Uyên Ương Phổ

Chương 12




CHƯƠNG 12 

Lại nói đến Tôn Nhuận sau khi từ tửu lâu trở về đã bị Tôn quả phụ sai đến Tô Châu giúp Châu Di đặt mua chút vật liệu may mặc tinh tế. Đằng này vừa đi, đằng kia tin tức Lưu Phác ngã bệnh liền truyền đến Tôn phủ. Tôn quả phụ án binh bất động cẩn thận tìm hiểu, bệnh tình của Lưu Phác vốn trầm trọng, qua lời truyền miệng của hàng xóm láng giềng thì càng trở nên nghiêm trọng hơn. Tôn quả phụ đương nhiên ái mộ tiền tài và quyền thế của Lưu gia, trong lòng không ngừng tính toán. Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, Châu Di cũng cũng đã nhận được tin, vội đến bàn bạc với mẫu thân.

 

“Nghe nói bệnh của Lưu Phác không nhẹ. Nhưng con phải nói trước, nếu hắn sắp chết, con sẽ không lấy hắn để chờ làm quả phụ đâu!”

Tôn quả phụ biết được nỗi khổ khi làm quả phụ, nhưng vì để ý đến gia nghiệp của Lưu gia. “Cũng chỉ là tin vịt, Lưu tiểu tử kia hai ngày trước còn cùng Ngọc Lang vui vẻ uống rượu, sao đùng một cái liền nhiễm phong hàn nằm thẳng cẳng thế kia! Giờ nếu hấp tấp làm bừa, thì con vịt hầm sắp nhừ sẽ vỗ cánh bay đi mất.”

Châu Di ngẫm lại lời mẫu thân nói cũng có lý: “Nếu là như vậy, cứ phái một người đến Lưu gia dò xét tin tức trước, một mặt cũng thể hiện cho người ta thấy mình là người có tình. Nếu tốt, thì sẽ gả qua đó. Nếu không tốt, mặc hắn có được hầm nhừ hay chưa, đừng mơ con bước vào cánh cửa nhà hắn.”

Tôn quả phụ cũng rất đồng tình đạo lý này. Phái dưỡng nương đến tìm hiểu ý tứ của Lưu gia. Nửa ngày sau dưỡng nương đã trở về. Tôn quả phụ liền hỏi: “Hỏi thăm thế nào rồi?”

Dưỡng nương lại nói: “Là Lưu gia thái phu nhân đích thân gặp. Nói rằng bệnh tình của Lưu thiếu gia đã khá hơn, bảo phu nhân không cần lo lắng. Chuyện hôn sự, lão phu nhân nói rằng bà tuổi tác đã cao, cháu trai sớm thành thân ngày nào thì bớt đi một chuyện lo lắng ngày ấy. Mọi thứ Lưu gia cũng đều đã lo liệu đầy đủ, chỉ còn chờ phát thiếp thôi, còn nói càng nhanh càng tốt. Lão phu nhân nói gần đây bà có bốc một quẻ nói rằng ngày tám trên người lão gia có chút bất tiện, muốn dời ngày cưới lên ngày sáu.”

Tôn quả phụ dậm chân nói: “Không xong! Xem ra tiểu tử Lưu Phác này sẽ nằm thẳng cẳng thật rồi!”

Đạo hạnh của Châu Di rốt cuộc cũng kém hơn một chút, hỏi: “Sao mẹ thấy được?”

Tôn quả phụ nói: “Việc này còn không dễ nhìn ra? Nếu Lưu Phác thật sự khỏe, đã sớm bảo dưỡng nương đến gặp mặt. Ngày sáu với ngày tám bất quá chỉ xê xích nhau có hai ngày, vậy mà cũng không chờ được, xem ra không xài được nữa rồi.”

Châu Di sốt ruột nói: “Hôm nay đã là mồng một rồi, phải nhanh nghĩ cách để từ hôn mới được.”

Tôn quả phụ nói: “Nếu muốn từ hôn, Lưu gia nhất định không thuận theo, cũng chứng tỏ chúng ta không hợp đạo lý, e là không dễ dàng. Nếu muốn bên đó biết khó mà lui, mở miệng trước, vậy thì phải cần đến bản lĩnh của lão nương.”

Lưu thái phu nhân đuổi dưỡng nương đi rồi cũng tự lường được: “Tôn quả phụ khôn khéo, không chừng lại nghĩ ra cách gì. Lúc này cần phải cho nàng ta biết thế nào là khó, sau này bớt phóng túng lại. Nha đầu vào cửa rồi cũng phải chỉnh giáo lại cho tốt.”

Quả nhiên đến hôm sau, Lưu phu nhân liền hổn hển tìm đến lão phu nhân: “Tôn gia nói chuyện đúng là khinh người quá đáng! Vừa nãy phái người đến nói ngày sáu cũng được, nhưng thời gian gấp quá không chuẩn bị tốt của hồi môn, bảo là đưa tân nương đến bái đường trước, khoan nhập phòng. Đợi ngày thứ ba thì đưa người về, đến khi đó nếu Phác Nhi khỏe hẳn rồi thì đưa của hồi môn và tân nương sang lúc đó động phòng cũng chưa muộn. Mẹ nói xem đây không phải là tỏ rỏ ý muốn gây khó dễ sao?”

Lão thái thái sau khi trầm ngâm một lúc lâu, thì nói: “Bảo người về nói lại với Tôn quả phụ, bảo cứ theo lời của nàng ta mà làm.”

Lưu phu nhân cả kinh nói: “Vậy sao được? Nàng rõ ràng có ý trù Phác Nhi nhà mình không qua khỏi. Nếu thật làm theo lời nàng thì nhà ta còn mặt mũi gì nữa!”

Thái phu nhân nói: “Con và Huyền nhi đều là người trung thật đầu óc đơn giản, nhìn không ra Tôn quả phụ kỳ thực muốn bức chúng ta mở miệng từ hôn trước. Nếu con không thuận theo chẳng phải nàng ta ở giữa sẽ được toại nguyện sao.”

“Nhưng nếu làm theo thì đúng là bị nàng ta ức hiếp quá mức .”

Lão thái thái cười lạnh: “Con có khúc mắt như thế cũng đúng. Nói là làm theo như vậy. Đợi đến khi người đã bước vào Lưu gia chúng ta rồi, muốn thế nào còn không do chúng ta?!”

Lưu phu nhân giật mình tỉnh mộng. Sai người đáp lời với Tôn quả phụ: “Tất cả cứ theo ý của bà thông gia.”