VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

Chương 35




Edit: Sa Sau khi Thi Âm đổi chỗ ngồi, không hề có bạn học nào bất mãn và cũng không hề bị các bạn “hàng xóm” bài xích, ngược lại mọi người còn rất thông cảm cho cô. Rõ ràng nguyên nhân thực sự là mẹ cô gọi điện cho thầy chủ nhiệm yêu cầu muốn đổi chỗ vì cô bị loạn thị nhưng các bạn trong lớp đều trách cứ học sinh hiền lành Lưu Ích Dương vì “cao quá làm ảnh hưởng tới mọi người xung quanh” nên “thầy chủ nhiệm hết cách mới kéo Thi Âm tốt tính làm bia đỡ đạn.”

“Haiza, tội nghiệp Thi Âm.”



Nhưng kỳ thật, khách quan mà nói thì Thi Âm tội nghiệp lại được hời vì bàn thứ ba dãy chính giữa đối diện với bảng, không cần đeo kính cũng thấy rõ chữ trên bảng và cả màn hình chiếu, hơn nữa khoảng cách lại vừa phải, không bị dính bụi phấn.

Bạn cùng bàn mới tên là Kha Tự, trước nay nổi danh là nếu có thể dùng một từ để biểu đạt thì sẽ tuyệt đối không lãng phí dấu chấm câu. Trừ cậu ấy ra, xung quanh đều là các bạn nữ nền nã, hòa đồng, lên lớp hay tan lớp đều trật tự, ngay cả lúc mượn vở bài tập cũng đỏ mặt nói “Ngại quá”.

Không còn Giang Diệu thỉnh thoảng quay xuống tán dóc, Quý Uy và Hứa Tập An vừa đánh cờ ca rô vừa chửi nhau, thiếu niên bàn sau luôn túm mũ áo của cô để mượn vở bài tập chép bài, hiệu suất làm bài tập của Thi Âm cao hơn rất nhiều, tới tiết tự học thứ hai buổi tối, cô đã làm xong bài tập về nhà môn Hóa học.

Nhưng mà… có gì đó không đúng. Rõ ràng nhìn bảng dễ dàng hơn, hiệu suất học tập cũng cao hơn, lại không có mấy chuyện vặt vãnh xung quanh quấy nhiễu nhưng cô luôn ỉu xìu không chút sức lực, tựa như bị cái gì đó chặn đứng nhựa sống trong người. Có lẽ, có lẽ là do… tới kỳ sinh lý.

Bụng quặn từng cơn, không đau đứt ruột đứt gan nhưng cứ luôn âm ỉ, hệt như trạng thái hiện tại của cô, đến cả cơn đau cũng ỉu xìu. Nữ sinh ôm đầu gối ngồi ngả vào lưng ghế, vùi đầu giữa hai đầu gối, tư thế này giúp giảm đau một tẹo.

Thi Âm không thấp, thậm chí còn được xem là cao nếu so với con gái phương Nam, nhưng vì ngồi co ro, lại mặc cái áo khoác đồng phục mùa đông rộng thùng thình nên trông cô yếu ớt đến lạ.

Chuông hết tiết vang lên, cô bạn bàn trên quay xuống mượn vở bài tập, thấy dáng vẻ yếu ớt đáng thương của cô thì tốt bụng hỏi: “Tớ có trà gừng đường đỏ nè, cậu uống không?”

“Không cần đâu.” Nữ sinh lắc đầu, đưa vở bài tập Tiếng Anh cho cô bạn, giọng rã rời: “Tớ đã uống ba ly rồi, hình như không có tác dụng.”

“Vậy cậu có muốn nằm nghỉ một lát không, nếu cần túi chườm nóng, tớ cũng có nè.”

“Ừm.” Cô cười, “Thật ra tớ không nghiêm trọng lắm đâu, cậu đừng lo.”

Đối phương thấy sắc mặt cô không tệ lắm, nói thêm vài câu quan tâm rồi ôm vở bài tập xoay người lại, đa số con gái đều khó chịu trong thời gian hành kinh, chỉ cần không đau quằn quại đến mức uống thuốc thì các cô đều cố chịu đựng, thậm chí nếu dùng lý do này để lên văn phòng giáo viên xin về nhà nghỉ, Lão Dương còn có thể dùng thái độ “Sao lại yếu ớt thế chứ” mà miễn cưỡng ký tên.

