10
Trong cơn hôn mê, ta biết mình bị đưa về lãnh cung, cũng nghe thấy Tiêu Quyết đang tức giận chửi mắng ai đó, cũng cảm nhận được thái y đâm kim vào người, rồi ai đó đang cố gắng cạy miệng ta ra cưỡng ép đút thuốc vào.
Nhưng ta vẫn không tỉnh lại.
Tiêu Quyết nắm lấy tay ta, gọi tên ta hết lần này đến lần khác.
Ta nghe thấy hắn lạnh lùng nói với thái y:
“Trẫm nhớ ngươi từng nói đã điều chế ra một phương thuốc có thể khiến nàng vĩnh viễn mất trí nhớ?”
“Bệ hạ, thân thể Thẩm quý phi vốn đã yếu ớt, nếu dùng loại thuốc này sợ sẽ ảnh hưởng đến thần trí”
“Không cần biết nàng mất trí hay trở nên ngu si, trẫm chỉ muốn nàng luôn vui vẻ khi ở bên cạnh trẫm”
Ta nắm chặt lấy tay Tiêu Quyết.
“Ương Ương?” Hắn mừng rỡ gọi tên ta.
Nhưng ta vẫn không thể tỉnh dậy,chỉ có thể rơi nước mắt trong giấc mộng.
Ta cũng không rõ sau này tên thái y kia có cho ta dùng loại thuốc đó hay không, dù sao ta cũng mặc kệ, bây giờ chỉ có thể nắm chặt lấy tay Tiêu Quyết không buông.
Đến đêm ngày thứ 10, cuối cùng ta cũng tỉnh lại, nhìn Tiêu Quyết đứng trước giường, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, tay ta vẫn nắm chặt hắn.
Trong ánh nến mập mờ, hắn đứng quay lưng với ánh sáng, nét mặt mơ hồ có phần dè dặt hỏi ta:
“Ương Ương? Nàng tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?”
“Đã chôn cất Bảo Trân chưa?” Ta thẫn thờ nhìn về phía đỉnh rèm, giọng khản đặc.
“Ta đã phái người đưa thi thể nàng quay về Giang Nam”
“Tại sao?”
Hắn trầm mặc một lát rồi nói “Ngày nàng ngã vỡ đầu đó là vì muốn ám sát ta”
“Vậy tại sao ngươi không giết ta?”
Ta hiểu rồi, hắn nghi ngờ ta.
Có khả năng hắn cảm thấy vì Bảo Trân biết rõ về quá khứ của ta còn là người duy nhất ta tin tưởng.
Vì vậy, hắn cố tình tách nàng ấy khỏi ta, muốn biết bí mật của ta. Nhưng vì bảo vệ một kẻ mất trí nhớ, nàng ấy thà bị hành hạ, tra tấn cũng không tiết lộ bất kỳ điều gì.
“Ương Ương mọi chuyện đã qua, ta không muốn tính toán nữa!” Tiêu Quyết nói “Dù sao cũng chỉ là một thị nữ, ta sẽ sắp xếp một người khác hầu hạ nàng”
Chỉ là một thị nữ?
Ta bật cười mất kiểm soát.
“Hoài Cẩn, chàng có thể giúp ta hoạ mày không? Chàng từng nói, sau khi thành thân mỗi ngày đều sẽ hoạ mày cho ta, nhưng chàng lại chưa một lần làm điều đó”
Hắn sững sờ, biểu cảm từ áy náy chuyển sang vui mừng nhẹ nhõm:
“Được, ta hoạ mày giúp nàng”
Sau khi cung nữ vào hầu hạ ta tắm gội sạch sẽ, ngồi trước gương đồng, nhìn khuôn mặt gầy guộc đến lộ ra xương gò má, nhìn hắn chăm chú dùng cọ hoạ mày cho ta.
Nụ cười của hắn vẫn tươi tắn, đôi mắt cụp xuống vẫn khôi ngô anh tuấn như xưa.
