Uy Điềm

Chương 9




Ngày hôm sau vừa mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, mặt càng sưng hơn, hai mắt cũng sưng lên, cả khuôn mặt giống như một cái màn thầu bự.

Hương Hương nói đùa: “Từ bây giờ hãy gọi ta là mặt mâm to bự đi!”

Khi tỉnh lại Lam Thanh chỉ uống một chút nước, vừa mở miệng đã bị đụng đến miệng vết thương, khóe miệng vừa mới kết vảy, 

Cả ngày nay nàng vô cùng phiền muộn, đến nỗi nhịn không được đành hỏi Hương Hương, “Em nghĩ ta sẽ có thai không?”

Hương Hương mở to mắt, một lúc lâu sau mới hé miệng nhưng không nói ra được. Một lúc lâu sau, nàng ấy nhỏ giọng hỏi: “Hai người có hôn không?”

Lam Thanh: “Hả?”

“Thì là…thì…Ôi trời..!” Hai tay Hương Hương nắm lại nhẹ nhàng chạm vào.

Lam Thanh lập tức đỏ mặt, cắn chặt môi dưới lắc đầu.

Hương Hương chắc chắn: “Nếu vậy thì không sao đâu! Hôn mới có tiểu hài tử”

“Thật sao?” Lam Thanh không chắc lắm hỏi lại, “Chứ không phải là nhét đứa bé qua rốn à?”

“Thật hả? Người nghe ai nói vậy?” Hương Hương cũng hơi khó hiểu, sau khi nghĩ lại thì cảm thấy quả thực có thể.

Lam Thanh: “Ta nghe người ta nói.”

Hầu hết những kiến ​​thức nhỏ bé kỳ lạ của Lam Thanh đến từ Lệ Phi, nhưng mà bình thường tính chính xác trong lời của nàng ta còn phải chờ xác nhận lại.

Hương Hương nghiêng đầu suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc, vẻ mặt của nàng ấy còn nghiêm túc hơn lúc viết chữ và đọc sách. Đôi mắt nàng ấy sáng lên trong nháy mắt, đưa ra kết luận:

“Hôn là đưa đứa bé vào miệng, hoặc cũng có thể nhét đứa bé vào qua rốn.”

Ừm, nhất định là như vậy! Hương Hương gật đầu mạnh. Lam Thanh thở phào nhẹ nhõm, cũng may tối hôm qua kịp thời dừng lại, không hôn cũng không đụng tới rốn.

Khi Tiểu Vũ vừa bước vào viện, hắn nhìn thấy hai tiểu nữ hài đang thì thầm với nhau: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Hả…không nói chuyện gì hết.”

Trên mặt hai người hiện lên nét ửng hồng đáng ngờ.

Người không nói hắn cũng không hỏi thêm câu nào nữa, đặt cái bát trên tay xuống bàn rồi để tay lên tai.

Lam Thanh nhìn sang, thấy đó là một bát sữa nóng, nhất thời vui sướng lên: “Ngươi lấy ở đâu vậy?”

Tiểu Vũ đổ nước lạnh rồi ngâm cái bát vào đó, vừa dùng thìa khuấy đều, vừa trả lời: “Ta lấy trong bếp, phụ bếp là bằng hữu với ta nên cũng dễ dàng!”

Hắn nói rất nhẹ nhàng.

Hương Hương cũng đi tới, Tiểu Vũ kịp thời xua tan suy nghĩ của nàng: “Chỉ có bấy nhiêu đây thôi, ngươi ăn canh nhiều vậy mà cũng không no à, nếu không thì cũng đừng qua đây! Không phải ngày thường ngươi thích ăn hạt dưa nhất à? Đây, ta cố ý lấy ngươi đấy. ” 

Hương Hương bĩu môi lẩm bẩm: “Ta cũng có hạt dưa, cũng đâu phải là ngày thường không được ăn đâu.” Nàng ấy cầm lấy, ngồi xuống bậc cửa bắt đầu ăn như bình thường.

Một ít đường được cho vào sữa, Lam Thanh vui vẻ nghiêng người hít một hơi, mùi sữa rất đậm đà và ngào ngạt. Tiểu Vũ cảm thấy gần được rồi, liền múc một thìa đưa cho Lam Thanh, Lam Thanh cầm lấy thử một ngụm nhỏ, quả là hương vị ngọt ngào.

Đôi lông mày và đôi mắt nàng cong lên, bên môi lộ ra lúm đồng tiền.

Nàng bảo Tiểu Vũ nếm thử, nhưng Tiểu Vũ đương nhiên không chịu, nàng đem đến cho Hương Hương, nhưng Hương Hương chỉ nếm thử, ngại Tiểu Vũ ở bên cạnh nên nàng ấy cũng không uống: “Bà cô nhỏ của ta mau uống đi, chờ người khỏe mạnh rồi thì ta sẽ uống! “

Lam Thanh cười: “Được rồi”

Uống xong một bát sữa tuy không no lắm nhưng cũng may là lục phủ ngũ tạng không làm ầm ĩ nữa.

Lam Thanh chưa đã thèm đặt bát xuống.

Phương thức cổ truyền lấy trứng luộc lăn lên mặt của Hương Hương quả thật có tác dụng đối với vết sưng tấy trên mặt, chỉ là nó hơi nóng, thỉnh thoảng Lam Thanh phải thở gấp vì nóng. Hương Hương vừa tức giận vừa đau lòng: “Lúc đó người bị làm sao vậy? Lúc bị đánh sao không biết trốn đi? Bị đánh cỡ nào mới có thể thành ra thế này chứ?”

Lam Thanh giơ ra ba ngón tay.