Thi Âm từng thảo luận chuyên sâu vấn đề này với Bùi Thời Khởi.

“Cậu nghĩ tại sao Nữ Oa là nữ thần nhưng lúc tạo ra loài người lại thiên vị phái nam?”

“Ừm hứm?”

“Cậu nghĩ đi, phái nữ bẩm sinh đã không khỏe mạnh bằng phái nam, đánh không lại phái nam, lại phải chịu nghĩa vụ sinh con đầy đau đớn. Càng khó hiểu hơn là nếu phái nữ đã sinh con thì tại sao lại không thể công bằng để phái nam chịu hành kinh?”

Thiếu niên nhướn mắt, tựa hồ như đang mường tượng ra hình ảnh đó, sau đó khó hiểu nhếch mày: “Phái nam thì làm sao hành kinh, làm sao sinh con? Trên sinh lý, không có chỗ để ra.”

“…”

“Đừng tự ti.” Cậu cho rằng nữ sinh im lặng là vì buồn bã do sinh lý của mình yếu thế nên búng trán cô, an ủi: “Cậu có thể thay đổi góc độ để nghĩ. Cậu xem đi, cậu có thể lựa chọn sinh hoặc không sinh con, nhưng tớ không bao giờ có được cơ hội lựa chọn này.”

… Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

“… Không đúng không đúng, trên thực tế, chuyện này vốn không phải là chuyện mà bản thân có thể lựa chọn.” Thi Âm cũng không biết vì sao mình lại có hứng thú thảo luận với cậu về vấn đề riêng tư của phái nữ, “Tuy hiện tại đều đề cao phụ nữ độc lập, phụ nữ tự chủ, phụ nữ đẹp nhất khi độc thân nhưng nếu tương lai tớ thực sự không sinh con, chồng tớ, gia đình chồng hay thậm chí là mẹ tớ đều sẽ mắng tớ ích kỷ và bất hiếu.”

“Vậy thì đừng gả cho kẻ đó.”

“Hả?”

Thiếu niên biếng nhác dựa vào cửa sổ, dưới vệt nắng, con ngươi màu xám như vì sao xa xăm ẩn giấu: “Dù sao cậu cũng giàu vậy mà, đâu cần dựa vào người khác, sao phải bận tâm tới ánh mắt của người khác.”

“… Sao cậu biết tớ “giàu vậy mà”?”

“Không phải đã nói rồi sao?” Cậu nhướn môi, “Tớ đầu tư cho cậu. Tương lai tớ sẽ siêu giàu. Mà cậu được tớ chọn nên dĩ nhiên cậu cũng sẽ giàu.”

… Logic điêu toa gì thế này?

Thi Âm ngớ người.

“Được rồi, đừng đần thối ra đó nữa.” Thiếu niên gõ bút lên đầu cô, “Mau lấy vở bài tập Vật lý ra cho tớ chép nào.”

“…”

“Tiểu Thi Âm, cậu có nghe tớ nói không đấy?”

“Tự làm đi.” Nữ sinh lấy lại tinh thần, như cười như không nhướn mày, “Nếu cậu đã nói vậy, vì để sau này cậu trở thành người siêu giàu, bây giờ tớ không thể để cậu có thói quen xấu ngồi mát ăn bát vàng được.” Sau đó xoay người, để lại cho cậu cái lưng tiêu sái.

“…”

Bùi Thời Khởi kỳ quặc thế đấy. Mặc kệ bạn thảo luận với cậu ấy vấn đề nghiêm túc đến đâu chăng nữa, dùng giọng điệu nghiêm túc đến đâu chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị cậu ấy xoay như chong chóng, kéo lệch khỏi chủ đề.

Nghĩ tới đây, Thi Âm vô thức ngoảnh nhìn về góc thân thuộc.

Đang giờ giải lao, Giang Diệu ngồi tại chỗ cúi đầu không biết làm gì, có lẽ lại đang chơi điện thoại như thường lệ, ở bên cạnh, Hứa Tập An, Quý Uy và Lưu Ích Dương đang đánh bài với nhau, thỉnh thoảng còn đập bàn chửi thề, thậm chí còn ẩu đả uýnh nhau, kết quả bất cẩn va phải cái bàn ở đằng sau làm Bùi Thời Khởi tỉnh giấc.

