Uy Điềm

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm đó, lúc mấy người đang thưởng hoa thì có người đến gọi, trong lòng Lam Thanh hơi hồi hộp.

Hương Hương và Tiểu Vũ rất quan tâm đến cách ăn mặc và trang điểm của nàng, hai người này tranh luận không thôi vì màu sắc quần áo.

Hương Hương nói: “Ở tuổi này nên ăn mặc rực rỡ công tử mới thích.”

Tiểu Vũ: “Ngươi thì biết cái gì? Công tử là người lịch sự tao nhã, dĩ nhiên phải ăn mặc tươi mát thanh nhã một chút mới thích hợp.”

Hai người để cho Lam Thanh tự chọn, Lam Thanh chậm rãi nói một câu: “Công tử có thích y phục bình thường không?”

Hương Hương nhìn Lam Thanh như một tên ngốc: “Dĩ nhiên là không rồi.”

Đúng vậy, đây là quý phủ của hắn, tất cả đều lấy hắn làm trọng. Hơn nữa thân là thiếp thất vốn nên dựa theo ý thích của hắn mới đúng.

Người hầu bên ngoài chờ đến sốt ruột, lên tiếng thúc dục.

Lam Thanh cầm lấy đồ trên tay Tiểu Vũ, vội vàng búi tóc lên rồi theo người hầu ra ngoài. 

Vương công tử chờ ở đình viện đã lâu, thấy Lam Thanh liền hướng về phía nàng kể ra loại tình cảm tương tư “Hận không thể ngày ngày đêm đêm ở bên nhau”.

Lam Thanh hỏi: “Sao công tử không đưa ta đi theo?”

Vương Minh Viễn sửng sốt, không bao lâu đã trả lời: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”

Lam Thanh cười cười, thưởng thức ngọc bội trong tay.

Vương Minh Viễn nắm lấy tay nàng thề son sắt: “Chờ ta an bài thỏa đáng rồi sẽ đón nàng hồi phủ.”

Nàng tiếc rẻ: “Lam Thanh chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Vừa nói xong nàng lập tức giãy tay ra.

Mất đi ôn hương nhuyễn ngọc ấm áp, Vương Minh Viễn cho rằng giai nhân đang tức giận, nghĩ lại mới thấy bản thân thật không có trách nhiệm. Sợ nhất là tự suy nghĩ này nọ, càng nghĩ càng xa, tự bổ não tưởng tượng ra hình ảnh đáng sợ nhất. Hắn cảm thấy mặt mũi bản thân đã mất sạch, muốn nói với Lam Thanh lại thôi, cuối cùng nản lòng mà thở dài, nhanh chóng rời đi.

Lam Thanh chẳng hiểu gì cả.

__________________

“Thế nào?” 

Lúc hỏi vấn đề này, Lý Hoài Úc đang thưởng thức đôi uyên ương mạ vàng, mắt cũng không thèm nhìn lên.

Người được phái đi báo cáo lại đầu đuôi ngọn ngành.

Vốn tưởng rằng nàng là nữ tử bình thường được nuôi ở khuê phòng, không ngờ lại còn tâm cơ như vậy, chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng cũng vừa đủ, thế mà coi khinh nàng rồi.

“Cho người theo dõi.”

__________________

Lam Thanh trở về còn mang theo rất nhiều quà, Hương Hương vẫn ngạc nhiên như cũ, hoa mắt nhưng miệng lại không nhàn rỗi: “Hai người nói gì, làm gì mà có thể làm công tử thích người như vậy? Mỗi lần trở về đều mang theo nhiều đồ về vậy?”

Lam Thanh cười nói: “Không có gì, chỉ tán gẫu vài câu.”

Hương Hương: “Tán gẫu cái gì? Người nói cho ta nghe với.”

“Thì hàn huyên một chút…thi từ, đúng vậy, thi từ ca phú, công tử rất thích mấy cái này.” Lam Thanh xoay người đi vào buồng trong, rửa tay bằng nước trong chậu.

“Trước nay người không đọc thơ ca, xem ra sau này nên học nhiều một chút.” Tiểu Vũ nói như vậy.

