Bóng đêm mơ hồ, 4 giờ sáng nơi rừng cây chốn biên cảnh là sự yên lặng và sâu hun hút.
Ngẫu nhiên có gió thổi qua phát ra tiếng vang sàn sạt nho nhỏ, bên trong đêm tối có loại cảm giác tịch liêu khó nói thành lời. Đây là một ngôi làng nhỏ yên tĩnh nơi biên giới, ban ngày nhìn thì thấy bình thường. Nhưng vào ban đêm sẽ thấy, vậy mà lại có người ở trong trại đi tới đi lui.
Giống như đang tuần tra.
Nhậm Tống mang theo người len lén tiếp cận.
Nhưng khi người dò đường phía trước trở về thì lắc đầu: "Không được."
"Tại sao lại không được?" Mắt thấy đã sắp tóm được đại bản doanh đối diện mà lại không thể đột kích tiến lên, Nhậm Tống lập tức sốt ruột hỏi.
Người dò đường nhìn thoáng qua rồi thở dài một tiếng: "Khu cài mìn."
Nhậm Tống nhất thời hít hà một hơi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hàng rào nhỏ cách đó không xa, khó trách hôm nay lúc Phật Vực gọi điện thoại cho Tần Lục Trác lại không sợ bị tìm ra được vị trí của mình.
Nơi này không chỉ dễ thủ khó công, phía trước còn có một mảnh toàn là mìn.
Người bên trong thì biết cách tránh khỏi khu cài mìn nhưng người ngoài nếu muốn mạnh mẽ xông vào tất nhiên là thất bại.
Tần Lục Trác đến gần, đêm nay anh theo đến đây. Trong lúc anh nhìn vào khu trại thấp thoáng ánh đèn trong màn đêm, thấp giọng hỏi: "Khu cài mìn lớn tới cỡ nào, có thể phân biệt rõ ràng được không?"
Từ Cương lắc đầu, nói nhỏ: "Tôi đoán khu cài mìn dày đặc lắm, nếu cứ cứng rắn tiến lên là không có khả năng."
Nhậm Tống nhìn nơi cách đó không xa.
Hắn là chỉ huy của lần hành động này nên hắn biết, tất cả mọi người đều đang chờ hắn hạ mệnh lệnh.
Vì thế nên hắn vẫy vẫy tay, thấp giọng nói: "Nếu không có cách nào tránh khỏi khu cài mìn thì chúng ta chỉ có thể lui lại."
Cuối cùng, bọn họ vẫn chọn cách rút về.
Tuy nhiên, Nhậm Tống còn phái hai người ở lại chỗ này để giám sát hướng đi của bọn chúng. Ngày mai chính là lúc trao đổi con tin theo lời Phật Vực, chỉ cần bọn chúng rời đi thì người giám thị bên này sẽ nhìn thấy.
Những người khác bất lực trở về, tất nhiên trong lòng rất bực bội.
Thế nhưng Nhậm Tống nhìn bọn họ, an ủi nói: "Tuy rằng đêm nay không thể cứu người được nhưng tôi tin vào lần hành động ngày mai, nhất định các anh em có thể toàn thắng. Cho nên bây giờ tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, chúng ta phải dưỡng đủ tinh thần."
Các đội viên đều gật đầu.
Ngày hôm sau, lúc Phật Vực lại gọi điện thoại một lần nữa thì Tần Lục Trác nhận máy.
Phật Vực nhìn đội ngũ bên ngoài đã tập kết xong thì nhếch khoé miệng, trầm giọng hỏi: "Tần Lục Trác, mày đã chuẩn bị chưa?"
"Nguyễn Minh Hằng, mày đã chuẩn bị chưa?"
Tần Lục Trác cũng hỏi ngược lại y như vậy.
Minh Hằng không ngờ Tần Lục Trác sẽ gọi thẳng tên mình, hắn có chút cảm khái, nói: "Cả đời này của tao, đây là lần đầu tiên nghe người khác gọi như vậy."
Hắn họ Nguyễn nhưng cha vì muốn bảo vệ hắn nên vẫn luôn bắt hắn theo họ mẹ.
Thậm chí, khi ở trong đại trạch Nguyễn gia, lúc còn niên thiếu thì hắn là Tam thiếu gia rất hiếm khi xuất hiện, sau khi lớn lên, hắn chính là Phật Vực bí ẩn.
Nhiều năm trôi qua như thế, hắn vẫn luôn phải sống trong bóng tối.