Thiếu niên vò mái tóc rối bù ngẩng đầu, mặt hung hãn: “Đứa nào muốn chết? Đứng ra đây cho ông!”

Sau đó mấy người lập tức ngoan ngoãn lùi về chỗ mình tiếp tục đánh bài, thậm chí Hứa Tập An còn cố ý hét to “Giáo viên tới” làm Giang Diệu giật mình run người, lúc biết bị lừa thì câu cổ cậu ta hết đấm lại đá.

“Á á, móa, tui chỉ giỡn thôi mà, bà có phải là con gái không hả! Mẹ nó… Bà đánh hai cái là đủ rồi đấy! Á…”

Ninh Từ là người bất đắc dĩ nhất, thở dài, cao giọng: “Đừng đùa nữa, mau nộp bài tập kìa.”

“Cái gì cơ?!”

Quý Uy luống cuống tay chân dọn bài: “Nộp bài tập gì? Mau cho tớ mượn chép chút coi!”

… Vẫn nhốn nháo như thường ngày. Tuy không có cô nhưng Lưu Ích Dương là người hoạt bát, nhanh chóng hòa nhập với nhóm, thậm chí còn như cá gặp nước. Không biết vì sao, lòng Thi Âm bỗng nảy ra cảm giác mất mát.

Trong tầm mắt, có cục tẩy rớt xuống đất: “Kha Tự, cục tẩy của cậu bị rơi kìa.”

Nam sinh bên cạnh không trả lời mà cúi người xuống nhặt, ba giây sau, như nhận ra điều gì đó mới nói: “À, cảm ơn nhé.” Sau đó lại khôi phục sự yên tĩnh.

Cô buồn bã thở dài.

Thôi, nếu không khí học tập đáng hài lòng, tiếp tục học bài vậy. Kết quả vừa ngước mắt liền đối mặt với đôi mắt hồ ly quen thuộc.

Ở phía cửa sổ không xa không gần, thiếu niên chống cằm nhíu mày nhìn cô, cảm xúc trong mắt hơi phức tạp. Không chờ Thi Âm phân biệt rõ đó là gì, cậu đã dời mắt, gục xuống ngủ tiếp.

… Là lạ.

Bùi Thời Khởi hôm nay còn ủ rũ hơn cả cô, thực sự kỳ lạ.

Thi Âm uống thêm ngụm trà gừng đường đỏ, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.

Thôi, cũng có thể là do cô nghĩ nhiều, dẫu sao sự trao đổi chất của Bùi Thập Thất như bị hack vậy, cho dù thỉnh thoảng cũng hơi thất thương nhưng sẽ hồi phục nhanh thôi.

Không lâu sau đó, hành động thực tế của thiếu niên cho cô biết cậu còn có thể kỳ lạ hơn.

***

Tiếng chuông thông báo kết thúc tiết tự học thứ ba vào buổi tối vang lên.

Quách Mạn Trân đứng trên bục giảng, gõ lên bảng, bắt đầu ghi danh diễn kịch. Vở kịch lần này, Lão Dương đã giao toàn quyền cho Thi Âm và Quách Mạn Trân. Giang Diệu đưa ra thuyết âm mưu rằng quan hệ của Thi Âm và Quách Mạn Trân như nước với lửa, chắc chắn Quách Mạn Trân sẽ không chịu phối hợp làm việc, kết quả ngoài dự tính là chưa tới mười phút, hai người đã phân chia xong công việc.

Quách Mạn Trân chịu trách nhiệm chọn diễn viên và tập luyện, cô nàng thích làm kiểu công việc này vì tạo cảm giác nắm quyền sinh quyền sát trong tay. Thi Âm chịu trách nhiệm chuẩn bị đồng phục và đạo cụ, nhân tiện viết kịch bản, cô cũng thích làm những công việc này vì tự do và không lo đắc tội với ai.

Giang Diệu buồn cười: “Ở phương diện này hai cậu hợp ý bất ngờ.”

“Bọn tớ nào có thâm thù đại hận gì đâu, toàn là các cậu tự phóng đại đấy chứ.” Thi Âm trả lời.