Vì thế thời gian nói chuyện phiếm mỗi ngày đều bị “ép buộc” đọc sách tập viết.

Kiểu chữ của Lam Thanh rất đẹp, chỉ là chữ “cái”* quá lớn, viết vừa đủ một trang giấy, hơi nhỏ một chút thì sẽ thành “đoàn”*.

*个 – Cái; 团 – Đoàn

Không có cách nào cả, trước kia đều vẽ trên mặt đất, từ trên đất chuyển thành trên giấy thì có vẻ hơi lớn.

Chữ viết của Tiểu Vũ lại đẹp như chữ con gái, nét chữ hoa lan đoan trang thanh tú.

“Đưa tay cao lên chút, cổ tay dồn lực, ngòi bút viết mực, đầu kia in trên giấy. Đừng sợ độ đậm nhạt khác nhau, mới đầu đều như vậy, sau này sẽ tốt hơn.”

Tiểu Vũ ở bên cạnh chỉ đạo.

Không biết Hương Hương đã ném cây bút đi rồi cầm lên lại bao nhiêu lần rồi nữa, vẻ mặt đau khổ. Tiểu Vũ không thể nhìn nổi cái mặt sa sầm kia của nàng ấy nữa nên bèn nói: “Không phải ngươi náo loạn nhất định phải học chữ à, sao bây giờ lại xị mặt ra.”

Dù nói vậy nhưng vẫn đi qua cầm tay chỉ dạy.

May mà những ngày như vậy cũng không kéo dài quá lâu, Lam Thanh và Hương Hương đều nhất trí lật đổ chính sách của “Tiểu Vũ”. Chỉ khi nào họ thật sự chán nản mới đem bút giấy và nghiên mực ra luyện.

Lam Thanh lúc nào cũng thích mặc thường phục, áo ngắn, váy dài, tóc thì cột lại bằng dây hoặc búi lên hết bằng một cây trâm. Mỗi lần bị triệu đến đều luống cuống tay chân. Hương Hương khuyên: “Không thì ngày thường cũng ăn mặc cho đẹp đi.”

“Không muốn đâu, ngày thường mặc như vậy khó chịu lắm. Thay quần áo có thể tốn nhiều sức nhưng mà ngươi và Tiểu Vũ ít nói lại hai câu là được.” Lam Thanh lắc đầu.

“Thay quần áo thì nhanh, chỉ là mỗi lần búi tóc đều tốn rất nhiều thời gian, Hương Hương nên học nhiều kiểu một chút, đừng có mỗi lần đều búi một kiểu kia nữa. Hơn nữa như ta đã nói, kiểu tóc đó cũng như bình thường, chỉ khác ở chỗ có thêm hai sợi buông thõng xuống thôi.” Tiểu Vũ nhắc nhở.

Hương Hương nổi giận, một tay chống nạnh một tay chỉ người: “Đó gọi là kiểu đọa mã kế! Ngươi nói đơn giản nhỉ, ngươi làm một kiểu cho ta xem!”

*Đọa mã kế: 

A picture containing text hairpieceDescription automatically generated

“Ha ha…Ha ha…”  Lam Thanh bị tư thế như cái “ấm trà” của nàng ấy chọc cho cười.

Nhưng mà tiếp đó nàng không cười nổi nữa, ngồi trước gương trang điểm bị tra tấn gần một canh giờ.

Chỉ thấy Tiểu Vũ xoay đi xoay lại một hồi, chải tóc cũng không xong, Hương Hương đứng bên cạnh cười nhạo: “Nhìn đi, lúc nãy còn nói ta, giờ thì biết khó rồi chứ gì!”

“Ngươi đừng có ồn ào, đã ta nghĩ lại xem, cái này vòng như này nhỉ…” Tiểu Vũ nhỏ giọng nói thầm, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Lam Thanh cạn lời, đứng dậy ra phía sau, đè người lên ghế, cười nói: “Ngươi muốn búi tóc kiểu gì, nói đi, ta dạy cho ngươi!”

Sau đó nàng cởi dây cột tóc, cầm lược muốn làm cho Tiểu Vũ một kiểu tóc. Tiểu Vũ sợ đến mức nhảy lên, tóc rối tán loạn cả lên. Chắc là chuyện này làm cho đứa nhỏ này sợ không ít nên sau này mỗi lần Lam Thanh rửa mặt chải đầu đều trốn đi thật xa.