Có lẽ chỉ có lúc ở Mỹ, hắn mới sống thoải mái được một tí.
Minh Hằng báo một vị trí, yêu cầu đến đó trao đổi người. Trước khi cắt đứt cuộc gọi, Minh Hằng còn khẽ cười nhắc nhở: "Đừng trách tao không nhắc mày, đừng có mà ra vẻ. Nếu không, tạo sẽ chẳng nhẹ tay với Từ Giai Ninh đâu."
Tần Lục Trác cười lạnh, nói: "Yên tâm đi, tao cũng sẽ không đặt sự an nguy của Từ Giai Ninh vào lương tâm trỗi dậy của mày. Bởi vì mày chẳng có món đồ chơi gọi là lương tâm ấy đâu."
Minh Hằng cũng không thèm để ý đến sự trào phúng của Tần Lục Trác.
Hắn vẫn cười khẽ như cũ, nói: "Nếu mày nói như vậy thì tao yên tâm rồi."
Nhậm Tống ngay lập tức cho người tìm kiếm vị trí kia, phát hiện nơi đó cách đây 50km, vốn là một khu mỏ nhưng bởi vì khai thác quá độ, khu mỏ đó đã bị bỏ trống vào mấy năm trước. Mà nhà xưởng giữa khu mỏ tất nhiên cũng bị bỏ hoang.
Hơn nữa, cách khu mỏ khoảng 3km có một con sông.
Cho nên nếu Minh Hằng thật sự chỉ muốn trao đổi con tin, dòng sông này chính là đường lui của hắn.
Tần Lục Trác: "Vậy nếu hắn không muốn lui thì sao?"
Thì hôm nay chính là một trận đua đầy máu.
Nhưng mà Từ Giai Ninh đang trong tay bọn chúng, mặc dù biết hôm nay sẽ là một trận đánh ác liệt nhưng ai cũng không nghĩ đến chuyện trốn tránh. Mặc kệ có nhiều tên tiểu nhân cơ hội đến đâu, bọn họ đều sẽ không từ bỏ bất cứ một công dân Trung Quốc nào.
Chẳng sợ chỉ có 1% khả năng thành công, họ cũng muốn bỏ ra 100% nỗ lực.
Vì thế nên sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, mọi người trong đại đội đặc chủng lại một lần nữa sửa sang lại trang bị của mình, đạn dược vũ khí cần có đều có.
Tuy nhiên, vì đây là biên giới Trung - Việt nên họ đã liên hệ với bên Việt Nam trước đó rồi.
Lần này không chỉ có cảnh sát Trung Quốc muốn tóm lấy Phật Vực mà ngay cả cảnh sát Việt Nam cũng chẳng muốn buông thả cho hắn. Rốt cuộc thì tập đoàn tội phạm của gia tộc Nguyễn thị đã tồn tại ở Việt Nam quá lâu.
Thời gian trao đổi là 3 giờ chiều.
Nhưng ăn xong cơm trưa lúc 12 giờ thì bọn họ đã xuất phát.
Còn hai đội viên ở lại theo dõi đối phương thì cách mỗi 10 phút sẽ báo cáo hướng đi của bọn chúng, nếu đối phương xuất phát, họ cũng sẽ cấp báo trước tiên.
Vào lúc này, phía trong một cái trại nhỏ, Nguyễn Dũng đang nhìn Minh Hằng, nhỏ giọng nói: "Tam gia, ít nhất thì ngài cũng phải mặc một cái áo chống đạn chứ. Lát nữa nếu thật sự đánh nhau, súng đạn không có mắt, nhỡ đâu nếu làm ảnh bị thương…."
"Vậy thì đó chính là số mệnh."
Minh Hằng nói không thèm để ý.
Nguyễn Dũng nhìn Minh Hằng, rất khó hiểu. Hôm nay hắn cảm thấy Minh Hằng thoạt trông hơi khác biệt.
Trong ánh mắt kia có loại cảm xúc quyết tuyệt.
Tam gia đến tột cùng là đang suy nghĩ điều gì?
Rất nhanh, Minh Hằng đã đi ra ngoài, hắn tự mình nói mấy câu với thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê vài câu. Nhóm người này được xưng tụng là lính đánh thuê lợi hại nhất thế giới, nơi nào có bọn chúng xuất hiện thì đều là máu me đầy đất.
Thế nên đã sắp đến giờ chiến đấu mà chúng không hề có bộ dáng quan tâm gì.
