Uyên Bão Uyên

Chương 37




Triệu Nhị Ngưu tức điên rồi, trong lòng vừa đau vừa giận, gần như sắp mất lý trí.

Cũng không biết mình đi hướng nào, đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ.

Ám vệ Tam đi theo phía sau, thấy Triệu Nhị Ngưu hùng hổ tựa trâu rừng, nghĩ thầm.

“Ngốc Ngưu này, chắc không làm việc gì ngu ngốc chứ!”

Ngươi đã nói là ‘ngốc Ngưu’, làm chuyện gì đều không phải là việc ngốc sao?

Triệu Nhị Ngưu một đường chạy ra khỏi cửa thành, đi về phía rừng cây.

“Hừ, ta biết ngay mà!”

Phẫn hận đá vào gốc cây.

“Hừ! Thấy ta dễ bắt nạt!”

Ngồi dưới đất, mắng.

“Trầm Trọng Sơn, ngươi mẹ nó không xứng làm người!!! Phá hủy cô nương tốt nhà người ta!!”

Hồi đầu lại nghĩ tới mình.

“Ta thật sự là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc!”

Ám vệ Tam ngồi xổm trên cây, giật nhẹ khóe miệng, thầm nghĩ Triệu Nhị Ngưu này đúng là lớn mật, dám mắng Trầm Trọng Sơn như vậy, chỉ sợ thế gian này cũng chỉ có mình ngươi mà thôi, trong lòng nhất thời đối Triệu Nhị Ngưu bắt đầu sinh ra sùng bái.

Triệu Nhị Ngưu mắng được một hồi, liền thấy toàn thân nóng lên, cảm giác thiếu thiếu khó chịu, bèn cởi áo ngoài ra.

“Sao bỗng dưng lại nóng thế a?”

Nóng, nóng quá, nóng đến mức như bị hỏa thiêu, khó nhịn sờ sờ ngực, nơi đó như có một luồng hỏa nhiệt đang bừng cháy dữ dội.

“Sao lại nóng như thế? Thật là khó chịu!!!”

Đi được vài bước, Triệu Nhị Ngưu dần dần thở gấp, nằm dưới đất, không có khí lực.

Lúc Trầm Trọng Sơn đến liền thấy Triệu Nhị Ngưu co quắp nằm trên mặt đất, thân trên trần trụi, quần áo bị vứt ở một bên.

Vội vàng chạy qua ôm lấy hắn, cảm nhận được nhiệt độ từ người Nhị Ngưu truyền sang.

“Nhị Ngưu..Nhị Ngưu?”

Cảm giác nóng như muốn hòa tan, Triệu Nhị Ngưu mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, tay người nọ lành lạnh.

Triệu Nhị Ngưu dịch qua, nằm trong vòng tay Trầm Trọng Sơn, thoải mái than nhẹ.

“Ân…”

Mở mắt ra, thấy Trầm Trọng Sơn trước mắt, lập tức nhích gần thêm, Trầm Trọng Sơn gắt gao ôm Triệu Nhị Ngưu vào lòng.

“Nhị Ngưu, cảm thấy thế nào?”

Thanh âm mềm nhẹ.

“Nóng, ta thấy nóng quá!”

Trầm Trọng Sơn nhìn Triệu Nhị Ngưu ửng hồng toàn thân, nội tâm rung động, thầm nghĩ thịt nai kết hợp với rượu hiệu quả quả nhiên không phải tầm thường a, lại nhìn tư thái mê người của Triệu Nhị Ngưu, cúi đầu hôn lên vai hắn.

“A….”

Mẫn cảm hơn gấp trăm lần so với bình thường, Triệu Nhị Ngưu làm sao chịu được, chỉ có thể vô lực nằm thở dốc.

“A…a….”

Nơi bị Trầm Trọng Sơn hôn lên truyền đến cảm giác tê dại, lan tràn khắp cơ thể, thầm muốn càng nhiều.

Trầm Trọng Sơn cởi bỏ quần hắn, thấy bên dưới đã sôi trào, trướng tím, thân thủ cầm lấy, liền nghe Triệu Nhị Ngưu kêu to..

“A!!! Đau đau đau…..”

Sợ là sưng đã lâu, Trầm Trọng Sơn buông tay ra, tham hướng hậu đình.

“Nhị Ngưu, kiên nhẫn một chút, sẽ cho ngươi thoải mái ngay thôi.”

