Uyên Ương Mộng

Chương 7: Hoành chính văn




14

Trước khi trưởng tỷ qua đời, tỷ ấy đã lên kế hoạch cho ta, cho cả những người còn lại của Thẩm gia, tỷ ấy đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi.

Tỷ ấy nói “Ương Ương, ta đã viết ra tất cả các kế hoạch và đặt chúng vào của hồi môn của muội, và chỉ có muội mới có thể hiểu được chúng”

Tỷ nói, đừng trả thù cho nàng, có thể sau khi chết đi tỷ ấy có thể quay trở lại thế giới của mình.

Tỷ ấy nói, Tiêu Quyết sắp lên ngôi, kế hoạch ban đầu đã bị phá vỡ, ta vốn không thể đấu lại hắn.

Tỷ ấy muốn ta dùng phần cốt truyện còn lại trao đổi với hắn để đổi lấy tự do.

Tỷ ấy nói “ Ương Ương, hãy buông bỏ tất cả. Đi ngao du thiên hạ, ngắm núi non hùng vĩ, đi đến những biển cát ngắm sao. Thế giới này thực sự rất rộng lớn và tươi đẹp. Hãy mãi mãi là tiểu cô nương vui vẻ ngốc nghếch của tỷ”

“Sau khi đi khắp thế gian, muội sẽ hiểu rằng những nỗi đau bây giờ muội phải chịu là quá tầm thường không đáng để nhắc đến”

Sau khi được Tiêu Quyết đưa về phủ của thái tử, ta tìm thấy bức thư tỷ ấy để lại trong đống hồi môn.

Nhìn một cái ta lại cảm thấy buồn cười.

Thực sự là chỉ có ta mới hiểu được nó.

Tỷ ấy đã viết nó bằng tiếng anh, ngôn ngữ mà khi còn bé tỷ đã dạy ta.

Nhưng ta không nghe theo sắp xếp của tỷ ấy, ta muốn sử dụng đường lui tỷ ấy để lại cho ta tạo thành một cái gai nhọn đâm vào trái tim của Tiêu Quyết và Diêu Chân.

Biết được cốt truyện Tiêu Quyết đã sớm biết rằng Diêu Chân sẽ là vị cứu tinh và chân mệnh thiên nữ của hắn. Và giữa hắn và nàng ta đã có một sợi dây liên kết ngay từ ban đầu.

Hắn ta vì muốn lợi dụng ta mà vẫn lừa dối rằng việc thành thân với Diêu Châu vốn là đóng kịch.

Vậy mà ta lại thực sự ngu ngốc tin vào điều đó, vẫn luôn nghĩ rằng bản thân là tình yêu đích thực của Tiêu Quyết, và việc hắn cưới Diêu Châu làm hoàng hậu chỉ là để báo đáp ân cứu mạng của nàng ta.

Khi đó ta vẫn ngây thơ nghĩ rằng hắn đã không màng nặng nhọc nguy hiểm tìm đến tận Giang Nam chỉ để được thành thân với ta thì làm sao hắn lại không yêu ta cho được?

Mọi người đều biết việc hắn lợi dụng ta không phải chỉ vì uy hiếp trưởng tỷ mà còn muốn giúp Diêu Chân ngăn ngừa hậu hoạ.

Có quá nhiều người thèm khát vị trí hoàng hậu đó, những nấc thang để dẫn đến vị trí đó luôn được đổi lấy từ máu và nước mắt của kẻ khác.

Không biết bao nhiêu lần ta gặp nguy hiểm, thậm chí kẻ thù của hắn cũng bị hắn lừa rằng ta mới là nữ nhân hắn yêu nhất.

Nghĩ lại thật buồn cười, rốt cuộc là do hắn diễn quá nhập tâm hay do ta quá mù quáng?

Khi trưởng tỷ qua đời, Diêu Chân đã mang thai, chỉ còn lại mình ta không thể có lấy một đứa trẻ trong cuộc đời mình.

Nếu hắn đã thích dùng mưu vậy thì ta cũng bồi, khi đó ta chỉ vào Diêu Chân yêu cầu hắn dùng máu và thịt của hài tử trong bụng nàng ta làm cái giá để trao đổi bí mật trưởng tỷ để lại.

Ngày hôm đó, khuôn mặt Diêu Chân tái nhợt, còn Tiêu Quyết nhìn ta với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Những lời nói điên rồ của lão hoà thượng điên văng vẳng bên tai ta.

Hắn nói “Thẩm Ương Ương, ngươi chết chắc rồi!”

Nhìn xem, mọi thứ vẫn quay về quỹ đạo của nó, ta vẫn trở thành nữ nhân độc ác mà tỷ tỷ sợ hãi, rất rõ ràng việc ta sinh ra chính là để hành hạ Diêu Chân và Tiêu Quyết.