“Ương Ương, ta để Thái y viện chăm sóc thân thể của nàng đến khi nàng khoẻ lại, chúng ta sẽ sinh hài tử”
“Bệ hạ hồ đồ rồi” Ta nhếch khoé môi giễu cợt, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn “Thần đã sớm bị cho uống thuốc tuyệt tự, cả đời này không thể có hài tử”
Nét vẽ mày của hắn dừng lại, bàn tay cầm bút khẽ run lên:
“Nàng đã nhớ lại”
11
Năm đó ta thành thân, tỷ tỷ là người đã trang điểm, trải tóc, đội khăn voan đỏ cho ta, nàng ấy thở dài nhẹ nhõm vì cuối cùng ta cũng đã thoát ra khỏi vận mệnh đã an bài và nàng ấy có thể yên tâm quay về.
Đại hôn năm đó cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy vị hoà thượng điên, hắn đứng trước đoàn đưa dâu, với vẻ mặt điên cuồng và bi thương hắn cười nhạo Tiêu Quyết trên bạch mã và ta trên kiệu hoa:
“Ta đã nói rồi, nàng không thể thay đổi vận mệnh của ngươi....”
“Thẩm Ương Ương, ngươi tiêu rồi....hahahaha”
Năm ấy thành thân, ngồi trên giường gỗ chạm khắc tinh xảo, nhìn qua những tua rua sặc sỡ treo trên mép khoan voan trùm đầu. Ta thấy đôi bàn tay mảnh khảnh cầm cây gậy ngọc từ từ nâng khăn trùm đầu lên.
Nhận lấy rượu giao bôi từ tay hắn, khoảng khắc ánh mắt chạm nhau, khuôn mặt ta đỏ bừng lên.
Uống cạn ly rượu, trong lòng ta tràn đầy sự hân hoan hạnh phúc được thành thân với người mình yêu mang theo sự kỳ vọng về một tương lai rực rỡ hắn đã hứa hẹn.
Hắn chính là thiên mệnh mà tỷ tỷ ta đã cố gắng bằng mọi cách tác hợp để cứu vớt ta ra khỏi vận mệnh.
Chắc chắn tên lão hoà thượng điên đó ăn nói hàm hồ yêu họặc dân chúng.
12
Ta nhặt chiếc trâm cài trong đống hồi môn đâm thật mạnh vào tim Tiêu Quyết.
Y phục mùa đông quá dày, chiếc trâm cài cũng không đủ sắc nhọn để có thể khiến hắn bị thương.
Nhưng ta vẫn cố gắng đâm xuống, gân tay nổi lên từng chút từng chút một ấn mạnh xuống.
Hắn bật cười thành tiếng, giọng nói buồn bã “Sao nàng lại khôi phục trí nhớ? Nếu nàng không nhớ lại thì mọi thứ thật tốt đẹp biết bao, tất cả sẽ quay về như lúc trước, ta vẫn luôn yêu nàng say đắm như vậy mà”
“Tình yêu ngươi giành cho ta vốn là giả dối, là sự bày mưu tính kế, vốn không phải là thật!”
Ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ, ta đã bước vào cạm bẫy được giăng sẵn của số phận, ta không tin rằng đó là ý muốn của bản thân mình.
“Nhưng ta yêu nàng!” Mắt hắn đỏ hoe, rũ bỏ vẻ kiêu ngạo, chỉ có thể cười khổ nắm lấy bàn tay nắm chiếc trâm vàng của ta. “Ương Ương,
Ta hối hận rồi”
Sau khi gây ra bao nhiêu lỗi lầm, hắn lại cảm thấy hối hận, thực nực cười!
“Tỷ tỷ chết! Bảo Trân cũng chết!” Nỗi hận bao trùm lấy ta giống như hàng vạn mũi nhọn không ngừng đâm vào thân thể ta đến bật máu “Từ ngày tỷ ấy chết, mối quan hệ giữa ta và ngươi đã đi vào ngõ cụt!”
Vào năm thứ hai ta thành thân với Tiêu Quyết, tỷ tỷ đã chết trong vòng tay của ta.
Vào cái mùa hè nóng rực đó, khi phụ thân đến Kinh Thành, tỷ tỷ đã sử dụng một phương pháp bí mật làm đá với liều lượng muối vừa đủ để giải quyết khẩn cấp vấn đề hầm băng của hoàng cung cho người phụ thân đang phụ trách các vấn đề trong hậu viện cung điện.
