Uyên Ương Mộng

Chương 1




1

Vào năm thứ ba Tiêu Quyết lên ngôi, ta vẫn sống trong tòa lãnh cung lạnh lẽo.

Trong một ngày tuyết rơi lạnh lẽo phủ kín các ngóc ngách trong kinh thành, ta trốn thoát khỏi sự canh gác của thị vệ, Thời điểm ta leo lên trên bức tưởng trong sân dựa vào những cành mận đỏ rực, rồi bắt gặp ánh mắt của Tiêu Quyết, người đang đứng bên kia bức tường với khuôn mặt tức giận:

“Thẩm Ương Ương!”

Ta giật mình đến mức xẩy chân ngã thẳng xuống khỏi tưởng.

Hắn lập tức thay đổi sắc mặt vội vàng chạy tới đỡ lấy ta.

“Thẩm Ương Ương, nàng muốn chọc tức trẫm sao!” Hắn ôm chặt ta vào lòng, đôi bàn tay khẽ run rẩy.

Cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi bế ta trở về cung điện lạnh lẽo đó, đuổi thị vệ canh gác bên ngoài, lột s@ch y phục, dường như vẫn chưa đủ hả giận nên hắn tát ta một cái thật mạnh.

Ta rúc vào trong chăn, nước mắt lưng tròng cầu xin hắn tha thứ “Hoài Cẩn, ta không dám nữa, ta thật sự không dám nữa mà”

Đôi mắt phượng đẹp đẽ của hắn vẫn không hết sự u ám, hắn cúi đầu xuống nghiêm khắc trừng phạt ta.

Trước khi đến đây hắn đã uống rượu, mùi rượu thoang thoảng cuốn với hương mai nhẹ nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi của ta.

Cho đến khi ta không thể chịu nổi nữa, người mềm nhũn.

Sau cuộc ân ái, Tiêu Quyết ôm chặt lấy ta, hơi thở nóng bỏng phà vào tai, hắn thì thầm tên ta trong sự sợ hãi

“Ương Ương, nàng có biết không, thời điểm trẫm thấy nàng đứng ở nơi cao như vậy, lúc đó trẫm đã rất sợ hãi. Trẫm sợ nàng lại giống như ngày hôm đó.....”

“Nàng đã hứa với trẫm sẽ không bao giờ chạy trốn nữa”

Ta cảm thấy rất oan uổng, rõ ràng ta chỉ muốn lẻn ra ngoài trốn đi chơi.

Bảo Trân đã nói, một tháng trước, ta vì muốn trốn ra khỏi lãnh cung lạnh lẽo này nên đã tìm đến một bức tường cao vun vút sử dụng chiếc dù bay lượn do trưởng tỷ ta đưa cho từ trên đó nhảy xuống. Kết quả không may ngã vỡ đầu và mất đi ký ức bốn năm trước đó.

Ta không thể nhớ vì sao mình lại phải sống trong tình cảnh như này.

Ký ức chỉ dừng lại thời điểm động phòng hoa chúc với Tiêu Quyết, khi hắn bại lộ thân phận, trưởng tỷ ta đã tức giận cầm kiếm xông vào phòng. Mũi kiếm sắc bén dài hơn ba thước chĩa thẳng vào cổ hắn.

Nhưng ta nghe nói ở bên ngoài thanh danh của ta rất xấu, trước khi Tiêu Quyết lên ngôi, cả vương phủ của hắn đều bị ta đảo lộn. Thậm chí hắn và nữ chính Diêu Chân suýt nữa vì ta mà cắt đứt nhân duyên.

Cuối cùng, ta bị giam cầm và tra tấn.

Nó giống y hệt cốt truyện được viết trong cuốn sách mà tỷ tỷ đã nói.

Dù không hiểu vì sao mà mình trở nên như vậy, nhưng cuối cùng ta vẫn trở thành nữ phụ ác độc mà tỷ tỷ ta ghét nhất.

Vì vậy, khi Tiêu Quyết đến gặp ta, nó khiến ta cảm thấy sợ hãi dù sao theo tình tiết trong truyện cuối cùng ta sẽ bị tra tấn đến chết trong lãnh cung.