Minh Hằng thấy bọn chúng vẫn như cũ hi hi ha ha, tất nhiên cũng không nhắc nhở nhiều làm gì. Dù sao thì từ khi bọn chúng tiếp nhận đơn hàng này, mạng của cả nhóm đó đã không còn trong mắt hắn.
Đám bộ đội đặc chủng Trung Quốc sớm hay muộn cũng sẽ dạy cho bọn chúng một bài học, hắn cần gì phải nhiều lời.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều xuất phát rời khỏi trại.
Hai đội viên vẫn luôn ở lại theo dõi nhanh chóng báo cáo hướng đi của đối phương cho Nhậm Tống biết.
Nhậm Tống lúc này đang ở trên đường bình tĩnh trả lời: "Được, tôi đã biết. Hai người chờ sau khi bọn chúng đi thì rút về, nhất định phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện."
"Đối phương đến."
Sau khi hắn buông vô tuyến điện thì lập tức thông báo với các chiến hữu trong xe.
Biểu tình Tần Lục Trác đang ngồi phía sau thật bình tĩnh, giống như không phải chịu một chút ảnh hưởng nào. Trận đánh này dù sớm hay muộn cũng sẽ tới, nếu đã đi trên đường thì có nói gì đi nữa cũng vô ích.
Bọn họ quyết định dừng lại, nghỉ ngơi chỉnh đốn tại vùng phụ cận khu mỏ.
Bởi vì khu mỏ này đã bị bỏ hoang quá lâu nên mặc dù có hướng đến cảnh sát Việt Nam xin giúp đỡ nhưng tư liệu cũng hết sức hữu hạn. Tuy nhiên, tác chiến trong khi không biết rõ hoàn cảnh xung quanh đối với bọn họ mà nói cũng chẳng tính là xa lạ gì.
Nhậm Tống lại phái một tiểu đội đi trước đến khu mỏ dò xét tình huống.
Ít nhất phải biết đại khái về nhân số của đối phương cùng với tình huống cơ bản chỗ nhà xưởng bên đó.
Chuyến đi này đi mất hai tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi mọi người trở về thì lại có một tin tốt truyền đến. Bản vẽ mặt phẳng năm xưa bên trong nhà xưởng của khu mỏ đã được tìm thấy, hơn nữa, bên phía Việt Nam đang chuyển đến đây.
Sau khi Nhậm Tống nhận được bản vẽ mặt phẳng, lập tức tập hợp tất cả mọi người lại.
Mà Từ Cương là người đi dò đường nói: "Tôi thấy bên đó còn có người nước ngoài, phỏng chừng là lính đánh thuê bọn chúng mời đến."
Vì là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nên đối phương vừa xuất hiện thì đặc biệt gây chú ý. Tiểu đội dò đường tất nhiên để mắt đến đội ngũ được trang bị vũ khí hoàn mỹ đến tận răng kia.
Nhậm Tống sửng sốt nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn.
Cuối cùng thì dù thuộc hạ Minh Hằng có nhiều đi chăng nữa, lúc chiến đấu chỉ xem như đám ô hợp. Hắn mang đến mấy tiểu đội này hoàn toàn có thể đánh tan đám đó. Nhưng mà hiện giờ lại nhiều thêm một nhóm lính đánh thuê, chắc có lẽ phải thảo luận lại kế hoạch tác chiến một lần nữa.
Khi Minh Hằng lại gọi điện thoại đến, Tần Lục Trác trực tiếp yêu cầu: "Tôi sẽ mang theo vài người đi vào, bảo đảm sự an toàn cho Từ Giai Ninh."
"Được thôi."
Minh Hằng cười khẽ.
Mười lăm phút sau, Tần Lục Trác mang theo một tiểu đội xuất hiện ở khu vực cổng lớn của khu mỏ. Hiện giờ, cổng lớn khu mỏ đều là những người súng vác vai, đạn lên nòng. Sau khi kiểm tra chiếc xe của bọn họ xong, tên dẫn đầu dùng bộ đàm trao đổi với người bên trong khu mỏ rồi mới cho bọn họ vào.
Xe tiến thẳng đến trước nhà xưởng bỏ hoang mới dừng lại.
Sau khi tất cả đều xuống xe bèn nhìn thoáng qua xung quanh, không thấy đám lính đánh thuê người ngoại quốc như tin báo. Thế nhưng Tần Lục Trác bọn họ cũng chẳng để ý vì theo kế hoạch, trước tiên phải bảo đảm an toàn cho Từ Giai Ninh.