Đối phương nhún vai, từ chối cho ý kiến. Giang Diệu cho rằng trong mắt Thi Âm, thế giới không có người hai mặt.

Bỏ qua chuyện đó, điều đáng mừng là mọi người vô cùng nhiệt tình hưởng ứng vở kịch, rất nhiều người đăng ký tham gia chứ không cần phải đi vận động từng người như hồi hội thao. Quách Mạn Trân hệt như phán quan cầm quyển sổ sinh tử, cao ngạo chọn lựa diễn viên thích hợp, cao ngạo đọc tên.

Có điều Thi Âm biết, tuy cô nàng nhìn thì giống bạo quân chuyên quyền độc đoán nhưng thật ra là rất chú tâm vào công việc, không hề làm theo ý mình.

“Nè, danh sách đây, cậu xem đi, nếu không có vấn đề gì thì tớ chốt.” Sau khi tan học, Quách Mạn Trân đưa danh sách cho cô, ngạo nghễ, “Cơ mà tớ xem kỹ rồi, người tớ chọn là phù hợp nhất, cơ bản là không có vấn đề gì.”

Thi Âm vốn cũng không muốn can thiệp, chỉ xem lướt qua cho đúng quy trình.

Cuộc thi diễn kịch sắp tới không phải là cuộc thi văn nghệ nghiêm túc, nhưng nhà trường muốn tăng thêm hoạt động cho buổi tiệc văn nghệ nên đến cả kịch bản cũng phải là mỗi lớp tự viết. Sườn kịch bản của lớp họ coi như đã xong, có thể đặt tên là “Hành trình nguy hiểm của Hổ”.

Diễn viên chính là Quý Uy vì ngoại hình của cậu ấy trông rất giống động vật họ mèo và là thành viên nòng cốt của câu lạc bộ kịch của trường, không có ai phù hợp hơn cậu ấy.

Quách Mạn Trân diễn vai công chúa Khổng Tước xinh đẹp, có thể là lợi dụng việc công làm việc riêng nhưng không thể phủ nhận hình tượng của cô ấy rất thích hợp với dạng nhân vật này.

Thi Âm thì ngược lại, diễn vai con nai trong phòng cung cấp túi gấm, đất diễn rất ít, mang tính chất có cũng được không có cũng không sao.

Giang Diệu chịu trách nhiệm đọc dẫn truyện, Hứa Tập An diễn cánh cửa… Tóm lại, cả nhóm bạn thân thiết ai cũng hoạt bát nên đều tham gia vở kịch. Điều khiến người ta bất ngờ là ngay cả Ninh Từ cũng ghi danh và trúng tuyển, à, bởi vì nhân vật mà cô ấy diễn vô cùng phù hợp với hình tượng của cô ấy: một con thỏ đáng thương, không có lời thoại.

“À, còn Bùi Thời Khởi nữa, lúc sắp tan học cậu ta mới báo tên nên tớ chưa kịp sửa lại.” Quách Mạn Trân nghĩ ra một chuyện, cầm cây bút gạch lên danh sách: “Con linh dương không có thoại này khỏi cần Nhạc Chi Giang diễn nữa, đổi thành Bùi Thời Khởi.”

… Thi Âm lẳng lặng thương xót cho Nhạc Chi Giang, nhưng mà…

“Đợi đã, cậu nói Bùi Thời Khởi ghi danh?”

“Đúng vậy.” Đối phương nhìn cô đầy khó hiểu, “Chẳng phải là cậu thuyết phục cậu ta à? Hồi chiều tớ tìm cậu ta, cảm giác cứ như cậu ta sẽ lập tức đánh tớ ngay tại chỗ luôn ấy, ai dè buổi tối bỗng dưng đồng ý. Lạ à nha, rốt cuộc cậu đã dùng biện pháp gì để giải quyết con gấu trúc đó vậy?”

“… À.” Làm sao cô biết được, cô là người không hiểu mô tê gì nhất thì có, chẳng phải đã bảo nếu còn nài nỉ tham gia diễn kịch nữa thì sẽ tuyệt giao ư? Thế bây giờ là sao, ý là muốn tuyệt giao?

Nữ sinh quay một vòng, phòng học trống trơn, không còn bao nhiêu người, tất nhiên cũng không còn Bùi Thời Khởi xem trường học như ngục tù.

