Uy Điềm

Chương 3




Không biết từ khi nào, thành Mạc Châu cũng học các danh môn khuê tú trong kinh thành tổ chức ‘Hội thơ’, tụ họp giữa hồ hoa hải thanh sơn ngâm thơ vẽ tranh rất có ý cảnh, vừa văn nhã lại thể hiện được tài hoa. Nói đi cũng phải nói lại, một đám thiếu nữ trẻ tuổi cho dù chỉ đứng ở đó không làm gì cũng đã là một phong cảnh.

Chỉ là……

Lúc đầu Lam Thanh cũng khao khát, nghe Lệ Phi trở về kể những chuyện mới mẻ mà nàng ta đã gặp, có những người thú vị, thế là đã lén lút đi theo hai lần. Nhưng đi rồi mới biết, hoá ra ‘Các nàng’ dư thừa.

Từ đó về sau, mỗi lần Lam Thanh nhìn Lệ Phi lại có thêm hai phần ‘Đồng bệnh tương liên’*.

Đồng bệnh tương liên (同病相怜): Câu nói là những người trong cùng hoàn cảnh thì dễ thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau.

Thành Mạc Châu nói lớn không lớn, nhưng bên trong thuần hậu, không chỉ có thượng võ, mà phong độ của người tri thức cực kỳ mạnh mẽ, danh tướng danh thần của các triều đại đều có xuất thân từ đây. Vì vậy, gia tộc truyền thừa trăm năm, quan trường quyền quý, võ hành bang hội, đều chiếm một vị trí hết sức quan trọng ở Mạc Châu.

Bất kỳ vị nào từ trong phủ đi ra cũng ưu việt hơn người thường rất nhiều, đương nhiên coi thường xuất thân thương nhân của Nhậm Lệ Phi. 

Nhưng Lệ Phi vẫn cứ muốn vào trong, Lam Thanh thực sự nghĩ không ra. 

Nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ.

Cũng may có thể cùng xuất phủ cũng là nhờ phúc của nàng ta. 

Hai người hẹn gặp nhau giữa đường rồi cùng nhau hồi phủ.

“Lần này nhất định sẽ lấy lại toàn bộ mặt mũi!”

Mỗi lần Lam Thanh đều tiếp sức cho nàng ta.

“Ừm!”

Lệ Phi gật đầu thật mạnh.

Hai người chia nhau ra mỗi người đi một hướng, trong túi Lam Thanh không có tiền, chỉ là xem chút náo nhiệt, nghe vài chuyện thú vị cũng cảm thấy vui.

Nhưng có một lần xe ngựa bị hỏng, Lệ Phi thuê một cái kiệu trở về, bỏ quên mất một người đang sống sờ sờ.

Nếu là ngày thường, thì cái Nhậm phủ lớn như vậy có nàng hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt. Thế mà cứ trùng hợp hết lần này tới lần khác, ngày đó đang tưới nước ở sương phòng hậu viện thì nha đầu bên cạnh di nương nói nhìn thấy một người nhưng thoát cái lại không thấy bóng dáng đâu, thấp thoáng nhìn giống “Cái người kia bên Tây viện”.

Di nương khóc nháo: “Nhất định là nó nhìn thấy lão gia thương yêu con trai của thiếp thấy chướng mắt, nên muốn thiêu chết mẹ con thiếp!”

Nhậm lão gia tức giận, các nô bộc, gia đinh tìm khắp Nhậm phủ cũng không nhìn thấy bóng người.

Nhậm phu nhân trợn mắt khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Sương phòng hậu viện bị người ta đốt cháy mà ngân phiếu trang sức để bên trong vẫn gọn gàng sạch sẽ.”

“Người nói vậy là có ý gì?” Di nương dùng giọng nói sắc bén, nhẹ nhàng hỏi.

Nhậm phu nhân: “Ý trên mặt chữ!” 