Khi Tần Lục Trác bước vào, nháy mắt bên trong đã có họng súng nhắm thẳng ngay anh.
Minh Hằng đứng ngay ở giữa, hắn nhìn chằm chằm người đàn ông đang từ cửa tiến vào và nhếch khoé miệng: "Không ngờ mày thật sự đã tới."
"Tao nói sẽ đến, tất nhiên không nói láo."
Từ Giai Ninh hiện giờ đang đứng cạnh Minh Hằng, vừa thấy Tần Lục Trác và mấy người đi vào cùng anh thì nước mắt chợt rơi. Tuy dọc theo đường đi, khi Minh Hằng liên hệ với Tần Lục Trác chưa bao giờ tránh mặt cô nhưng đáy lòng cô vẫn cứ không dám hy vọng xa vời sẽ có ai đó lấy tính mạng của họ ra trao đổi với mạng cô.
Vậy mà giờ đây, họ thật sự đã đến.
Từ Giai Ninh lại bỗng nhiên hối hận, bọn họ không nên đến.
Trong lúc Tần Lục Trác lôi kéo sự chú ý của Minh Hằng thì Nhậm Tống ở bên ngoài cũng đã bắt đầu chỉ huy tiểu đội hành động. Vì cổng lớn là nơi phòng thủ trọng điểm nên bọn họ giả thuyết hướng Đông Năm là chỗ đột phá.
Đây chính là thông tin có được do bên Việt Nam cung cấp bản vẽ mặt phẳng của khu mỏ.
Phía Đông Nam này có một cửa ngõ có thể ra vào khu vực khai thác mỏ, đây là con đường cung cấp thực phẩm năm xưa, chỉ là chẳng biết vì sao mà sau đó đã bị khoá lại. Vậy nên khi họ đến đó, quả nhiên nơi đây chỉ có hai tên cảnh gác.
Hơn nữa, hai kẻ kia còn đang hút thuốc và tán phét với nhau bằng tiếng Việt Nam.
Nhậm Tống vẫy vẫy tay, lập tức có đội viên vóc dáng hơi thấp bé chạy ra, tựa như như một con mèo linh hoạt, anh ta dẫm vào vách tường rồi phóng lên. Khi móc dao găm ra, anh ta từ phía sau trực tiếp cắt cổ một tên trong đó. Tên còn lại đứng đối diện lộ ra vẻ kinh ngạc thì đã bị đội viên vóc dáng thấp bé kia hung hăng cắm lưỡi dao vào ngực.
Hầu như trong nháy mắt, hai tên đó đã bị xử lý.
Sau đó, Nhậm Tống mang theo người từ nơi đây tiến vào khu vực khai thác mỏ.
Bên kia vẫn yên lặng như cũ, Minh Hằng nhìn Tần Lục Trác rồi lại quay đầu nhìn về phía Từ Giai Ninh, hạ giọng, nói: "Tôi chỉ cần mạng của hắn, thế nên cô bảo bọn họ thành thành thật thật dẫn cô rời khỏi đây, tôi sẽ không làm khó dễ các người."
Từ Giai Ninh cắn chặt răng, không nói không rằng.
Tần Lục Trác lại trực tiếp hô lên: "Uy hiếp một cô gái thì tính là gì."
Anh lập tức đi qua đó, súng sau lưng Minh Hằng nhanh chóng giơ lên, nhắm ngay anh. Anh nhìn Từ Giai Ninh, an ủi: "Cô cứ chậm rãi đi đến đây, đừng sợ."
Chân Từ Giai Ninh giờ đây mềm như bún, thế nhưng cô cũng hiểu, bản thân mình không thể liên lụy đến mọi người.
Vì thế nên hai người chậm rãi đi đến chính giữa.
Sau đó, cả hai gặp thoáng qua nhau, Tần Lục Trác đi về hướng Minh Hằng đang đứng. Nguyễn Dũng sợ trên người anh có giấu gì đó nên trực tiếp đi đến, chuẩn bị lục soát cả người anh.
Nhưng vừa lúc hai người đàn ông mới tiếp cận nhau, bỗng nhiên có mấy thứ gì đó bị ném vào từ ngoài cửa sổ khu nhà xưởng.
Cũng chẳng biết ai hô lớn một câu, [][].
Hầu như tất cả mọi người đều lui về sau nhưng lúc này khói thuốc súng lại đã nổi lên bốn phía, không phải [][], là [][].
Minh Hằng cắn răng, đang định hạ lệnh nổ súng.