Tiêu Quyết đã cử người tới ngôi nhà ở Giang Nam của ta để hỏi thăm, rồi tình cờ nghe được câu chuyện khi tỷ tỷ nói cho ta biết sự thật về thế giới này.
Lúc đầu, hắn vẫn còn nghi ngờ, cho đến khi những lần ám sát lần lượt trong cốt truyện dần dần diễn ra và được Diêu Chân cứu. Trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh lòng tham.
Chỉ cần nắm giữ cốt truyện trong tay, tương đương với việc có thể dự đoán được tương lai. Điều này vô cùng có lợi trong việc củng cố thể lực và tiêu diệt các vị hoàng tử còn lại trong quá trình bước tới hoàng vị của hắn.
Huống chi, tỷ ấy còn có trí tuệ không thuộc về thế giới này, nếu sử dụng được thì không chỉ vương vị, mà toàn bộ thiên hạ này sẽ phải quỳ rạp dưới chân hắn.
Hắn biết tỷ tỷ yêu thương ta nên bày kế lén tiếp cận, chỉ cần có được ta thì có thể khống chế được tỷ tỷ ta.
Khi thành thân, ta vẫn đến Kinh Thành cùng với Tiêu Quyết, sự nghiệp thăng quan tiến chức của phụ thân và ca ca cũng lên như diều gặp gió.
Tỷ tỷ chỉ để lại cho ta một lá thư nói rằng vào ngày sao chổi xuất hiện cũng là lúc tỷ ấy “về nhà”
Sợ ta buồn nên không cho phép ta tiễn.
Nhưng vào mùa thu năm sau, ta nhìn thấy trưởng tỷ cả người đầy vết bầm tím ở trong biệt phủ của Thẩm gia.
Tỷ ấy đã gửi cho ta một mật mã Morse.
Khi chạy tới nơi, ta nhìn thấy tỷ ấy nằm dưới tầng hầm, người bê bết máu, gầy gò xanh xao, khắp người chi chít vết thương tra tấn, chỉ còn lại một hơi tàn.
Là ta quá ngu xuẩn, kế hoạch đoạt vị vốn dĩ kéo dài bốn năm lại bị rút ngắn trong vòng một năm, vậy mà ta cũng không phát hiện ra điều kỳ lạ.
Hắn có thể dễ dàng đánh bại mọi đối thủ, dựa vào những lời nói của tỷ tỷ, bày mưu tính kế với sự hỗ trợ của tỷ ấy từ phía sau.
Đáng lẽ ra hắn không cần phải làm vậy.
Vốn dĩ hắn chính là chân mệnh thiên tử, vốn được thiên mệnh định sẵn trở thành hoàng đế đời tiếp theo.
Nhưng hắn quá nóng vội, bản tính đa nghi cho nên không dám tiết lộ mọi chuyện cho chúng ta.
Hắn cho ta uống thuốc tuyệt tự để tránh tương lai tranh giành với tình yêu đích thực của hắn là Diêu Chân.
Hắn lợi dụng ta ép buộc tỷ tỷ, sợ nàng không thành thật mà đứng về phía đối thủ của hắn.
Càng ngưỡng mộ trưởng tỷ thì hắn cũng lại càng kiêng dè tỷ ấy.
Cốt truyện mà tỷ ấy nắm giữ, trí tuệ mà tỷ ấy sở hữu vốn dĩ không thuộc thế giới này, đó cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Tỷ tỷ ta dễ dàng nhìn thấu tâm tư của hắn.
Ngay từ đầu tỷ ấy đã biết bản chất của Tiêu Quyết vốn là một kẻ độc ác máu lạnh.
Một khi tỷ ấy giao ra hết những quân bài của mình, ta và tỷ ấy, thậm chí toàn bộ gia quyến Thẩm gia, chắc chắn sẽ không một ai sống sót.
Thế nên tỷ ấy chỉ có thể tiết lộ từng chút một rồi tìm mọi cách để trốn thoát, nhưng cái giá nhận lại là những đòn roi, sự tra tấn dài vô hạn.
Lần cuối cùng tỷ ấy đã thành công, nhưng cũng biến thành một xác chết dần nguội lạnh trước mặt ta.