Hương Hương xưa nay lười biếng, trong phòng ngoài phòng đều do Tiểu Vũ đảm đương, cái chuyện “nặng nhọc” này quá sức với Hương Hương. Sau khi đổ chậu nước đi nàng ấy liền kêu to: “Mệt chết ta rồi, Tiểu Vũ mau tới giúp đỡ đi!”

Lập thu, thiếp thu phiêu, giảo thu.*

(*) Nguyên là 立秋, 贴秋膘, 咬秋: 贴秋膘 là một loại tập tục xảy ra vào những ngày lập thu, bởi vì trời mùa hè vô cùng oi bức, khẩu vị mọi người sẽ không tốt dẫn đến gầy đi, nên vào những ngày trời thu phải ăn nhiều bù đắp lại. Còn 咬秋 thì là cắn dưa, kiểu vào thu rồi thì ít ăn dưa lại, tẩm bổ nhiều đồ mỡ hơn.

Phòng bếp đưa bếp lò và than tới, cho thịt cừu và cá cắt lát mỏng vào trụng sơ qua nước sôi, nhúng với các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn làm người ta ăn đến ngon miệng.

Ngoài ra còn có dưa, hoa quả, bánh chưng và một bầu rượu.

Rót rượu hổ phách vào chén, ngửi thì thấy mùi thơm mà uống vào lại thấy cay.

Những thứ này đối với Lam Thanh đều rất mới mẻ, ba người tụ tập ăn thịt uống rượu, cười nói.

Dù rượu rất khó uống, lần đầu nếm thử suýt nôn cả ra nhưng cồn lại phát huy công dụng rất tốt.

Ba người đều có chút men say, mê man, buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ.

Hương Hương đang kể lại “kế hoạch lớn” trong tương lai của mình: “Ngoài gà và vịt ta còn phải nuôi một vài con cừu để ngày Tết còn xẻ thịt ăn, ừm, ngon thật đấy.”

Tiểu Vũ vẫn như cũ.

Hỏi đến Lam Thanh, nàng cười đến ngu dại, nhìn trái nhìn phải, mấy cái này đã biến mất từ lâu rồi.

Dĩ nhiên vô cùng tốt.

Nằm ngoài hiên, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu vào mặt khiến người ta không thể mở mắt.

Mơ mơ màng màng có giọt nước mưa dừng trên mặt, hóa ra trời mưa rồi. Mưa không lớn, mát mẻ rất dễ chịu, không biết là ai đang gọi bên tai, Lam Thanh không muốn mở mắt ra chút nào…

Có cảm giác đã ngủ đến tận chiều, sương mưa trên lá đọng lại một giọt lớn trên trán. Nàng dụi mắt rồi từ từ mở ra, sau cơn mưa trời trong xanh, gió mát hòa cùng hương đất và cỏ cây.

Lam Thanh hỏi: “Trời đổ mưa?”

“Đúng vậy, người ngủ như lợn chết, gọi cũng không dậy.” Hương Hương trả lời, cắn một miếng dưa lớn rồi nhai.

Lam Thanh ngờ vực, quần áo trên người vẫn chưa khô.

Hương Hương trừng nàng: “Chúng ta cũng hết cách, chỉ có thể bung dù cho người, người ngủ cũng say ghê, hừ!”

Lam Thanh hơi ngại ngùng, đi qua lấy hai miếng dưa lưới rồi đưa cho nàng ấy một miếng: “Hương Hương hiểu rõ ta nhất, ăn nhiều một chút.”

Hai người ngồi trên bậc thang cùng nhau ăn.

Nàng hiếm khi nói ngọt, Hương Hương cũng thấy thoải mái.

“Tiểu Vũ đâu?” Ăn dưa xong, Lam Thanh đột nhiên nhớ tới hỏi.

Hương Hương đang định trở về, nhìn thấy hắn vừa đi vào vừa chỉnh lại tay áo, Lam Thanh gọi hắn đến rồi cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Phía tây như bốc cháy rồi dần dần nhuộm đỏ cả bầu trời.