Nhưng sau lưng lại có người hô to: “Đừng nổ súng, cẩn thận làm bị thương Tam gia.”
Vào lúc này, toàn bộ bên trong khu nhà xưởng đều bị khói bao phủ, vốn không nhìn rõ được phương hướng và người bên dưới nhưng khi Minh Hằng nghe đến giọng nói sử dụng tiếng Trung Quốc đầy khí phách liền cắn răng, nói: “Phía sau có quân địch, nổ súng.”
Hắn dùng tiếng Việt Nam khi nói những lời này nên nhanh chóng đã có người bắt đầu nổ súng.
Thế nhưng thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến thì họ mới phát hiện đều là ngộ sát phe mình.
Lúc này, nhóm Tần Lục Trác cũng không ham chiến, sau khi cứu được con tin thì tất cả đều trực tiếp lui lại. Nhưng bọn họ vừa rời khỏi khu nhà xưởng đã đụng độ nhóm lính đánh thuê và thuộc hạ của Minh Hằng.
Hai bên gặp nhau, tiếng súng nhất thời nổi lên bốn phía.
Nhậm Tống lập tức quát lên: “Thuận Tử, Lưu Dương, hai người các cậu hộ tống con tin, bảo vệ an toàn cho cô ấy.
Theo tiếng súng nổi lên bốn phía, thỉnh thoảng còn có người ném [][], tiếng nổ chát chúa vang vọng phía chân trời, ngay cả phòng ốc sau lưng hình như cũng đang lay động. Vậy mà quân nhân Trung Quốc đang tác chiến trong giờ phút này không hoảng loạn một tí nào.
Từ Giai Ninh được hai đội viên mang đi, những người khác duy trì đội hình chiến đấu, không chút do dự phá vòng vây ra ngoài.
Tần Lục Trác lui lại cùng với mọi người, tất cả đều như cố ý hoặc vô tình vây anh vào chính giữa. Mãi cho đến khi có ai đó nhận ra điều khác thường, trực tiêp duỗi tay đẩy chiến hữu bên cạnh một cái, quát: “Cẩn thận.”
Hự, người kia vừa định lên tiếng nhưng vẫn bị trúng đạn.
Súng trên tay anh ta hơi hạ xuống, Nhậm Tống quát lên: “Tay súng bắn tỉa.”
Chẳng qua, hắn vừa mới rống xong thì từ một nơi cao nào đó, một viên đạn theo tiếng hắn lập tức bay ra, tay bắn tỉa của đám lính đánh thuê núp trong nhà xưởng bị giết đầu tiên.
Bởi vì hắn ta bại lộ vị trí của mình trước tiên nên bị tay súng bắn tỉa núp trên cao của quân Trung Quốc kết liễu.
Cuộc chiến càng lúc càng căng thẳng.
Minh Hằng hiện giờ cũng cầm súng từ trong nhà xưởng vọt ra, hắn quát lên với Nguyễn Dũng: “Bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt lấy Tần Lục Trác cho tôi. Giết hắn.”
Lúc này, quân đoàn lính đánh thuê cũng đang tìm người đàn ông Trung Quốc trị giá hai trăm ngàn đô la kia.
Hai bên chiến đấu nảy lửa.
Thế nhưng số lượng quân địch quá nhiều, thỉnh thoảng có đội viên Trung Quốc bị thương, tuy chưa có ai mất đi năng lực hành động nhưng nếu bọn họ thật sự bị bao vây, chỉ sợ là tình thế sẽ không ổn.
Vì thế nên Nhậm Tống không hề do dự, trực tiếp lấy ra bộ đàm: “Hành động.”
Chốc lát sau, cho dù là hai bên địch ta, mọi người đều nghe thấy âm thanh ầm ầm. Kế đó, tất cả đều nhìn lên không trung thì thấy có rất nhiều máy bay không người lái đang cùng một hướng bay đến đây.
Lúc máy bay hạ thấp xuống, thuộc hạ Minh Hằng bắt đầu nổ súng.
Thật bất ngờ, khi viên đạn bắn trúng máy bay không người lái thì chiếc máy bay đó lại trực tiếp nổ mạnh trong không trung, theo sóng xung kích của vụ nổ, các mảnh nhỏ bay tứ tán khắp nơi khiến không ít tên bị văng trúng.
Bởi vì là mặt sân trống trải, hơn nữa, đối phương lại có không ít kẻ tụ tập lại với nhau.
