Uyên Ương Kết

Chương 1: Đêm thất tịch




Nàng mãi đuổi theo một bóng hình đã tan biến khỏi thế gian này mà hủy đi cả hạnh phúc của chính mình. Giờ nơi đây, bốn phía trang hoàng uy nghiêm, cờ hoa tung bay trong gió, cung nhân ngàn người, quan lại toàn triều, vũ nhạc vang dội bên tai... Thật náo nhiệt, thật đáng mong chờ.

Nàng rời kiệu lớn lộng lẫy, bước đi từng bước vững vàng, mạnh mẽ, đúng như cách nàng đạp lên bao kẻ khác để có được ngày hôm nay. Nên vui hay nên buồn đây!

Mắt nhìn khung cảnh xung quanh mà tim nàng đột nhiên đau nhót. Y ắc hẵn vẫn đang đợi nàng, nàng chỉ mong người đang đưa cánh tay đón lấy nàng trong thời khắc này là y.

Có thể nữa sao?

Thánh chỉ truyền vang một góc trời ước định cả kiếp này nàng và y mãi biệt ly.

“Phụng thiện thừa vận, hoàng đế chiếu cáo thiên hạ. Lưu Tình phi công dung ngôn hạnh, tài đức hơn người này trẫm theo ý trời sắc phong hoàng hậu. Khâm thử.”

Đồng loạt quần chúng xung quanh quỳ xuống đồng thanh hô vang “vạn tế”

Tân hậu ánh mắt ngấn lệ sầu nhìn quân vương, đây là cái kết nàng mong muốn sao? Nếu điều này đến vào mười lăm năm trước thì nàng sẽ vui vẻ mà đón nhận, còn giờ đây...

Chén rượu ngọc dâng lên, nàng chậm rãi đón lấy hướng vương thượng mà thi lễ. Y không nói gì cũng vội phất tay truyền cung nhân mang cho y chén rượu ngọc.

“Đông Anh, thiếp kính chàng chung rượu này.”

“Trẫm cũng kính nàng chung này.”

Tất cả đã đổi thay, trải quá nhiều, niếm đủ rồi cái cái cảm giác mất đi thứ mình yêu thích, đến lúc buông tay rồi.

"Hạ nhi, thật ra điều làm ta đau đớn nhất không phải là mất đi thử ta cố gắng nắm chặt mà là...a...là nhìn nàng chết trước mắt...ta. Ta yêu nàng!”

Lời vừa dứt, chén ngọc cũng rơi xuống mà vỡ tan. Một dòng máu đỏ lăn dài trên khóe môi hoàng đế. Y quyết định chọn tự kết liễu chính mình để trả món nợ năm nào, y thà phụ cả thiên hạ chỉ để nàng được vui.

Thân ảnh y chao đảo rồi ngã xuống dưới sự kinh ngạc của toàn triều... Cảm giác này là? Mãn nguyện rồi! Nàng ôm lấy ý trong lòng, y có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng.

“Ngươi nghĩ ngươi làm như vậy sẽ khiến ta vui sao? Ha...hôm nay ta định sẵn cùng ngươi đồng vu quy tận*”

Đất trời như đổ sụp trước mắt y, cả hai đều là rượu độc và nó dành riêng cho y và nàng. Trong giây phút này bên tai y chỉ còn lại âm thanh huyên náo của đêm thất tịch của mười lăm năm trước...

Mười lăm năm trước, đêm thất tịch tại kinh thành Lương quốc.

Choang... Âm thanh vỡ tan của tách trà làm cả đại thính của Lưu gia yên tĩnh đến lạ thường, nguyên nhân là do Lưu lão gia đang nổi trận lôi đình trách phạt đám hạ nhân vô dụng.

“Ngươi rồi cả ngươi nữa! Cái đầu của các ngươi dùng để trang trí hả! Bảo các ngươi trông chừng tiểu thư...hừ... tiểu thư đâu...ta hỏi các ngươi tiểu thư đâu!”

Âm thanh gào rú của lão gia đúng là doạ chết cả người qua đường nha.

Lưu phụ nhân dịu dàng cố trấn an phụ quân chính mình: “Lão gia, bình tĩnh uống chung trà hạ hoả a.”

Hạ hoả? Hạ kiểu gì đây, nếu gia nữ nhà hắn hôm nay xuất môn có bề chi bất trắc thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ cho hoàng đế chém.

“Nàng nói xem con a đầu nhà ta, nó có còn nhớ ngày mai là ngày gì không! Ngộ nhỡ có bề gì ta làm sao ăn nói với bệ hạ.”

