Uyên Bão Uyên

Chương 4




Mới bắt đầu huấn luyện vài ngày, đã có nhiều người chịu không nổi, huấn luyện quả thực quá mệt mỏi. Sáng sớm giờ dần (3-5h) tam khắc đã phải dậy chạy quanh quân doanh vài vòng, xong rồi mới tới giờ ăn cơm, ăn cơm xong bắt đầu luyện thương giáo dưới sự giám sát của các vị tướng quân cho tới tận lúc giữa trưa mới được thả đi ăn cơm, kế tiếp có một canh giờ tự do nghỉ ngơi, bình thường Nhị Ngưu đều dùng để ngủ. Buổi chiều huấn luyện là luyện bắn tên, nhưng thật ra có vẻ đỡ mệt hơn nhiều, có điều đứng lâu dưới trời nắng cũng sẽ vì mất nước mà mệt mỏi không chịu nổi. Buổi tối không có huấn luyện, mọi người sớm đi ngủ, toàn bộ quân doanh ngoại trừ binh lính tuần tra còn lại đều một mảnh im ắng.

Nhị Ngưu vốn cũng muốn đi ngủ, nhưng thấy quần áo Hoa Lan đưa cho có vài chỗ bẩn, cảm thấy xót lòng, hơn nữa trên người đầy mồ hôi dính dính khó chịu, nhớ tới phía sau quân doanh không xa có một con suối, bèn tới đó tắm rửa, giặt dũ. Còn chưa tới gần suối đã nghe tiếng nước chảy róc rách, Nhị Ngưu vui sướng, mau mau chạy tới. Nước suối chảy xuống tụ lại thành một cái ao nông khá lớn, dưới bóng đêm đẹp tựa như một khối mặc ngọc. Thỉnh thoảng còn có một vài con cái quẫy đuôi nhảy lên, Triệu Nhị Ngưu nhìn chúng cười đến tít cả hai mắt.

“Vừa lúc tối nay chưa ăn no, bắt các ngươi bỏ bụng, ha ha!!”

Nhị Ngưu đi xuống nước, nước mát lạnh khiến hắn hơi run lên, đợi khi quen rồi liền lặn xuống, đáy ao rất trong, thấy rõ được xung quanh. Triệu Nhị Ngưu bắt mấy con cá vất lên bờ, nghĩ đợi lát nữa nướng ăn, lại nhớ Cao Lý hôm nay cũng không ăn nhiều, liền lặn xuống định bắt thêm mấy con nữa. Lúc này, Triệu Nhị Ngưu mới nhìn thấy cách đó không xa giống như có một người,  người nọ toàn thân ngâm trong nước, nhưng không hề nhúc nhích, Triệu Nhị Ngưu nghĩ rằng chắc không phải là chết đuối đi, hoảng sợ muốn lên bờ. Nhưng lại nghĩ nếu còn chưa chết thì sao, vậy mình chẳng phải là thấy chết mà không cứu, đó cũng thật là tội lớn, Hoa Lan nói vậy sẽ không chết tử tế được, hơn nữa nếu chết thật, mình đưa hắn lên cũng coi như làm chuyện tích đức a. Nghĩ thế, Nhị Ngưu tức khắc bơi qua, ôm lấy người nọ bơi về phía bờ.

“Nha~~~~~”

Nhị Ngưu hét to một tiếng, từ trong nước bị ném lên bờ, còn chưa biết là chuyện gì xảy ra đã bị người một cước giẫm đè trên đất không thể động đậy.

“Ai nha, nương a!”

Người nọ mặc kệ Nhị Ngưu hô đau, vẫn như trước đè hắn hỏi.

“Ngươi là ai? Vì sao đánh lén ta? Chẳng lẽ là nam di phái ngươi tới?”

Triệu Nhị Ngưu quỳ rạp trên mặt đất nhìn không thấy người nọ, chỉ cảm thấy hắn nói chuyện thật là dễ nghe, giống tiếng nước chảy róc rách êm tai.

“Ta không phải, ngươi mau mau để ta đứng lên a!”

“Không phải? Thích khách nào chả nói mình không phải thích khách!”

“Thích khách, sao lại kêu thích khách?”

“Hừ, đừng hòng giả ngu  lừa ta? Nói mau, có phải nam di Bố Khuyết Lương phái ngươi tới?”

“Gì?  Không thiếu gạo? Tên này thật tốt, nhà hắn có nhiều gạo lắm a. Không giống nhà ta, mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bột ngô, Hoa Lan nhà ta cũng không được ăn no!”

Trầm Trọng Sơn lại ngây người, tên này là giả ngu hay thật là khờ tử a?

“Ngươi mau đừng đè nặng ta, ngươi xem đám cá kia đều chết ngắc cả rồi, ta còn phải mang về cho huynh đệ ta ăn mà! Nếu không phải vì cứu ngươi, giờ ta đã được ăn cá nướng rồi!”

“Cứu ta?”

“Còn không phải sao, ngươi ở trong nước không nhúc nhích chút nào, nên ta mới đi kéo ngươi lên a!”

Trầm Trọng Sơn nghĩ nghĩ cũng đúng, mình ở dưới nước luyện công quả thật không hề nhúc nhích, lại nhìn ngốc tử này cũng thật không có võ công, hơn nữa nơi đây đù sao cũng là trọng điểm phòng thủ của quân đội, nếu không phải binh lính trong doanh cũng không vào được.

“Ngươi là binh lính?”

“A? Đúng vậy!”

Trầm Trọng Sơn lúc này mới thả Triệu Nhị Ngưu ra. Triệu Nhị Ngưu đứng lên vừa phủi phủi bùn đất trên người vừa liếc nhìn Trầm Trọng Sơn một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ kinh hoảng tức thì, mặt như quan ngọc khảm một đôi hoa đào phượng mắt, thủy nhuận tựa mặc sắc nước suối, môi hồng mũi cao, một đầu tóc dài vì ngâm mình trong nước mà ướt nhẹp, đen bóng còn hơn sắc đêm, vài sợi còn dán trên gương mặt trắng nõn tạo thành đối lập rõ ràng, yêu diễm không giống phàm nhân, mà giống_______

“Quỷ a……..” Đây là tiếng kêu to của Nhị Ngưu, sau đó vội vàng nhặt quần áo khẩn cấp chạy về hướng quân doanh, bộ dáng như là sau lưng có quỷ đuổi theo. Cá cũng không cần, coi như là hiếu kính cho con quỷ kia đi, Nhị Ngưu chính là nghĩ như thế. Còn con “Quỷ” yêu diễm kia, cũng chính là “Nam nhan khuynh quốc” – Trầm Trọng Sơn của chúng ta thì vẻ mặt tối sầm đứng ở chỗ cũ, cắn chặt răng, cố gắng bình ổn cơn tức.

“Ngươi nếu là binh lính trong doanh, liền đợi xem bản hoàng tử trị ngươi như thế nào đi!”