Trong nhất thời, tiếng kêu la thảm thiết nổi lên bốn phía.
Sau đó thì chẳng ai dám dùng súng bắn máy bay nữa, điều bất ngờ chính là mặc dù bọn chúng không bắn phá máy bay nhưng máy bay không người lái giống như có mắt vậy, nó liền bay về hướng này.
Khi đến gần những tên này, máy bay lại nổ mạnh.
Vốn dĩ nhóm người Nhậm Tống đang bị bao vây trong phút chốc đã phá vòng vây thành một lỗ hổng.
Quân đoàn máy bay không người lái tập kích bất ngờ với lực sát thương to lớn đã khiến quân số bên địch giảm hơn một nửa nhưng đám lính đánh thuê lại không sợ những chiếc máy bay này, trực tiếp vọt qua.
Hai bên bắt đầu nã súng vào đối phương.
Nhưng vì quân địch đã tổn thất một tay súng bắn tỉa nên Nhậm Tống triệu hồi tay súng bắn tỉa bên mình về, lợi dụng hỏa lực của người này yểm trợ, bọn họ nhanh chóng lùi lại khoảng đất gần chỗ đậu xe.
Còn chưa đến nơi, Minh Hằng đã mang người đuổi theo.
Lúc này, khi Nhậm Tống nghe thấy con tin đã được an toàn rời đi thì hắn mới hô lớn lên với mọi người: “Các anh em, thời điểm phản kích của chúng ta đến rồi.”
Sỡ dĩ vừa rồi bọn họ vừa đánh vừa lui chính là vì yểm trợ Từ Giai Ninh rời khỏi đây.
Hiện giờ cô ấy đã thoát được, nhóm người Nhậm Tống mới có thể rảnh tay rảnh chân.
Tiếp theo đó, nhóm Nhậm Tống phản kích, phối hợp với máy bay không người lái trên không trung nên nhân số lính đánh thuê lại giảm đi quá nửa. Thêm một tên lính đánh thuê nữa rơi rụng, cuối cùng thì thủ lĩnh đám lính nhìn đội viên bên cạnh càng lúc càng ít bèn rống lên một câu, lùi lại.
Một khi bọn chúng lùi lại, trong nhất thời, hoả lực yếu ít đi phân nửa.
Thuộc hạ Minh Hằng thấy lính đánh thuê mạnh như vậy mà cũng không chiến lại đối phương nên không ít kẻ chùng bước, chẳng những không tiến về phía trước mà còn không ngừng tách ra tứ phía.
Nhậm Tống thấy thế, hô to: "Không cho bọn chúng thoát."
Vì thế nên họ lại đuổi theo một lần nữa.
30 phút sau, Nhậm Tống nghệ được một giọng nói vui mừng truyền đến từ máy vô tuyến điện: "Đội trưởng, chúng ta đã bắt được Phật Vực rồi."
Một tiếng kêu này khiến Nhậm Tống hưng phấn cả lên.
Bọn họ ngay lập tức đuổi qua đó. Thì ra, khi bọn Minh Hằng định chuồn đi từ phía bờ sông, vừa hay đúng với phỏng đoán lúc trước của Nhậm Tống. Quân nhân Trung Quốc núp sẵn ở đó chờ, bắt được hắn một cách nhẹ nhàng.
Đợi đến khi Tần Lục Trác bọn họ nhìn thấy Minh Hằng thì hắn ta vẫn còn duy trì bộ dáng trấn định thong dong như cũ.
Minh Hằng vừa nhìn thấy Tần Lục Trác liền cười, nói: "Đến để xem bộ dáng trở thành tù nhân của tao?"
"Không nhàm chán như vậy đâu." Tần Lục Trác cười lạnh.
Thế nhưng anh cũng thật sự quan sát hắn một phen: "Chẳng phải mày nói muốn giao di vật của ba người bọn họ cho tao? Bây giờ cũng không muộn."
Minh Hằng nhìn anh: "Muốn lấy di vật?" Hắn bỗng nhiên cười phá lên, "Mày cho rằng bắt được tạo là có thể lấy di vật mà mày muốn."
"Tần Lục Trác, thứ mà mày muốn, cả đời này mày sẽ không bao giờ tìm được đâu."
Đáy mắt hắn lộ ra một tia đắc ý.
Không biết vì sao, Tần Lục Trác lại nghe một tiếng vang lớn, chính là cảnh tượng A Quá đã nổ mạnh trước mặt anh.