“Chàng cứ an tâm, Hạ nhi hôm nay là đi du ngoạn cùng tình lang Đông Anh hoàng tử. Chẳng phải là người trong nhà đi cùng nó rồi sao!”

Lưu phu nhân nói cả một ngày vẫn là ủng hộ nhi nữ, nói cho cùng thì hôm nay là ngày cuối cùng Hạ nhi của nàng được bay nhảy ngoài kia.

Trên con đường kinh doanh náo nhiệt nhất kinh thành độ hội, một nữ nhân y phục sắc tím tao nhã tay ôm khư khư trâm ngọc được ai đó tặng cho a.

“Đông Anh, huynh xem bên đó có diễn tạp kỹ kìa.”

Lưu tiểu thư háo hức lôi tình lang lên lỏi qua dòng người đông đúc. Y rất thích ngắm nhìn nàng từ phía sau, đối với y nàng như ánh mặt trời chiếu sáng tương lai y.

Y cứ mãi thơ thẩn mà ngắm nhìn nàng, khung cảnh xung quanh cũng vì thế mà lu mờ. Chỉ ngày mai thôi là y có thể giữ nàng bên cạnh mãi mãi không chia lìa.

“Hảo...hay lắm...hử. Đông Anh, huynh sao vậy?”

Lưu tiểu thư cười tươi nhéo vào má y. Không đau chút nào chỉ có tính ý đong đầy.

“Tâm Hạ, nàng ở đây chờ ta.”

Lời vừa dứt y liền vận khinh công bay mất bỏ lại một đoá phù dung đang ngỡ ngàng, trên môi ẩn đi nụ cười hồn nhiên thay vào đó là nụ cười khiến ánh trăng cũng phải e thẹn nhận không bằng.

“Xem chàng mang gì về cho thiếp. Tên ngốc nhà chàng xuất chinh cả ba năm ròng bỏ mặt ta. ”

Miệng thì mắng chửi người ta là vậy nhưng trong lòng tình ý mỗi lúc một nhiều hơn. Ngày mai chỉ ngày mai nữa thôi y và nàng trọn kiếp không xa.

Nghe nói ở Thanh Phong thiền viện có một đôi ngọc bội uyên ương rất trân quý, ai sở hữu sẽ giữ mãi một lương duyên. Đông Anh dù không muốn tin nhưng trên thế gian này không gì là không thể, được đó mất đó.

Chậm một bước... vẫn là chậm một bước. Nghe nói có vị phú thương vừa may mắn được trụ trì tặng ngọc Uyên Ương, y quyết định phải đuổi theo mà nài nỉ hắn mới được. Cái gì mà sĩ diện hoàng gia, y không màn.

“Công tử dừng bước!”

Thực là hảo mất mặt đi, đường đường là hoàng tử mà lại chặn xe ngựa người ta như bọn thổ phỉ a.

“Các hạ có điều chi chỉ giáo?”

Không dài dòng cần phải nhanh gọn.

“Ta muốn huynh đệ nhường ta đôi bội ngọc kia.”

“Ác!!!”

Phú thương lão gia, à nhầm giờ là công tử khẽ nhếch môi cười. Hắn từ khi sinh ra đến giờ thứ gì trong tay hắn thì đừng ai chạm vào được đừng nói là mang đi.

Phải nhịn! Phải nhịn!

“Chẳng giấu gì huynh đây là quà ta mang về gia trang cho phụ nhân nhà ta. Nàng ấy rất thích ngọc dù... dù đôi mắt nàng đã tăm tối nhưng ta vẫn mong nàng có thể chạm vào bội ngọc này!”

Dù nhắc đến chuyện này khiến tâm ý đau như cắt nhưng y vẫn phải giải bày rõ.

“Tàn nhẫn! Ngươi thật tàn nhẫn với nàng ta. Ngươi đem thứ này về để khiến nàng vui ư. Nực cười! Cảm nhận, ngươi nghĩ nàng ta cảm giác được ngọc khi chỉ có thể chạm vào mà không nhìn thấy sao?”

Vị công tử kia không nói gì, y mãi trầm luân trong lời thuyết giáo mà quên cả hồi âm. Một lúc lâu sau đoàn người ngựa kia rồi đi bỏ lại đôi bội ngọc.

Tranh giành là tự giết mình, thứ không thuộc về mình mãi mãi không thể có được.

* Đồng vu quy tận: theo ta biết thì là chết chung