừa sợ hãi vừa thê thảm rời đi. Mẹ kiếp, cậu ta thiếu cái giường thật!

“Vậy có được không? Hình như hơi kỳ?” Nữ sinh nhìn Bùi Thời Khởi, giọng hơi chần chừ nhưng trên mặt lại hiện rõ mong đợi “Mau nói không sao để tớ thoải mái ngồi đi”.

“Không sao, con thoải mái ngồi đi.” Thiếu niên co hai chân lên: “Đây đều là giang sơn mà thái thượng hoàng đã đánh hạ cho con.”

“Vậy hôm nay con sẽ mời phụ hoàng ăn cơm!”

Nữ hoàng tân nhiệm vui vẻ ngồi vào long ỷ của mình, hoàn toàn quên béng thường dân vô tội bị lưu đày ra biên cương.

Tuy rất muốn biết vì sao Bùi Thời Khởi lại giữ chỗ cho mình nhưng bây giờ người đông lắm miệng, cô không thể nghĩ tới chuyện này được, nhỡ không kiểm soát được biểu cảm thì nguy.

Giang Diệu ngồi ở bàn trên xoay người lại, hớn hở nắm tay cô: “Âm Âm, rốt cuộc chúng ta lại ngồi gần nhau! Những ngày không có cậu, tớ buồn muốn chết.”

Thi Âm đáp ừm. Để giữ vững sự điềm tĩnh thản nhiên, cô bèn vừa tiếp tục làm bài tập Vật lý vừa gật đầu lấy lệ.

“Âm Âm! Cậu để ý tới tớ được không! Cậu không kích động khi ngồi sau tớ sao? Tại sao dạo này cậu ham mê học tập dữ vậy? Cậu có phải là Ninh… Kha Tự đâu.”

Cái tên cuối cùng đang nói được một nửa thì chợt nhận ra không đúng, Giang Diệu ngốc nghếch chỉ có thể cắn lưỡi đổi thành cái tên khác.

Nữ sinh vờ như không biết, giọng nói rất mềm mại: “Tớ có phải là người quá nhiệt tình đâu, hơn nữa tớ cũng nói rồi mà, chẳng có gì đáng tin cả, chỉ có thành tích mới là của mình thôi. Bây giờ không học, chờ tốt nghiệp đi bán vé số à?”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Giang Diệu định nói gì đó nhưng lặng lẽ liếc mắt nhìn Ninh Từ ở bên cạnh thì chẳng hiểu vì sao lại không nói nữa. Cô nàng xoay người lại, hì hục viết gì đó rồi truyền giấy cho Thi Âm.

Thi Âm mở ra xem.

“Âm Âm, tớ vẫn không ưa Ninh Từ, mặc kệ cậu nói gì, tớ thực sự không thích Ninh Từ, tớ có cảm giác nó rất gian xảo, không quang minh chính đại chút nào. Sao nó lại ngồi đó chứ, sau này tớ làm sao nói chuyện với cậu đây!!”

Thi Âm khẽ thở dài.

“Giang Diệu cô nương, cậu lộ liễu quá đó.”

Đang nói giữa chừng tự nhiên lại đi truyền giấy, người nhạy cảm như Ninh Từ chắc chắn sẽ đoán ra họ đang nói xấu cô ấy.

“Mặc kệ. Tóm lại là càng ngày tớ càng không thích nó. Nếu sau này nó chen chân vào giữa cậu và Bùi 17 thật thì tớ sẽ ghét nó tới chết.”

“Hỏi thật nhé, sao cậu lại có niềm tin tớ và Bùi Thời Khởi thành đôi thế? Còn để tâm hơn cả cậu yêu đương nữa. Ngoài mấy cái Đạo Minh Trực Thụ ra, tớ thấy chẳng có lý do gì để nghĩ vậy.”

Cô nương bàn trên trả lời hơi chậm, ba phút sau mới quăng mẩu giấy xuống. Thi Âm mở ra, một dòng chữ lẳng lặng nằm trên mẩu giấy nhăn nhúm:

“Bởi vì tớ xót xa cho cậu.”

Cô ngẩn người, muốn hỏi tại sao nhưng lại không biết nên viết thế nào. Cô còn chưa nghĩ ra, một mẩu giấy khác lại được vứt tới trước mặt:

“Âm Âm, trước mặt bọn tớ, cậu luôn là “người lớn”. Cậu cứ nói Bùi 17 trẻ con nhưng chỉ khi đứng trước mặt cậu ấy, cậu mới là cô gái bé nhỏ.”