Ta muốn bọn họ phải trải qua tất cả nỗi đau, yêu yêu hận hận cả đời không dứt.

Chỉ như vậy ta mới có thể báo thù cho tỷ tỷ.

15

Tiêu Quyết thật sự tàn nhẫn.

Không mất quá lâu để do dự, hắn đồng ý với điều kiện của ta, hạ lệnh cho hai cung nhân giữ chặt Diêu Chân lại, rồi đổ thuốc vào miệng nàng ta.

Ta đứng bên cạnh, nhìn nàng lăn lộn, khóc lóc cầu xin, nhưng không một ai có thể lay chuyển được quyết định của Tiêu Quyết.

So với mong muốn có được quyền lực, kiểm soát thiên hạ thì cái gọi là tình yêu đích thực vốn chả có ý nghĩa gì cả.

“A Chân, sau này chúng ta sẽ lại có hài tử” Hắn an ủi nàng ta.

“Tiêu Quyết, Thẩm Ương Ương nói đúng, ngươi bản tính ác độc không xứng được yêu”

Cuối cùng trong mắt Diêu Chân cũng xuất hiện sự thù hận giống như ta.

Nhưng đến cuối cùng, ta vẫn không đủ tàn nhẫn, ta để Diêu Chân và đứa trẻ trong bụng nàng ta sống, và chọn một cách báo thù khác.

Ta đưa Diêu Chân cốt truyện và những bản thảo mà tỷ tỷ để lại, đồng thời dạy tiếng anh và mật mã Morse cho nàng.

Ta kể cho nàng nghe câu chuyện về Võ Tắc Thiên, hoàng hậu Lữ Trí,...

Ta muốn nàng ta và Tiêu Quyết đề phòng nhau, muốn nàng phải tranh giành quyền lực và lợi ích để có thể bảo vệ chính mình.

Ta làm đến mức như này vốn cho rằng Tiêu Quyết sẽ giết ta.

Nhưng hắn lại không làm vậy.

Sau khi ép hoàng đế nhường ngôi cho mình, hắn phong Diêu Chân làm hoàng hậu, nhưng lại giam cầm ta vào trong lãnh cung lạnh lẽo.

Hắn nói “Thẩm Ương Ương, nàng muỗn nhìn ta và Diêu Chân nghi ngờ dày vò lẫn nhau cả đời đau khổ, nhưng ta lại muốn nàng sống để nhìn ta và nàng ấy hạnh phúc cả đời”

Vậy mà bây giờ hắn lại nói yêu ta.

Rốt cuộc cả hắn và Diêu Chân đều không thể có được hạnh phúc.

Trong suốt ba năm sống trong lãnh cung lạnh lẽo, ta lạnh lùng nhìn hắn và Diêu Chân tranh đấu.

Phải nói rằng Diêu Chân rất có tài về chiến lược, nàng ta dựa vào những bản thảo của trưởng tỷ với những kiến thức vượt xa thế giới này, tạo dựng một thế lực vững chắc trong triều đình.

Họ đã không còn là phu thê mà trở thành đối thủ một mất một còn trên thương trường.

Không biết có phải do họ không trải qua đủ sự gian truân, đau khổ trong cốt truyện ban đầu, sự ngọt ngào, chia sẻ niềm vui nỗi buồn, sự quý giá của những lần phạm lỗi sửa sai, cho nên đoạn tình cảm này mới mong manh như vậy.

Cho nên Diêu Chân thực sự ghét ta, vì ta đã huỷ hoại đi tình yêu của nàng ta.

16

“Nhưng đúng là ta đã giúp Tiêu Quyết lừa dối ngươi trước, là ta nợ ngươi” Diêu Chân nói.

Dù không tham gia vào những chuyện xảy ra với trưởng tỷ nhưng nàng ta vẫn cảm thấy có lỗi.

“Cuối cùng ta cảm ơn ngươi vì sự yếu lòng lúc đó”

“Nhưng ta không thể thả ngươi đi dễ dàng như vậy được”

“Ta muốn ngươi mang danh hành thích Tiêu Quyết, thay ta gánh tội cả đời bị truy nã”

Gió lạnh trên tường thành thổi rối mái tóc dài của ta, ánh trăng sáng trên cao soi vào bộ y phục quốc mẫu của nàng ta lấp lánh trong đêm.

Nàng ta cúi đầu, nhìn xuống đại quân của Tần vương ở ngoài thành.

Cuộc phản công của Tiêu Quyết nhanh chóng diễn ra và nàng ta vẫn còn một trận chiến khó khăn phía trước.

Chưa biết ai sẽ là kẻ cười cuối cùng.

