Và Anh Muốn Nói Yêu Em

Chương 12: Kinh hoàng




Thở phào khi nhìn project của mình đã xong, Bella dọn dẹp lại mớ vải và bỏ cái kéo vào trong cái hộp nhỏ. Cô đi qua rồi đi lại để nhìn cho thật kỷ mẩu áo mà mình vừa làm xong. Chất liệu của vải không được tốt lắm nhưng cũng đủ nổi bật lên ý nghĩa của người làm ra nó. Bella nhíu mày suy nghĩ rồi cô quyết định ngày mai sẻ rủ Hoàng đi tìm thêm những mẩu vải khác xem coi có cái nào đủ mềm và mịn hơn thứ vải này hay không. Tạm thời đủ để nộp bài nhưng final tới thì nhất định phải tìm ra thứ vải tốt hơn.

Đã rất khuya rồi, Bella nhìn lên thì đã 1 giờ sáng. Cô thấy khát nước nhưng ánh mắt nhíu lại khi nhìn thấy hai chai nước trống trơn nằm ở trên bàn. Giờ này chả lẽ phải đi lấy nước sao? Bella cầm lấy hai chai nước không và bước ra ngoài, cô đi hơi nhanh vì trời cũng hơi có gió lạnh. Cô vừa đi vừa gọi cho Hoàng.

-Anh Hoàng, làm xong chưa?

-Còn chưa.

-Em xong rồi, ngày mai rảnh thì mình đi tìm vải đi anh.

-Xong rồi thì sao không ngủ đi?

-Em....hết nước, em....phải vào nhà bếp để lấy nước. Ở ngoài tối om......em sợ.....nên mới gọi cho anh. Bella cười hi hi rồi cô mở cánh cửa bên hong bằng chìa khoá của dì Thu đã cho, Bella sờ soạng rồi đi tới phòng bếp.

-Coi chừng đi đêm có ngày gặp......sói nha cưng, Hoàng cười hì hì.

-Anh nha....miệng mồm bậy bạ, giờ này....sói ngủ mất đất rồi. Cô nhỏ giọng rồi ngồi xuống để hứng nước.

- Biết đâu em sẻ......

-Anh đừng có hù em hoài nhen, đã nói em không bao giờ muốn gặp ổng.

-Uh…..

-Em lấy nước xong thì sẻ về, bộ tưởng em thích gọi anh lắm sao? Nếu không phải ở ngoài tối om....em sợ....ma ….thì em cũng sẻ không gọi phone cho anh. Ở ngoài trời lạnh mà gió nửa nhen, sweater của em còn chưa khô. Anh coi giờ này mà em bận ngắn tay, không tội nghiệp mà còn ở đó hù em nửa sao? Bella than thở.

-Xong chưa?

-Chắc còn hai phút nửa là em sẻ về tới phòng, anh ráng mà lo làm cho hết project của anh đi. Bella đứng lên và định đóng nắp chai nước lại. Vừa quay lại thì trái tim cô sợ tới muốn rớt ra ngoài, bóng dáng to đùng của ai đó đang đứng thật gần.

-Ahhhh...... Bella buông ngay cái phone trên tay xuống, chai nước cũng tuột xuống và đổ đầy đất. Có thiệt không đây? Vừa mới nhắc ma......lập tức có sao? Người của Bella run lên bần bật nhưng cô cũng ráng lấy hết can đảm còn lại để mở to mắt nhìn xem là thứ gì.

-Ai....ai vậy? Bella run giọng, bóng dáng to đùng đứng thật gần, trời à, giờ này sao lại có người ở đây? Giờ này thì chắc chắn là “Đại Phật” đã ngủ ngon lành rồi, làm sao mà xuất hiện ở đây chứ. Cao to như vầy......chỉ có “đại cận vệ” kia mới cao to như vậy. Ông “hung thần” đó giờ này chưa ngủ sao? Bella lấp bấp:“có phải.....chú Rich....chú Rich không?” Bóng dáng to đùng thì chỉ có “đại cận vệ” mới có mà thôi, Bella chỉ nghĩ được có như vậy. Cô chỉ nhìn thấy Ken có ba lần, lúc nào cũng là lúc Ken ngồi ở trên ghế. Cô lại càng không biết Ken có tướng tá như thế nào.