Cô nhíu mày, tuy ôm một bụng nghi vấn nhưng cũng chỉ có thể đè xuống, vì vậy khi đi về cùng Chương Doanh Lộ, cô cứ ủ rũ.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?” Chương Doanh Lộ thấy cô là lạ.

“À, không có gì, chỉ đang nghĩ tới kịch bản vở kịch thôi.”

“Cậu chịu trách nhiệm viết kịch bản cho vở kịch của lớp cậu hả?”

“Ừ, từ hồi cấp hai tớ đã viết kịch bản cho mấy vở kịch rồi mà.”

“Thế diễn viên thì sao, lớp cậu chọn ai diễn chính?”

“Hỏi làm gì đó?” Nữ sinh nhướn môi, “Cậu đang thăm dò đối thủ đấy à?”

“Ê ê, tớ không tham gia diễn kịch à nha, tớ chỉ tò mò thôi, không muốn nói cũng không sao.”

“Diễn viên chính dễ đoán mà, ngoài Quý Uy ra thì còn ai vào đây nữa, cậu nghĩ đi, lớp tớ chỉ có một mình cậu ấy tham gia câu lạc bộ kịch thôi.”

“Ai cơ?” Chương Doanh Lộ thoáng ngạc nhiên, “Tớ cứ tưởng là Bùi Thời Khởi chứ, cậu ấy hot hòn họt, nếu cậu ấy diễn chính, bảo đảm sẽ bùng nổ đó.”

“Cậu ấy à… Cậu ấy cũng diễn đó, vai con sơn dương trầm lặng, tớ nghi ngờ cậu ấy thấy vai này ít thoại nên mới chọn.”

“…” Lần này, đối phương thực sự rất ngạc nhiên, chần chờ giây lát, “Cậu ấy… tham gia thật kìa.”

Hồi lớp mười, ban cán sự lớp nài nỉ cậu tham gia, thậm chí còn nhờ giáo viên thuyết phục nhưng cậu chưa từng nhượng bộ. Xem ra hiện tại, Bùi Thời Khởi đã thay đổi rất nhiều…

“Í, có bạch tuộc nướng kìa, tớ muốn ăn quá! Cậu có mua không?”

Nữ sinh đi bên cạnh chợt ngoẹo đầu hỏi, Chương Doanh Lộ nhìn đôi mắt sáng ngời của cô bạn, thoáng ngẩn người, sau đó mới chầm chậm gật đầu: “Có.”

Hai cô gái nắm tay nhau chạy về cái quán cóc phía bên kia con đường. Mùi bạch tuộc nướng thơm phức quyện trong làn gió đêm lạnh thấu, từ từ lấn át cơn rét và sự tiêu điều, dệt tất thảy thành một dải mềm mại và ấm áp.

Nhưng mà…

“Bùi Thập Thất, tại sao cậu…”

Buổi tối về nhà, Thi Âm lăn lộn trên giường không sao ngủ được, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Bùi Thời Khởi, cô muốn hỏi tại sao cậu lại bỗng dưng đổi ý tham gia đóng kịch. Nhưng trong phút chốc, cô không biết phải nói sao, lỡ như cậu giận lại đột nhiên không muốn diễn nữa, thế thì công cốc mất.

“Ting.” Điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo khe khẽ.

Bùi Thời Khởi: Tại sao cái gì? Lúc viết cậu có thể viết hết câu được không hả?

Bấy giờ, Thi Âm mới phát hiện trong lúc mình thẫn thờ đã trượt tay gửi một nửa tin nhắn.

Nếu đã vậy…

Thi Âm: Tại sao cậu lại đột nhiên muốn diễn vai con sơn dương trầm lặng?

Bùi Thời Khởi: Vì nhân vật, nhìn tên thấy có vẻ ít thoại.



Bùi Thời Khởi: Cho dù không ít thoại thì cậu cũng phải đổi thành ít thoại, nghe rõ chưa?



Bùi Thời Khởi: Thi Âm cậu đừng hòng giả vờ ngủ

Bùi Thời Khởi: Nếu cậu dám viết thêm lời thoại cho tớ cậu chết chắc

Nữ sinh thở dài cái thượt.