“Trời tối quá, ta sẽ ngã chết mất” Ta nhìn màn đêm dày đặc bên ngoài thành và cười khẽ:

“Ngươi có sợ nó không?”

“Không sợ”

“Vậy thì đi đi” Nàng khẽ thở dài, thần sắc dịu dàng “Nếu ta thua, ngươi sẽ không đi được”

“Nhưng nếu ngươi sống sót, vậy hãy đi ngao du thiên hạ ngắm nhìn giang sơn xã tắc này thay cho trưởng tỷ của ngươi, giúp nàng hoàn thành tâm nguyện”

Ta khẽ gật đầu, đeo lên chiếc dù, chuẩn bị rời đi.

Trong thành, một đoàn lửa đỏ rực chạy từ phía hoàng cung tới, ta nghe thấy tiếng phi nước đại như sấm, nghe thấy tiếng nói giận dữ và hoảng sợ của Tiêu Quyết:

“Thẩm Ương Ương! Nàng không được đi, không được rời xa ta”

“Ương Ương! Đừng đi! Làm ơn....ta sai rồi....ta sai rồi”

Ta thấy Diêu Chân tiếp nhân cung tên từ binh lính, nghe thấy nàng kéo mũi tên hướng về phía ta.

Ta không quay đầu, nhớ đến những điều tỷ tỷ ta đã dạy chơi lượn dù khi còn ở Giang Nam.

Ta bắt đầu chạy trên bức tường thành dài, khi ngọn gió bay tới thổi ngập tràn chiếc dù lượn, ta dần lơ lửng trong không trung và bay lên bầu trời đêm.

Rốt cuộc mũi tên của Diêu Chân cũng không bắn vào ta.

Hốc mắt ta dần trở nên ẩm ướt, đôi cánh mà trưởng tỷ để lại cho ta, đưa ta thoát ra khỏi những bức tường thành cao trót vót, bay qua đoàn quân bên ngoài kinh thành, bay qua những đồng ruộng bát ngát, qua cả những ngôi làng nhỏ ở ngoại thành.

Giống như chú chim được hồi sinh, cuối cùng cũng đã thoát khỏi chiếc lồng hoa lệ lạnh lẽo và vô tình.

Sau khi trốn khỏi kinh thành, gặp lại người nhà ở Giang Nam, chúng ta lập tức xuôi về phía Nam bắt đầu hành trình mới.

Tin tức ở kinh thành cho đến khi thuyền ra khơi mới truyền đến phía Nam.

Lần thay đổi này kết thúc với việc Tiêu Quyết bị ám sát và qua đời, vị hoàng tử ba tuổi lên ngôi và Diêu Thái Hậu đứng phía sau buông rèm nhiếp chính.

Sau khi tại vị, Diêu thái hậu cải cách thi cử, phát triển đất nước theo các chính sách trưởng tỷ ta để lại, đem lại cuộc sống ấm no hạnh phúc cho dân chúng. Thêm vào đó việc áp dụng các chính sách phi nông nghiệp vượt xa trí tuệ hiện tại, cải thiện sản lượng lương thực, đưa ra các giống lúa mới.

Khiến cho uy tín của nàng ấy trong dân khó lòng thay đổi, tất cả mọi người đều tôn sùng nàng ấy như một vị thần. Không ai biết rằng tất cả chính sách khôn ngoan này đến từ một người phụ nữ tên là “Thẩm Thanh”.

Sau hơn mười năm, vị hoàng đế ngày đó cũng đã trưởng thành quay lại cấu kết với hoàng tộc để buộc Thái hậu giao trả quyền lực.

Tuy nhiên việc hắn ta hoang dâm vô độ không được lòng dân cuối cùng bị Thái hậu phế truất.

Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng Diêu Thái Hậu cũng phải thoả hiệp khi tất cả đại thần quỳ gối trước cổng cung, dâng tấu mong nàng ấy lên ngôi.

Sau khi lên làm nữ đế, nàng ấy đổi quốc hiệu là Lương và niên hiệu là Thánh Nhân.

Trong thời gian trị vì, nàng ấy đã có rất nhiều chính sách cải cách điều hành đất nước, xoá bỏ chính sách cũ thay đổi chính sách mới. Những cuộc nổi dậy tạo phản của Tiêu gia nhanh chóng bị đàn áp tàn nhẫn.

Điều duy nhất bị chỉ trích là nuôi dưỡng vô số nam sủng.

Ta không rõ Tiêu Quyết còn sống hay không, nhưng nếu còn sống khi chứng kiến cảnh như vậy không biết hắn sẽ cảm thấy ra sao.

Quyền lực và ngai vàng hắn hi sinh mọi thứ để có được cuối cùng lại thành may giá y cho Diêu Chân.