Hương Hương càng tức giận hơn: “Thân thủ bình thường của người đâu? Chạy đến mức ta đuổi còn không kịp, nếu biết trốn một chút thì cũng không thành thế này! Người ta muốn đánh người mà người lại ngoan ngoãn để người ta đánh thế à? “

Hơn nữa, lúc nàng ngã xuống đất rồi, người ta bảo nàng đứng dậy thì liền đứng dậy.

“Người xem ta này, lúc trước chỉ cần nương ta muốn đánh ta thì ta sẽ bỏ chạy, chờ đến khi bà ấy nguôi giận ta sẽ quay lại và dỗ dành vài câu”, Hương Hương truyền thụ kinh nghiệm.

“Chạy?” Lam Thanh tự hỏi, “Có thể sao?

“Ừm” Hương Hương nghiêm túc gật đầu và nói, “Có tác dụng mà, ta toàn làm vậy!”

“Đừng nghe lời nàng ta, sẽ xảy ra chuyện tệ hơn nữa đấy!” Tiểu Vũ ở bên cạnh không nhịn được nói, chạy? Có thể chạy đến đâu? Hắn đã từng chứng kiến ​​những người hầu chạy trốn khỏi phủ vẫn bị bắt lại đánh chết. Tuy địa vị nàng cao hơn một chút, nhưng không ai biết điều gì sẽ xảy ra cả, vì vậy tốt hơn là nên chấp nhận ít mạo hiểm hơn.

“Sau này nếu lại chọc giận công tử thì người hãy xin tha, nói là đã biết mình sai, công tử hết giận thì sẽ không làm khó người!” Tiểu Vũ nói..

“Đúng, đúng!” Hương Hương cũng phụ họa: “Chiêu này không có tác dụng với nương ta, nhưng lại có tác dụng với cha ta. Lúc ta xin tha thứ thì cha sẽ không đánh, thi thoảng còn dỗ dành ta nữa. Nhưng mà đa phần ông ấy cũng sẽ không dùng sức quá nhiều, ta không đau cũng sẽ giả vờ rất đau.”

“Thì ra là vậy.” Lam Thanh trong lòng thầm nhớ kỹ.

Trước đây không ai dạy nàng thế cả.

Khi còn nhỏ nàng luôn ngoan ngoãn, rất nghe lời, vì mẫu thân nói rằng phải nghe lời người lớn

Lúc chơi đùa, chỉ khi nào những đứa trẻ khác đánh nàng thì nàng mới được đánh lại, vì mẫu thân nói rằng nếu người ta không bắt nạt con thì con không được bắt nạt người khác.

Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, đây là lời nói cuối cùng của nương.

Nàng dập đầu với Nhậm lão gia và phu nhân, nương thân mỉm cười an tâm chìm vào giấc ngủ…

Trong đầu lóe lên cái gì đó, Lam Thanh mở to hai mắt hỏi: “Làm sao ngươi biết đó là công tử?”

Tiểu Vũ nhất thời không có phản ứng, Lam Thanh vội vàng hỏi lại: “Ngươi nghe ai nói?”

“Ta đoán. Chẳng lẽ không phải là công tử sao? Ở trong phủ này còn ai có thể đánh người của công tử?” Tiểu Vũ hỏi ngược lại.

Nghĩ lại thì cũng đúng, nói như thế thì cũng không khó đoán lắm.

Nhìn thấy vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lo lắng của nàng, Tiểu Vũ an ủi: “Người yên tâm, quy củ trong phủ rất nghiêm, không ai dám nói bậy. Thường ngày công tử đối xử với người tốt như vậy, chắc qua mấy ngày nữa sẽ đến tìm, yên tâm đi!”

Lam Thanh cảm thấy hắn nên quên mình đi thì tốt hơn. Đúng là không ai dám nói bậy, kẻ biết thì đã vĩnh viễn ngậm miệng rồi. Chuyện này đã có ba người chết rồi, cho nên cho dù tối hôm qua Hương Hương có hỏi nàng như thế nào, nàng cũng không dám hé răng nửa lời, vì sợ rằng họ sẽ gặp nguy hiểm.

Hương Hương trông có vẻ nghi ngờ: “Cái gì? Công tử đánh người! Sao ngài ấy có thể làm vậy?”

Trong khoảnh khắc hình ảnh công tử trong mắt nàng trở thành “Trư Đầu Tam” đầu thôn. Tên đó nổi tiếng trong làng vì đánh vợ, ngày thường đều mang vẻ mặt hung ác như bị mất đồ gì vậy.

………………………………..

Ngoài thành.

Lý Hoài Úc cáo biệt mọi người, bước lên con đường làm quan ở kinh thành.

Hành lý không nhiều, chỉ dẫn theo hai tên người hầu.

Lý tri phủ nhìn bóng dáng càng ngày càng xa thở dài, đứa con này của ông từ khi còn nhỏ đã có lòng dạ quyền mưu, tâm tư định lực đều hơn người bình thường, trời sinh đã phải đi con đường này.

Vẫn còn nhớ cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai cha con đêm qua, Lý Hoài Úc nói với vẻ cương nghị:

“Con trai biết rằng người chán ghét chốn quan trường đen tối, không quen nhìn thấy những thứ dơ bẩn xấu xa. Nhưng phía trên đó là Cửu Trùng Thiên, là ánh sáng vô tận! 

Con muốn đi tìm ánh sáng này, đứng trên mọi người, dưới một người trên vạn người!

Đây là số mệnh trời sinh của con!”

Lý tri phủ cũng không nói gì, ông ngăn cũng không được. Ông hơi hối hận, sớm biết thế thì xưa ông không nên từ quan về quê làm một tri huyện nho nhỏ.

Bây giờ trời cao đường xa cũng không thể giúp được gì, chỉ cầu trời phật phù hộ cho con trai được bình an, suôn sẻ.