Thời điểm đó, xung quanh ta không có ai có thể giúp đỡ thoát hỏi những điều này.

Bảo Trân nói rằng sau khi ta cùng Tiêu Quyết tới kinh thành, trưởng tỷ của ta chỉ để lại một bức thư với hai chữ “Về nhà”

Có lẽ nàng đã quá thất vọng và tức giận với ta.

Rõ ràng nàng ấy đã từng nói rằng nàng sẽ chỉ rời đi khi xác nhận rằng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Còn phụ thân và ca ca ta đã được thả khỏi Kinh thành từ lâu, từ đó ta cũng đã không thể liên lạc được với họ nữa.

Chỉ còn lại một mình bơ vơ, điều duy nhất ta làm được chỉ có thể ngày ngày cầu nguyện Tiêu Quyết sẽ quên ta đi nhưng điều đó là không thể.

Chẳng những hắn không quên thậm chí sau khi biết ta đã mất đi trí nhớ, sau một lúc trầm mặc với vẻ mặt phức tạp. Cuối cùng hắn ôm lấy ta đang run lẩy bẩy sợ hãi rồi nói:

“Nếu đã quên đi quá khứ thì không cần nhớ lại”

“Ương Ương, chúng ta bắt đầu lại đi”

Đêm đó. Tiêu Quyết ở lại tẩm cung của ta, còn ta thì chỉ nhìn đóa hoa dâm bụt ngoài cửa đang lay động cho đến sáng, lòng cảm thấy rằng việc này có gì đó không đúng lắm.

Vai nữ phụ độc ác xấu xa của ta đã làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, mà nam chính lại muốn cùng ta làm lại từ đầu?

Nữ chính liệu có đồng ý không?

2

Đương nhiên, ta không có gan hỏi, Tiêu Quyết cũng chưa từng nhắc tới Diêu Chân trước mặt ta. Điều duy nhất ta biết là nàng đang làm hoàng hậu, vinh dự này không phải một người tầm thường như ta có thể so sánh.

Ta cũng không dám có ý kiến gì, dù sao trước đây bản thân cũng làm không thiếu chuyện xấu, Tiêu Quyết không muốn lấy mạng ta đã coi như công đức vô lượng, nào dám cầu mong gì.

Hơn nữa, mặc dù Tiêu Quyết giam lỏng ta ở trong lãnh cung, nhưng cũng đối xử với ta không tồi.

Mỗi lần ban thưởng lũ lượt rót vào lãnh cung đều khiến cho các phi tần bên ngoài ghen tỵ đến đỏ mắt, vì điều đó nơi đây cũng nhộn nhịp náo nhiệt hơn nhiều cung khác.

Thậm chí hằng đêm hắn ta cũng đều ở lại cung của ta, cũng không cho phép ta gọi hắn là “bệ ha” mà chỉ được phép gọi hắn là “Hoài Cẩn”

Điều không tốt duy nhất là hắn không cho phép ta rời khỏi lãnh cung nửa bước.

Từ nhỏ ta đã được trưởng tỷ nuông chiều, tính tình vốn nóng nảy lại là người dễ chán. Không biết bao lần ta bày trò để trốn ra bên ngoài nhưng mỗi lần đều bị lính canh hoặc Tiêu Quyết phát hiện.

Sau đó, hắn sẽ trừng phạt ta thật nặng suốt cả đêm đó.

Thực sự cái hình phạt đó khiến ta rất khó nói.

Sau khi Tiêu Quyết ở lại trong lãnh cung suốt nửa tháng, cuối cùng ta cũng được gặp Diêu Chân.

Ta vẫn còn có một số ký ức về nàng ta, ngày ta thành thân với Tiêu Quyêt, nàng ấy ngồi một mình trong góc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ.