Thi Âm ngẫm nghĩ, phát hiện hình như là vậy thật. Tuy Bùi Thời Khởi xấu tính, thiếu kiên nhẫn, khả năng diễn đạt và đọc hiểu văn chương hơi í ẹ, thậm chí điểm chú ý cũng khác xa người bình thường, chủ đề thường xuyên bị cậu kéo lệch nhưng mà…

Nhưng mà những lúc ở bên cạnh cậu là thời khắc Thi Âm cảm thấy an toàn nhất, không cần phải nhẫn nhịn nhất.

Nghĩ kỹ, có rất nhiều chuyện đến cuối cùng đều là Bùi Thời Khởi thỏa hiệp, chẳng hạn như hội thao, giải bài tập, đi lấy nước, đóng kịch,…

Sau một hồi suy tư, cô ôm bình nước quay đầu: “Bùi Thời Khởi.”

Thiếu niên dời mắt khỏi quyển truyện tranh: “Ừm hứm?”

“Lát nữa hết tiết, cậu đi lấy nước giùm tớ được không? Tớ phải đến văn phòng đoàn có việc.”

Đối phương biếng nhác hất cằm chỉ lên bàn: “Để đó đi.”

“Nói nè, cậu có thấy hôm nay hơi lạnh không?”

“Ha.” Thiếu niên xùy một tiếng, “Bây giờ mới biết lạnh cơ đấy, sáng giờ làm gì? Tớ thấy nếu cậu mà không chịu khổ một lần thì cứ nghĩ mình là siêu nhân mất.”

Sau đó một chiếc áo khoác đồng phục bay qua trùm lên đầu cô.

“Lạnh thì mặc vào, đến khi phát sốt thì đừng nói tiểu gia không cứu cậu.”

… Thi Âm lẳng lặng choàng áo khoác lên vai, ngập ngừng: “Ờm, ngày mai tớ muốn ăn bánh bao áp chảo.”

“Vậy cậu cứ ăn thôi.”

“Nhưng trên đường tớ đi học không bán, chỉ có cậu mới đi ngang qua quán đó thôi.”

“Sao, cậu còn đòi tớ mua cho cậu nữa á? Tỉnh mộng đi, tớ sẽ không mua cho cậu dù chỉ là hạt vừng đâu. Số điện thoại của quán đó là bao nhiêu? Quá lắm là tiểu gia chỉ đặt hàng cho cậu thôi.”

“Quán đó không giao hàng.”

“… Sao cậu phiền phức thế?” Nam sinh bực bội cào tóc: “Nếu không nể tình cậu già yếu, Thi Âm à, ông sẽ mặc xác cậu.”

“Vậy cậu mua giúp tớ nhé?”

“Đưa ông cái tên quán.”

“Bùi Thời Khởi…”

“Không cần cảm ơn, có thời gian ở đây nịnh hót thì cậu quay lên làm bài tập đi.”

“Không phải, tớ muốn nói là lát nữa hết tiết, cậu tới thư viện trả sách giúp tớ được không? Không nhiều đâu, chỉ ba quyển thôi.”

Nam sinh nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện rõ sự uy hiếp: “Thi Âm, hôm nay cậu muốn đánh nhau với tớ phải không?”

“Nếu cậu không muốn giúp thì thôi, tự tớ đi cũng được. Tớ còn hơi đau đầu nên mới không muốn xếp hàng thôi.”

“…” Trong ánh mắt ngoan ngoãn của nữ sinh, Bùi Thời Khởi hít sâu một hơi, “Đưa sách đây.”

“Cậu giúp tớ thật á?”

“Ừ.” Cậu lườm, cười lạnh lùng: “Bé Khăn Đỏ, tốt nhất là cậu cầu nguyện cho mau hết bệnh, chứ không coi chừng tớ đánh cậu thật đó.”

“Bùi Thời Khởi…”

“Ê Pobaby, bị bệnh thì ngoan ngoãn cho tớ, đừng nghĩ ngợi lung tung! Không được nói chuyện nữa, làm bài tập đi.”

“…”

Cô nghe lời quay người lại.