Ngay lúc Minh Hằng tắt ý cười, chỉ yên tĩnh nhìn anh. Tần Lục Trác rống to: "Tất cả nằm sấp xuống."
Nhờ anh cảnh báo như vậy, tất cả mọi người đều theo bản năng đổ rạp về phía trước.
Một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc ngày lập tức vang lên.
Phật Vực thần bí không ai bì nổi thế kia, trong một khắc này hoàn toàn biến mất khỏi trần thế.
*
Nhiệm vụ cứu viện kết thúc thành công, những người khác hưng phấn không thôi. Thế nhưng Tần Lục Trác lại có chút mất mát vì anh muốn tìm về di cốt của ba người liệt sĩ kia nhưng không thể thành công.
Có lẽ Minh Hằng nói đúng, cả đời này anh cũng sẽ không thể làm được.
Nhưng thật không ngờ, trước khi Từ Giai Ninh đi lại đưa ra yêu cầu muốn gặp anh. Tất nhiên Tần Lục Trác sẽ không cự tuyệt, anh vẫn luôn có sự áy náy đối với người bạn này của Úy Lam, cuối cùng thì anh chính là nguyên nhân khiến cô ấy bị cuốn vào những việc này.
Từ Giai Ninh vừa thấy anh đến liền nói câu cảm ơn.
Tần Lục Trác lắc đầu thở dài: “Là tôi phải nói xin lỗi cô mới đúng.”
Từ Giai Ninh mỉm cười, tuy nhiên, cô lại hỏi: “Có phải anh đang tìm món đồ gì đó phải không?”
Tần Lục Trác ngẩn người.
sau đó, Từ Giai Ninh nói: “Lúc tôi bị bắt, Minh Hằng đã từng tiết lộ một địa điểm với tôi. Lúc ấy tôi không quá hiểu ý hắn nhưng giờ lại đột nhiên cảm thấy hắn đề cập đến nơi đó, có lẽ là nơi anh muốn tìm.”
Vốn dĩ Tần Lục Trác không tin.
Nhưng đến khi anh tìm được đồ mình muốn tìm thì mới biết, vậy mà lại là sự thật.
Trong nhất thời, anh cảm thấy không hiểu nổi con người của Minh Hằng.
Minh Hằng có ý muốn giết anh là sự thật.
Tuy nhiên anh lại không nghĩ đến lúc cuối cùng Minh Hằng lại có một tia lương tri, thế nhưng thật sự đưa di vật của ba vị liệt sĩ kia trở về.
Mãi cho đến sau này, khi điều tra lại thì Tần Lục Trác mới biết được thì ra Minh Hằng đã bị ung thư xương thời kỳ cuối. Cơ hội cuối cùng đó, hắn quả thật muốn giết anh nhưng mục đích rốt cuộc không thành.
Vì thế, hắn lựa chọn tự mình kết thúc.
*
Một năm sau.
Cả một con phố đều bị tắc nghẽn, tiếng còi xe thúc giục vang lên hết đợt này đến đợt khác, bên trong một chiếc xe, chuông di động vẫn đổ liên hồi. Người đàn ông ngồi sau tay lái cầm điện thoại lên, anh nói: “Tôi sắp đến nơi rồi, nhanh thôi.”
Rốt cuộc thì mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng một hội sở, người bên trong xe vọt ra ngoài.
Anh bước nhanh vào trong nhưng vừa đến cửa thì đã bị bảo an mặc đồng phục màu đen ngăn cản, người bảo an nói một cách đầy lịch sự: “Thật ngại quá, tiên sinh, mời ngài đưa thiệp mời ạ.”
Hôm nay, hội sở này đã được người khác bao trọn gói để tổ chức đám cưới.
Người đàn ông kia làm gì có thiệp mời, ngay lúc anh ta chuẩn bị cầm điện thoại lên gọi thì bỗng nhiên chỉ chỉ vào bên trong, nói: “Thấy tấm ảnh chụp đằng đó không? Tôi là chú rể ngày hôm nay.”
Bảo an mặc đồ đen sửng sốt.
Sau đó, hắn cùng đồng sự bên cạnh quay đầu lại xem, quả nhiên là trong đại sảnh có bày ảnh cưới của cô dâu chú rể, nhìn kỹ lại, chẳng phải là cùng một người đấy sao.
Bảo an nhanh chóng nói: “ Xin lỗi Tần tiên sinh, chúng tôi đã thất lễ rồi ạ.”