Chỉ nghe tiếng trầm thấp vang lên thật nhỏ, Bella thở phào ra vì đở sợ. Cô lấp bấp:“ Chú đừng có sợ, là con....là con.... trời ơi, sợ muốn chết. Con còn tưởng.....ăn trộm.....thiệt muốn rớt tim....“.

-Ah.......cái phone.....rớt đâu rồi? Bella chợt nhớ tới cô mới vừa làm rớt cái phone vì giật mình, cô bước tới một bước.

-Ahhh......dưới chân có nước, Bella trợt một cái. Người của cô thẳng tắp đổ ào về phía trước, Bella chụp được thứ gì đó.

Va chạm thật mạnh, Bella cảm thấy mình bị ngả xuống đất. Đầu gối cô đụng mạnh vào lớp gạch lạnh ngắt ở dưới sàn nhà, người thì không đau nhưng đầu gối rất đau. Bella rên rĩ:“ahh.....đau.....quá.....“. Nước mắt như muốn ào ra ngoài, Bella cố gắng ngăn cơn đau. Cô qườ quạng để xoa bóp đầu gối của mình, cô hít hà liên tục.

Đúng là sự tình không như dự liệu, trong lúc Bella vừa mới vào phòng bếp thì ở trên lầu hai vẫn còn có một người còn thức. Ken đứng dậy sau khi đọc xong mớ tài liệu ở trên bàn, anh thấy mỏi bờ vai và khát nước. Ken lại không muốn ngủ liền nhưng lại không thể không uống gì đó ngoài cafe. Anh quyết định đi xuống lầu xem có nho hay gì đó để ăn không, anh nghe thấy tiếng động nhỏ ở trong phòng bếp. Ken nhíu mày rồi đi tới gần.

Dĩ nhiên là đã nghe và thấy những gì cô nhỏ đang làm, thình lình lại bị kéo mạnh ngay eo khiến Ken không kịp trở tay. Trong lúc đó thì Ken bị Bella chụp lấy rồi bị cô kéo ngả nhào trên sàn, anh thấy ống quần của mình bị ướt. Chỉ là.....chỉ là.....thân hình của con bé kia lại đang nằm ở trên người của mình. Bàn tay nó lại vô tình lướt qua bắp tay của mình, bàn tay thật mềm mại. Trên người của con bé lại có một mùi thơm, rất thơm. Ken nhíu mày thật chặt khi con bé lại lồm cồm ngồi dậy, mái tóc tình cờ rơi vào trên mặt anh.

-Cái phone....cái phone......Bella sờ soạng khắp mặt đất. Cô không hay một cái chân của mình vẫn còn nằm vắt ngang chân của Ken, cô chụp được cái phone. Bella lập tức đưa lên tai, cô nói:“anh Hoàng.....anh Hoàng..... anh còn ở đó không hả?” Không có tiếng trả lời, chỉ là.....cái phone đã tắt.

Ken đẩy ống chân của Bella ra, anh trầm giọng:“là ai?“. Anh đứng lên thật nhanh.

Giọng nói làm cho Bella rớt trái tim ra ngoài, thì ra.....thì ra là “sói” mà không phải “đại cận vệ” kia, Bella sợ hãi đứng dậy ngay lập tức. Cơn đau hầu như biến mất trong lúc này. Ánh đèn ngay sau đó sáng lên trong phòng bếp, Bella nheo chặt mắt lại vì không chịu nổi ánh sáng này.

Ken nhìn thấy sàn nhà đầy nước, ống quần anh cũng bị dính một mảng nước do con bé lúc nảy đã kéo mình ngả xuống. Hai chai nước nằm lăn trên sàn nhà, con bé này quả thật muốn gì đây? Ban đêm lại làm gì......ánh mắt anh chợt kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Một người với mái tóc rối tung, mái tóc nâu đen xoả tung …... Con bé không đeo kính, uh.....đôi mắt đang nheo chặt lại, đôi môi cũng đang chu lại......Gương mặt kia.....không thấy nốt ruồi.....uh....xuống dưới chút nửa.....con bé đang bận một bộ đồ ……..cái áo ngắn tay màu vàng nhạt đi bên cạnh cái quần màu trắng dài qua hơn đầu gối.....cánh tay..... trần......Bộ đồ vừa sát người, dáng người......ống quần ngay bắp chân bị ướt nên lộ ra một mảng thịt hồng hồng. Con bé đi một đôi vớ màu trắng.....