Rồi lại hôn lên môi hắn.

Khuếch trương một lúc lâu, Triệu Nhị Ngưu đã nổi lên khoái cảm, vặn vẹo rên rỉ, Trầm Trọng Sơn thấy hoa huy*t đã nới lỏng, nâng dậy ***của mình, chậm rãi tiến vào.

“A……”

[T.T tác giả không viết được H, ai muốn xem thì đi mua ‘fishy’ về chiến đấu tiếp ha…=))]

Khi Triệu Nhị Ngưu tỉnh lại thấy mình đã ở trong Tuyệt Trường môn, chớp mắt một cái, lại chớp thêm cái nữa, đột ngột ngồi bật dậy.

“Ôi!!!”

Đỡ lấy thắt lưng, kêu lên đau đớn.

Trầm Trọng Sơn ngồi trước bàn, vừa nghe tiếng Triệu Nhị Ngưu thét to, tức thì phi thân vài bước bay qua.

“Nhị Ngưu!!!”

Vừa mới tới gần, Triệu Nhị Ngưu đã cuộn mình lăn xuống cuối giường, trợn mắt rống to.

“Ngươi đừng tới đây!!!”

Cầm lấy giá nến bên giường, chỉ vào Trầm Trọng Sơn.

“Ta…Ta…..Ta là nam nhân!! Trên người ta không có gì cả! Ta không sợ ngươi vứt bỏ!!!”

Trầm Trọng Sơn ngẩn người, chợt hiểu ra, trong lòng có chút cao hứng.

“Ta sao lại sẽ vứt bỏ ngươi?”

“Hừ!!! Cô nương người ta tốt như vậy, ngươi còn bỏ!!! Kẻ như ta…ta…”

Không biết nói gì, lại cúi đầu buồn bực.

Trầm Trọng Sơn cười cười, trên mặt hiện rõ hai chữ thỏa mãn thật to, vung tay lên.

“Các ngươi còn không mau đến giải thích!”

Dứt lời, từ gian ngoài đi vào hai người, đúng là Trầm Tư Kính cùng Mộ Dung Dục.

“Trọng Sơn….”

Nhào tới ôm chầm lấy, làm nũng.

Triệu Nhị Ngưu trừng mắt. [⊙o⊙].

Trầm Trọng Sơn xuất chưởng, Trầm Tư Kính thức thời thả tay, quay lại nhìn Triệu Nhị Ngưu đang ngây ngốc ngồi ở cuối giường, lại nhảy qua ôm hắn.

“Tiểu Ngưu Ngưu….”

Ông trời a!!! Mau giết ta đi!!! Ta kêu làm sao lại kêu ra cái yêu nghiệt chứ!!!

Triệu Nhị Ngưu run cầm cập, da gà nổi đầy người, nhìn mỹ công tử ôm tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Trầm Trọng Sơn hắc tuyến đầy mặt cùng Mộ Dung Dục dương dương tự đắc..

“Ta….Sao ta lại thấy bộ dáng hắn có điểm giống muội muội ngươi..?” Quay qua nhìn Trầm Tư Kính hai mắt đầy sao nhìn mình, bừng tỉnh đại ngộ.

“Nga…Ta biết rồi! Đây là đệ đệ ngươi đi!”

“!!!”

Trên nóc nhà vang lên mấy tiếng rầm rầm liên tiếp, cùng tiếng rên đau rất nhỏ, ám vệ Nhị, Tam, Tứ, Ngũ nhất loạt hy sinh anh dũng.

Trầm Trọng Sơn ném cho Trầm Tư Kính một cái lườm bén ngót, nói.

“Hắn chính là muội muội hôm qua kia! Cũng là thúc thúc ‘Kính yêu’ của ta!!!!!”

Chữ chữ nghiến nặng.

Trầm Tư Kính ai oán, chu mỏ nói.

“Trọng Sơn, trước đây ngươi không phải vẫn thích ta như vậy sao!”

Triệu Nhị Ngưu không hiểu, chớp ngưu mâu đáng thương, Trầm Tư Kính sắp bóp chết hắn!

Trầm Trọng Sơn đẩy Trầm Tư Kính ‘buồn nôn’ ra, kéo Triệu Nhị Ngưu ôm chặt vào lòng, trừng mắt.

“Còn không đi ra ngoài!!! Để các ngươi nói còn không bằng ta nói!!!”