Vài giây sau, một tấm bưu thiếp nhỏ được truyền xuống, chính giữa là chậu hoa ăn thịt, bên trái là dòng chữ nắn nót, bên cạnh vẽ một vầng mặt trời nhỏ xíu. Là phong cách của con gái.

Cô viết:

“Bùi Thời Khởi, cậu dễ thương quá.”

Huỵch toẹt thế này không giống phong cách của Thi Âm.



Thiếu niên mỉm cười nhướn mày, thái độ hờ hững tựa như tấm bưu thiếp là đồ bỏ, cầm tấm bưu thiếp cất vào quyển “Câu chuyện Sahara(1)”, sau đó nhét xuống đáy cặp sách. Dùng từ “nhét” chứ không phải “ném” là đã cho thấy Bùi đại gia rất trân trọng món đồ rồi.

(1) Câu chuyện Sahara: là một cuốn hồi ký nổi tiếng của nhà văn Tam Mao, tên tiếng Anh là “Stories of the Sahara”, hình như chưa được dịch sang tiếng Việt.

Quyển sách này là do Thi Âm tặng cậu coi như quà đáp lễ cậu tặng trứng kẹo cho cô. Bùi Thời Khởi đã đọc đi đọc lại ba lần, cuối cùng tiếc nuối kết luận bên trong không có bất cứ mật mã tình yêu nào, nó chỉ là một tác phẩm lữ hành văn nghệ thuần túy thôi, thậm chí cậu còn nghi ngờ cô nương này tặng quyển sách cho cậu là để châm chọc câu danh ngôn trước kia của cậu.

Trước giờ Bùi Thời Khởi không thích đọc tác phẩm văn nghệ nhưng vì toàn là những câu chữ cao siêu khó hiểu, cậu lười tra cứu mấy biện pháp tu từ ẩn dụ, nhân hóa, nói quá hay triết lý nhân sinh gì gì đó. Nhưng vì Thi Âm, cậu đã đọc cuốn văn xuôi này tận ba lần. Cậu nghĩ có lẽ bây giờ đã hiểu vì sao có mấy kẻ ngốc xếp nến hình trái tim dưới trời tuyết rồi, một khi cơ thể tiết ra quá nhiều dopamine(2) thì chỉ số thông minh sẽ tụt giảm.

(2) Dopamine có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Khi con người bị thu hút bởi ai đó, não sẽ kích thích tiết ra dopamine, làm tăng nồng độ seronin và cơ thể sẽ sản sinh ra oxytocin. Ba hormone dopamine, seronin và oxytocin còn được gọi là “bộ ba hormone hạnh phúc”.

Giang Diệu xoay lại, tò mò đánh giá Thi Âm: “Các cậu nói gì thế?”

Nữ sinh nhướn mày: “Không có gì, chỉ tán gẫu thôi.”

Đối phương làm mặt lạnh, không tin.

“Ê, cậu là phóng viên giải trí hả, sao hiếu kỳ đời sống cá nhân của tớ thế? Phận nghệ sĩ bọn tớ cũng cần có không gian riêng tư chứ.”

“… Rồi rồi rồi, tớ không hỏi nữa, hai cậu có nhiều bí mật lắm đấy nhé, chừng nào bị khui thì đừng bảo tớ làm công tác truyền thông cho các cậu.”

Thi Âm cong môi cười, đẩy cô bạn: “Biết rồi, cậu đừng lảm nhảm nữa, mau làm bài tập đi, có muốn học nữa không?”

Giang Diệu không thể làm gì khác ngoài việc không cam lòng quay người ngồi thẳng.

Kiểu con gái như Giang Diệu rất thú vị, đơn thuần thẳng thắn, hoạt bát lanh lợi, hôm nay nghĩ thế này ngày mai nghĩ thế khác, dễ thích dễ chán, y như nữ chính ngây thơ ngốc nghếch trong phim thần tượng. Nhưng cô ấy có trực giác nhạy cảm của các loài động vật yếu thế, có thể phân biệt được cảm xúc và thái độ của con người, có bản năng tránh xa chỗ nguy hiểm và lại gần nơi an toàn. Nếu dùng một cụm từ để hình dung thì chính là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Ngoài cửa sổ lại nổi lên một trận gió, cảm giác lạnh buốt khẽ khàng lướt qua mu bàn tay khiến tay nổi hết da gà. Thi Âm đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó quan sát cảnh sắc ở bên ngoài.