Thi Âm: Yên tâm đi, tên là sơn dương trầm lặng

Thi Âm: Thì thoại không nhiều đâu

Thi Âm: Nhưng tớ thấy lạ lắm

Thi Âm: Cậu không muốn diễn mà

Thi Âm: Còn bảo muốn tuyệt giao với tớ

Thi Âm: Sao đột nhiên

Thi Âm: Quách Mạn Trân lại nói cậu muốn

Nhưng câu sau cùng còn chưa gõ chữ xong, màn hình đã nhảy ra tin nhắn thoại. Thi Âm mở ra nghe, loa ngoài điện thoại truyền đến giọng nói cà lơ phất phơ quen thuộc của thiếu niên:

“Thi Âm, tay cậu bị viêm bao gân hay sao hả, cứ viết ngắt quãng, cậu đang thi viết đấy à?”

Thi Âm: Tại sao cậu lại đột nhiên muốn diễn vở kịch này?

Lại là tin nhắn thoại.

“Tiểu gia vừa mắt con dê, muốn diễn nên diễn thôi, không được à?”

… Được. Tất nhiên là được. Thấy cậu không hợp tác, Thi Âm bèn từ bỏ đề tài này, tuy rằng cô hoàn toàn không tin lời cậu, chắc chắn đối phương phải vì lý do gì đó mới bỗng dưng thay đổi suy nghĩ.

Tất nhiên không thể nào vì lý do vớ va vớ vẩn nên Bùi Thời Khởi mới tham gia diễn vở kịch vớ va vớ vẩn đó. Chuyện là tối nay trong giờ tự học, cậu không dằn được mà nhìn vị cô nương kia hơi nhiều, sau đó không thể xua đi vẻ mặt cô.

Vị cô nương đó…

Cô ngồi co ro trên ghế, mắt buông rũ nhìn sàn nhà, xung quanh không có ai nói chuyện với cô, cũng không có ai đoái hoài tới cô, cô hệt như con chim non bị lạc mẹ, vừa bất lực vừa đáng thương. Sau đó cô chợt nâng mắt, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, trông cô rất bơ vơ. Đôi mắt màu hổ phách ảm đạm dưới ánh đèn tựa như sẽ khóc ngay lập tức.

Trong giây phút đó, cậu cảm nhận rõ rệt trái tim mình mềm nhũn, sau đó bối rối dời tầm mắt.

Sau đó nữa, Quách Mạn Trân lại đến hỏi lần cuối việc tham diễn, không biết vì sao, trong đầu cậu hiện lên ánh mắt bất lực ấy. Nhớ tới lời cô cầu xin trước đó, ma xui quỷ khiến, cậu gật đầu, đợi đến khi cậu sực tỉnh thì đã nhìn thấy gương mặt khiếp đảm cũng như vui mừng khôn xiết của Quách Mạn Trân.



Tất nhiên người cao ngạo như Bùi Thời Khởi sẽ không nói ra điều này cho Thi Âm biết.

Thi Âm hoàn toàn không biết mình đã bị đối phương tưởng tượng ra dáng vẻ thê thảm nhường ấy. Lúc nghe tin nhắn thoại, cảm giác phía bên kia rất ồn ào, âm thanh ầm ĩ át cả giọng nói của cậu nên bèn hỏi.

Thi Âm: Cậu còn chưa về nhà ư?

Đối phương trả lời rất nhanh, cũng rất đơn giản.

Bùi Thời Khởi: Quán net.

Thi Âm: …

Thi Âm: Chạy mau.

Bùi Thời Khởi: Cậu nói mớ cái gì đấy?

Thi Âm: Tối nay thầy trưởng ban chủ nhiệm

Thi Âm: Triệu tập tất cả các thầy cô chủ nhiệm

Thi Âm: Đi lượn quán net để bắt học sinh Nhất Trung

Thi Âm: Hơn nữa

Thi Âm: Thầy ấy đã rời nhà hơn nửa tiếng rồi

Thi Âm: Chúc cậu may mắn

Im lặng năm giây.

Bùi Thời Khởi: Cậu nói xạo đúng không?

Nữ sinh nằm trên giường, thở dài thương xót.

Thi Âm: Cậu không biết

Thi Âm: Nhà thầy trưởng ban chủ nhiệm ở tầng trên nhà tớ à?