Khi có người hỏi nàng ta lý do, nàng ta chỉ nói: “Ta muốn tận mắt chứng kiến phu quân của mình thành thân với nữ nhân khác”

Chính vì điều này, trưởng tỷ của ta mới phát hiện ra thân phận thật sự của Tiêu Quyết, khiến nàng ấy tức giận cầm kiếm xông vào phòng tân hôn của ta.

Khi Diêu Chân tới, tất cả cung nhân có mặt ở đây đều cung kính hành lễ, bộ y phục nàng ta mặc kéo dài dưới mặt đất, những hoạ tiết hoa văn thêu phượng hoàng bay sống động như thật. Bộ diêu phượng hoàng chín đuôi cài trên tóc lộng lẫy sa hoa. Tất cả mọi thứ trên người và khí chất tôn nghiêm nàng ta mang tới chính là điều cần có của một mẫu nghi thiên hạ.

Khi biết ta bị mất trí nhớ, nàng ta nhìn ta với ánh mắt khá phức tạp.

Làm sao có thể không phức tạp?

Cung nhân nói, năm đó ta ép Tiêu Quyết ban thuốc phá thai cho nàng ta, dùng chính huyết tâm của nàng ta luyện thuốc.

Đương nhiên, làm sao đứa trẻ của nữ chính lại có thể bị nữ phụ độc ác như ta hại được, không những nó không chết còn được sinh ra một cách bình yên vô sự. Hiện tại còn được coi là mầm mống tốt để thừa kế ngôi vị sau này.

Ông trời cuối cùng cũng có mắt không cho ta có cơ hội phạm tội thành công.

Mà bây giờ đối với thủ phạm không nhớ rõ quá khứ, là ta, ta cũng sẽ cảm thấy tâm tình phức tạp.

Tuy nhiên hiện tại ta cảm thấy Diêu Chân hơi khác lạ.

Nghe nói trong hơn nửa năm qua, nàng ta đã thu phục hơn nửa số quan lại trong triều bằng việc tìm một thái phó tài giỏi dạy dỗ hoàng tử, với khả năng hiện tại, nàng ta có thể thừa sức chống lại Tiêu Quyết.

Nó hoàn toàn khác với hình tượng nữ chính yếu ớt mà trưởng tỷ ta đã miêu tả không có não, suốt ngày khóc lóc van xin Tiêu Quyết quay lại.

Thậm chí đến thái độ của nàng ta cũng không hề giống với kết thúc trong truyện, tình cảm phu thê tựa keo sơn, được mọi người yêu thích mà rõ ràng hoàn toàn ngược lại.

Cũng không hiểu vì sao nam nữ chính không ai hợp ai. Có khả năng trưởng tỷ của ta đã xem phải sách lậu.

Ngày hôm đó, ta và Diêu Chân ngồi trước mặt nhau một hồi lâu không ai mở miệng nói chuyện, cuối cùng nàng ta nói trước:

“Có chút thời gian rảnh có thể đến Tiêu Phượng Cung đi dạo một chút, bổn cung rất thích nghe ngươi kể chuyện”

“Ta đã kể chuyện gì?”

“Lữ Trĩ, Võ Tắc Thiên”

Đây là câu chuyện ở thế giới của Trưởng tỷ.

Ta có hơi bối rối, không phải mối quan hệ của ta và Diêu Chân đáng lẽ phải là ngươi sống thì ta chết sao?

Ta thực sự đã kể với nàng ta về Lữ Hoàng Hậu và Võ Tắc Thiên?

Chẳng phải là câu chuyện về Lữ Hoàng Hậu và Võ Tắc Thiên đối thủ một mất một còn của nhau sao?

Ta rùng mình, thật sự không dám coi khinh lời mời khách sáo của nàng ta. Chẳng qua ta thực sự không thể ra khỏi lãnh cung lạnh lẽo này.

Lòng ta vốn sáng như gương, hiện tại nhìn như xuân phong dương phương, hoàng thượng sủng ái, nhưng thực chất đó là biến tướng của sự giam cầm.

Cung điện lãnh lẽo mỗi một tấc đất này chính là chiếc lồng giam hoa lệ, cho dù ta có muốn vỗ cánh bay như nào cũng không thể thoát khỏi.