Mùa thu đã lặng lẽ rời đi, những chiếc lá xoay tròn rụng xuống đất, mùa đông đang đến rất gần. Sắc trời nhuốm màu trắng xám ảm đạm tựa như có một tấm kính mờ che khuất bầu trời xanh ngát.

Nhìn trong chốc lát, nhân lúc không có giáo viên, nữ sinh lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ. Điện thoại được cầm hơi nghiêng, sườn mặt của thiếu niên bàn sau vừa khéo lọt vào camera. Hàng mi dài rậm dưới mí mắt, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn cằm hệt như tranh vẽ. Như cảm nhận được điều gì, thiếu niên ngước mắt lên, ánh mắt cậu chạm vào mắt cô.

Thi Âm mỉm cười, nhấn phím chụp, hình ảnh trước mắt phút chốc được ghi lại trên màn hình điện thoại.

“Thi Âm, cậu xóa cho ông.”

“Không xóa.”

“Cậu có tin ông đánh cậu không?”

“Vậy cậu đánh đi, dù thế nào tớ cũng không xóa.”

“Cậu…” Bùi Thời Khởi tức giận nhướn mày nhưng lại không thể đánh cô, sau hồi lâu nghiến răng nghiến lợi, bèn hùng hổ nói một câu không hề có sức uy hiếp: “Cậu chờ đó cho tớ!”

“À đúng rồi, quên nhắc cậu, tối thứ sáu hằng tuần có đông người xếp hàng trả sách cho thư viện lắm đó, tớ khuyên cậu nên đi sớm để khỏi đợi lâu.”

“… Thi Tiểu Âm đừng thấy tớ không tỏ ra uy quyền thì cậu cho rằng tớ là con cừu đấy nhá.”



Nữ sinh cười, không đấu võ mồm với cậu nữa, cất điện thoại rồi quay người lại tiếp tục làm bài tập bởi vì hiện tại cô thực sự nhận ra đối với cô, thứ mang đến cảm giác thành tựu và vui vẻ nhất trong đời học sinh chính là thành tích. Thành tích tụt giảm, dẫu Bùi Thời Khởi đáng yêu và làm cô rung động đến đâu thì cô cũng sẽ có nỗi sầu lo.

Yêu thầm có thể đem đến những phiền muộn và bối rối nhưng tuyệt đối không thể để nó ảnh hưởng tới cuộc sống, nếu không người hối hận cả đời sẽ chỉ là một mình bạn. Phải rộng lượng với chính mình, yêu thương chính mình, cố gắng biến mình trở nên tốt đẹp hơn.



Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm giữa bộn bề bài vở, nếu nói tới điều kỳ lạ thật sự thì là cả quá trình, bạn cùng bàn đều an tĩnh cúi đầu làm bài tập, không nói tiếng nào, hệt như Ninh Từ kiệm lời trước kia.

Cô nắm chặt thân bút, móng tay đâm vào lòng bàn tay tạo từng cơn đau nhói.

“Câu chuyện Sahara”, cô đã đọc. Đọc vô số lần.

Trong sách, nhà văn Tam Mao đã viết:

Đèn sáng, một đám côn trùng có cánh lập tức bâu tới, chúng không ngừng bay xung quanh bóng đèn hệt như nó là thứ duy nhất mà chúng nhận thức trong cuộc đời.

“Tôi nghĩ khi lao vào lửa, chắc chắn thiêu thân đã rất hạnh phúc.”



Sau này, vô số lần Ninh Từ suy nghĩ tại sao biết rõ phía trước là lửa nhưng mình vẫn bất chấp xông vào. Cô suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nhớ đến một ngày.

Thi Âm không để ý nhưng cô lại thấy rất rõ.

Thiếu niên trên màn hình điện thoại ngước mắt, khóe môi nhướn nhẹ, ánh mắt hiện rõ ý cười mà có lẽ ngay chính cậu cũng không biết.

“Tình yêu là thứ dẫu không nói thành lời nhưng sẽ hiện rõ trong ánh mắt.”

Có lẽ trong giây phút ấy, tình yêu đã lan tràn đến mắt.

Bạn được hàng ngàn hàng vạn người chú ý. Còn cô ấy là điểm chú ý duy nhất của bạn giữa hàng ngàn hàng vạn người.