Còn chưa kịp nhìn tiếp thì con bé đột nhiên mở mắt ra vì đã thích hợp với ánh sáng, con bé cúi đầu nói nhỏ:“chú....“.

-Uh....Ken nhìn thật kỷ thêm một lần nửa để xem mình có nhìn lầm không. Ken thấy kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mắt nâu đẹp tuyệt vời kia.

-Chú....là con.

-Ừ, Ken gật đầu khi nhìn thấy đôi mắt nâu tràn đầy ăn năn của con bé.

-Con xin lỗi, con.........Bella giải thích khi thấy Ken nhìn mình chăm chăm.

-Uh....làm gì giờ này?

-Uh....con...chỉ là vào lấy nước, con lập tức đi ngay. Bella chợt nhớ tới hai chai nước của mình, cô nhìn quanh rồi túm lấy hai cái khăn ở trên countertop gầnđó. Cô cúi xuống lau hết đống nước đã đổ ở trên sàn nhà, động tác thật nhanh. Sau đó thì Bella vặn nước vào chai, khi xong thì cô vẫn thấy Ken đứng y nguyên như lúc nảy. Bella giật mình, cô không hiểu tại sao “sói” lại nhìn mình chăm chăm.

-Bella? Ken hỏi thật ngắn gọn.

-Dạ, cô gật đầu.

-Là Bella? Ken nhíu mày.

Bella ngơ ngác không hiểu tại sao “sói” lại cứ nhìn mình, chuyện gì đây? Mình đã xin lỗi rồi nha, tối om mà tự nhiên thù lù xuất hiện ngay cửa. Trái tim không rớt ra ngoài mới là lạ nha, đàn ông gì mà nhỏ mọn như vậy, mình đâu phải cố ý đâu nà. Muốn mình xin lỗi lần nửa sao? Cô nuốt nước miếng rồi nói:“con xin lỗi, con.... không biết giờ này...chú còn thức. Con....lỡ bị té.....thật sự không cố ý..... kéo chú xuống....“.

-Mắt kiếng đâu?

-Uh.....chú nói gì?

-Nốt ruồi......đâu?

-Uh…..

Câu nói làm cho Bella thức tỉnh, Bella trợn to mắt rồi đưa bàn tay lên mặt. Chết rồi, lúc nảy mình đã không mang mắt kiếng. Tối nay lại tháo cái tatoo ở trên mặt ra, uh…. cái tatoo kia hôm nay phải cần thay cái mới....mà mình lại chưa kịp dán lên vì nghĩ ban đêm sẻ không gặp ai. Bella nhìn thấy ánh mắt đen òm kia nhìn mình, ánh mắt kia không biết là đang suy nghĩ gì nhưng Bella biết mình sợ tới trái tim đau đớn. Cô lấp bấp:“con....về phòng“. Dứt lời Bella tóm lấy hai chai nước rồi phóng như bay ra cửa hông dưới ánh mắt kinh ngạc của Ken.

Con bé.....tối nay là một người khác hẳn thường ngày, bao nhiêu lâu nay vẫn gạt mọi người. Không phải con gái thường thích chưng diện cho đẹp sao? Sao con bé này lại chịu làm cho mình nhìn xấu vậy? Ken thật không hiểu nổi.

Trước đây con bé xuất hiện trước mặt bao nhiêu người với dáng dấp uh......

Gọng mắt kiếng đen nâu......to kinh người……

Nốt ruồi dưới mắt.....to to…….

Dáng người.....không nhìn ra mập hay ốm…..

Bây giờ tối nay lại tình cờ xuất hiện kiểu như.....

Mái tóc nâu đen……. chưa từng thấy.....

Đôi mắt nâu…. chưa từng thấy.....

Mắt kiếng…… biến mất….

Nốt ruồi…… biến mất…….

Cánh cửa lại bật mở, Bella chạy nhanh vào. Cô nhỏ chộp lấy cái điện thoại ở trên countertop rồi quay lưng chạy nhanh ra ngoài. Cứ y như một làn gió thổi qua, làn gió thổi qua nơi Ken đang đứng. Mùi thơm rất tuyệt, Ken nhíu mày thật chặt.