8
Tỷ tỷ không yên tâm để ta ở lại Giang Nam vì sớm muộn gì tỷ ấy cũng phải quay “về nhà”, không thể giữ mãi ta được.
Tỷ ấy cảm thấy rằng chỉ khi ta kết hôn ở Giang Nam, thì mới có thể cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với Tiêu Quyết.
Để tìm cho ta một mối hôn sự tốt, tỷ ấy gần như thu thập tất cả thông tin về những công tử trẻ tuổi tài năng trong vùng Giang Nam, mỗi ngày cuộc sống của tỷ muội ta đều là chìm đắm trong việc ngắm những mỹ nam tử vùng sông nước này.
Đáng tiếc, dù tỷ ấy có phòng bị nghiêm ngặt đến như nào cũng không ngờ tới việc Tiêu Quyết giả dạng dùng tên giả đi đến Giang Nam.
Vì vốn dĩ điều này không có trong cốt truyện.
Mùa đông năm đó, có một trận tuyết lớn hiếm có ở phía Nam sông Dương Tử, những cành hoa mận đỏ rực nở rộ trên núi Thương Bình.
Khi đó ta dẫn theo một nhóm người hầu đi chơi dù lượn, Tiêu Quyết cũng cưỡi ngựa lên núi để ngắm hoa mai.
Khi hắn đi ngang tới địa điểm hạ cánh dự kiến của ta, đã bị ta va phải khiến hai người cùng nhau ngã lộn vài vòng trên nền tuyết trắng.
Sau này, hắn nói với ta khi nhìn thấy ta đội chiếc nón và các món đồ bảo hộ kỳ lạ từ trên trời rơi xuống.
Hắn còn nghĩ rằng đó là một con dơi khổng lồ từ đâu đó bay xuống. Đáng lẽ theo cốt truyện khi đó ta sẽ phải lòng hắn, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trái tim ta lại nhói lên một cách khó hiểu.
Tỷ tỷ nói khi thích muội một ai đó, chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng có thể khiến trái tim muội loạn nhịp.
Nhưng cái nhìn của hắn lại không khiến trái tim tôi có sự loạn nhịp đó, mà nó tự như một đàn nai tơ vội vã chạy ngang qua với những bước chân mạnh mẽ dồn dập khiến người ta gần như ngạt thở.
Khi đó hắn nói rằng mình là con trai thứ ba nhà họ Quách.
Sau khi ta về nói với tỷ tỷ mới biết Quách gia vốn là gia tộc thi sĩ, truyền thống gia đình vốn ngay thẳng, là người nam nhân ngoài bốn mươi không nạp thiếp thất.
Tỷ ấy liền nắm lấy tay ta nói nhân cơ hội tốt này thành thân với hắn.
Nhưng ta thật vô dụng.
Người khác lên núi Thương Bình thưởng hoa ngâm thơ, còn ta lại dắt theo hai con chó chơi xe trượt tuyết rồi ngã trước mặt hắn.
Tại lễ hội hoa đăng, khi người ta tập trung giải câu đố, ta lại đốt cháy chiếc áo choàng của hắn bằng ngọn đèn hoa đăng trên tay.
Những người khác vui chơi trên thuyền thưởng nguyệt ngâm thơ, vì tò mò ta khăng khăng muốn học cách treo thuyền cuối cùng lại không may dùng sào chọc cho hắn rơi xuống nước.
Sau khi trưởng tỷ đến Quách gia để chuộc lỗi, tỷ ấy nghiến răng nghiến lợi hỏi ta “Thẩm Ương Ương, muội cố ý đúng không?”
Ai ngờ ngày hôm sau Quách gia đột ngột tới cầu thân, nguyên nhân vì ta hại lão gia nhà họ mất nửa sinh mạng nên phải chịu trách nhiệm.
Vì vậy, thuận lý thành chương ta cùng hắn kết thành phu thê trong sự chớp nhoáng.
Sau này, chúng ta phát hiện ra rằng tên hắn là giả, thân phận cũng là giả chỉ có tên tự “Hoài Cẩn” là thật.
Bây giờ nghĩ lại, vì sao hắn lại thoát ra khỏi cốt truyện rồi đi tới Giang Nam? Đáng lẽ, lúc đó hắn phải ở lại kinh thành, tranh quyền đoạt lợi với những hoàng tử còn lại mới đúng.
9
Tiêu Quyết đang giấu ta điều gì?
Rốt cuộc ta đã quên mất chuyện gì?
Nữ nhân toàn thân đẫm máu trong giấc mơ là ai?
Có phải tỷ tỷ?
Khi ta không thể nghĩ ra, Tiêu Quyết lại chỉ vào người cung nữ đang nghịch tuyết phía xa và nói:
“Ương Ương nhìn xem, bọn họ có giống với ngươi lúc trước không?”
Ta bị buộc phải nhìn lên, thấy đám cung nữ đang theo dắt hai con chó và chiếc xe kéo trượt tuyết nô đùa vui vẻ.