Lúc này Tần Lục Trác tất nhiên không thể so đo nhiều như thế, chỉ cười với bọn họ một cái rồi nhanh chóng đi vào trong.
Khi anh đi vào bên trong vừa lúc đụng phải một thiếu niên, trông thấy anh, thiếu niên phì cười một tiếng: “Anh mà không tới thì đám cưới sẽ bắt đầu đấy.”
Cậu thiếu niên này vừa dứt lời đã thấy một cô gái mặc váy trắng liền thân đuổi theo phía sau.
“Quý Quân Hành, dì bảo cậu đi xem anh của cậu….”
Khi cô gái trông thấy Tần Lục Trác mặc cảnh phục đã ở đây thì không nói gì nữa. Tần Lục Trác vốn lớn lên anh tuấn, lúc này lại mặc một thân cảnh phục, bởi vì vừa vặn ôm vào dáng người khiến anh trông rất cao to, tỏa hương vị đàn ông anh tuấn thành thục.
Sau khi Tần Lục Trác rời đi, cậu thiếu niên quay đầu lại nhìn cô gái một cách đầy suy tư, bỗng nhiên lộ ra biểu tình cao ngạo.
Tiếp theo đó, cậu quăng xuống một câu: “Đồ mê trai.”
Xoay phắt người, cậu đút tay vào túi rồi bỏ đi.
Cô gái kia đứng yên tại chỗ, nhìn cậu, đáy lòng than nhỏ một hơi.
Cô chỉ muốn nói cho cậu ấy biết là khóa quần của cậu ấy chưa kéo lên.
*
Trước khi kết hôn ba ngày, Tần Lục Trác lại nhận được mệnh lệnh, vốn dĩ Tần Khắc Giang muốn tự mình gọi điện thoại cho Phương Quốc Huy nhưng cuối cùng vẫn bị ngăn cản.
Ngay cả Úy Lam bên này vừa nghe anh nói có chuyện đã không hề nghĩ ngợi gì mà bảo anh đi nhanh đi.
Vốn đã nói tối qua có thể trở về.
Vậy mà vẫn không kịp.
Đợi đến khi anh đổi ra một thân trang phục chú rể rồi mới vội vàng chạy đến phòng nghỉ của Úy Lam. Lúc này cô dâu với trang phục lộng lẫy đang ngồi trước gương, phù dâu thì chặn ngoài cửa không cho anh tiến vào.
Thế nhưng Tần Lục Trác bảo phù rể móc ra liên tiếp từng cái bao lì xì thật lớn nên cuối cùng vẫn thành công phá cửa mà vào.
Vừa vào trong, khi anh thấy cô gái mặc áo cưới trắng tinh khôi ngồi kia thì trong lòng mềm nhũn cả ra.
Anh đến gần, khom lưng, nhìn cô rồi nhẹ giọng thầm thì: “Úy Lam>”
Úy Lam ngước mắt, vươn tay chỉ vào chóp mũi anh: “Anh đã trở lại.”
“Có sợ anh về không kịp hay không?”
Úy Lam nhẹ nhàng lắc đầu, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh, thấp giọng nói: “Không sợ.”
Giống như trước đây tin tưởng anh nhất định có thể bình an trở về, cô cũng tin anh nhất định sẽ trở về trong đám cưới của bọn họ.
Tần Lục Trác ngẩng đầu, vừa định hôn cô lại khôn ngờ Úy Lam tránh về phía sau, nghịch ngợm nói: “Bây giờ còn chưa được phép hôn môi cô dâu nha.”
Tần Lục Trác cười to.
Nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Hôn lễ được tiến hành theo thời gian đã định trước.
Quan khách đều đã yên vị trên bãi cỏ và lặng lẽ chờ đợi. Mãi cho đến khi âm nhạc vang lên, cô dâu với một thân trang phục lộng lẫy đội khăn voan trắng tinh khoác lên cánh tay cha mình, họ đi từng bước một về phía chú rể.
Thật lâu về sau, Úy Lam vẫn nhớ rõ mỗi một hình ảnh trong ngày hôm đó.
Khi anh nhấc khăn voan trên đầu cô lên, hai người bốn mắt giao nhau, đôi con ngươi đen nhánh của anh như muốn hút cô vào trong đấy.
Cô không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác nữa.
Chỉ có mỗi anh.
Cùng với giọng nói thâm tình của anh: “Bây giờ anh có thể hôn môi cô dâu của anh rồi chứ.”
Cô dâu của anh.
Cùng một người cho đến khi bạc đầu.
Hoàn chính văn.