Tiếng cười vang lên giòn giã như ngọc phỉ thuý, trong trẻo như tiếng chuông ngân vang.
Qủa thật đã quá lâu rồi ta không còn được chơi đùa vui vẻ thoả thích như vậy.
“Hoài Cẩn, ta có thể chơi với bọn họ không?” Ta nói với giọng điệu vừa ghen tỵ, vừa nuối tiếc.
Tiêu Quyết đồng ý.
“Ngươi không đi với ta à?”
Khi ở Giang Nam, hắn đã luôn cùng ta chơi đùa.
Bây giờ, hắn lại chỉ khoanh tay nhìn ta “Ta là Hoàng Thượng, cần làm gương cho thiên hạ, không thể buông thả gây mất uy nghiêm của bậc đế vương”
Ta không ép, chỉ một mình chơi đùa vui vẻ với đám cung nữ đó.
Từ phía xa, ta nhìn thấy có một quan viên đang cầu kiến xin được gặp Tiêu Quyết, ngay lúc hắn rời đi nơi khác. Ta lập tức nắm lấy dây cương của trượt tuyết nhanh chóng chạy ra khỏi ngự uyển.
Cung nữ bị cướp dây cương kinh ngạc kêu lên, ta bắt lấy nàng hỏi:
“Dịch Hoán đình ở đâu?”
Trong lúc hốt hoảng, nàng chỉ vội phương hướng cho ta.
Ta bỏ lại xe trượt, loạng choạng chạy tới nơi đó. Trưởng tỷ nhất định ở bên trong, chỉ cần gặp được tỷ ấy, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Trong lòng ta, tỷ ấy là người vạn năng, trên đời này không có bất cứ vấn đề gì có thể làm khó tỷ ấy.
Có hàng chục căn phòng đóng kín trong Dịch Hoán đình, đây là nơi mà tất cả cung nữ hay phi tần khi phạm lỗi bị bắt nhốt. Nó tối tăm, ẩm ướt, bẩn thỉu, những vệt máu khô cùng với chất ô uế khắp nơi, tiếng khóc ai oán văng vẳng bên tai ta.
Ta túm lấy mấy thị vệ canh gác, hỏi “Trưởng tỷ của ta có ở đây không? Có nữ nhân tên Thẩm Thanh ở đây không?”
Các thị vệ nhìn nhau nhưng không một ai trả lời.
Cho đến khi ta nhìn thấy một thị vệ bước ra khỏi phòng thẩm vấn với cây roi đẫm máu trong tay.
Qua khe hở của cánh cửa, có một nữ nhân bị trói vào chiếc cột thẩm vấn.
Nàng ấy cúi đầu, mái tóc rối bù, khuôn mặt bẩn thỉu, bộ quần áo màu trắng rách rưới trên người đã bị nhuộm màu máu, những làn da bị lộ ra bên ngoài đầy vết sẹo chằng chịt ghê rợn, thật giống với khung cảnh trong giấc mơ của ta.
“Tỷ tỷ?”
Trái tim ta đập dữ dội, loạng choạng chạy vào, cẩn thận giữ lấy khuôn mặt của nữ nhân đó bằng đôi bàn tay run rẩy. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nàng ấy, ta đã bị sốc.
“Bảo Trân? Sao lại là ngươi? Không phải ngươi đã quay về Giang Nam thành thân sao?”
Nàng ấy yếu ớt đến mức không thể mở nổi mắt để nhìn ta.
Tay ta run rẩy cố gắng cởi trói cho nàng ấy khỏi chiếc cột, nhưng cuối cùng nàng ấy chỉ có thể miễn cưỡng mấp máy môi rồi tắc thở.
Ta đóng băng tại chỗ, chạm vào cơ thể còn sót lại hơi ấm của nàng ấy với hàng loạt nghi vấn chạy loạn trong đầu.
Đầu ta lại bắt đầu đau như búa bổ, trái tim đau thắt lại, nước mắt lăn dài trên mặt.
Tại sao mọi thứ lại quen thuộc như vậy?
Bộ quần áo rách nát nhuốm máu, nữ nhân gầy gò, yếu ớt và sự giận dữ không thể diễn tả được gần như muốn xé nát linh hồn của ta.
Chắc chắn ta đã từng đối mặt với cảnh tượng như vậy, đó không phải giấc mơ, rốt cuộc ký ức đã biến mất suốt bốn năm qua của ta là gì?
Người đó là ai?
Ngoài Bảo Trân còn ai đã chết một cách thê thảm như vây trước mặt ta?
Ta ôm đầu lại, đôi chân liên tục lùi về phía sau cho đến khi có một đôi bàn tay đỡ lấy lưng ta.
Quay đầu lại, ta nhìn thấy sự phức tạp và bi thương trong mắt của Diêu Chân.
“Ngươi có nhớ không?”
“Thẩm Thanh đã chết”
Trái tim ta đau đớn, không chịu nổi phun ra một ngụm máu.
Nàng chỉ biết nhìn ta ngã xuống rồi khẽ thở dài.