Nhậm lão gia vẫy tay áo, di nương muốn tranh luận tiếp, nhưng thấy vậy tròng mắt vừa chuyển liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Tìm! Ra ngoài tìm cho ta! Nhất định phải tìm nó về cho ta!”

Lệ Phi rất ít khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của phụ thân, sợ hãi nấp sau lưng mẫu thân. Nhậm phu nhân thở dài, nói: “Cần gì phải làm như vậy? Nuôi nhiều năm như vậy cũng coi như là không có lỗi với nó, nếu nó đã muốn đi, cần gì phải cứng rắn bắt người về.”

“Bà thì hiểu cái gì? Cái nhìn của đàn bà! Nó……” Nhậm lão gia xoay người nổi giận với thê tử, nhưng thấy con gái trốn đằng sau tâm trạng lập tức dịu lại. Lập tức xoay người hướng về phía nô bộc ở lại hầu hạ tức giận nói: “Tất cả các ngươi cũng đi,đi! Nhìn thấy nó nếu nó không muốn về, thì trói về cho ta!”

Nhậm phu nhân không nói gì nữa, nắm tay con gái về phòng, bước chân có hơi loạng choạng, nhìn từ bóng lưng lại giống như một bà lão đã ngoài sáu mươi. 

Bất hoặc chi niên, lại thông tỏ sự đời.

Bất hoặc chi niên (不惑之年): 40 tuổi có thể hiểu thấu mọi sự lý trong thiên hạ, có kiến thức và kinh nghiệm phong phú, nên đối với những việc diễn ra trong xã hội có chính kiến rõ ràng, kiên định, không còn nghi ngờ.

Di nương chỉ coi như là lão gia còn dư lại chút tình xưa với nương của Lam Thanh, trong lòng nói thật đáng tiếc, lúc mình vào phủ bà ta đã mất được rất lâu rồi, nếu không thật sự muốn nhìn thấy phong thái của nữ tử đó như thế nào, nghe nói mang thai rồi mới vào phủ.

Chưa đầy nửa nén nhang, Lam Thanh đã bị trói về ném trước mặt Nhậm lão gia.

Đêm đó, tiếng ván gỗ của Nhậm phủ vang đến nửa đêm.

Lam Thanh tỉnh lại sau khi hôn mê, nằm trên giường, hai chân co lại, đầu gục xuống mép giường, cố gắng xoay cổ, lùi vào trong, kéo theo toàn thân đều đau.

Ngày hôm sau, Lệ Phi đến và mang theo rất nhiều bánh ngọt, dáng vẻ lấy lòng cũng bày ra trước mặt Lam Thanh. Lam Thanh nhìn một chút, nhưng cổ họng đau như lửa đốt, toàn thân lại lạnh run, cả người từ trên xuống dưới một chút sức lực cũng không có, ngay cả chớp mắt cũng trở thành một chuyện rất vất vả, liền dứt khoát nhắm mắt lại.

Lệ Phi cho rằng nàng đang giận dỗi, im lặng không lên tiếng, một lát sau không cam lòng yếu thế hét lớn: 

“Tức giận cái gì, cũng không phải là ta cố ý!”

Thấy nàng vẫn là cái bộ dạng lạnh nhạt đó, nàng ta dậm chân bỏ đi.

Ma ma đưa cơm đến rồi đi, đi rồi lại đến, đồ ăn trong hộp không hề động qua dù chỉ một chút. 

Qua ngày hôm sau, Lệ Phi lại tới, lặng lẽ bước vào, vừa ngồi xuống, giọt nước mắt to bằng hạt đậu đã rơi vào sau gáy Lam Thanh, khóc rất oan ức: “Không phải là ta cố ý đâu, ngươi đừng có phớt lờ ta được không? Thật sự không phải là ta cố ý mà, ngươi nói chuyện với ta đi…”

Bị đánh thức trong lúc đang ngủ là điều không thể tha thứ nhất của nàng, huống chi hiện tại vẫn còn đau, ngay sau khi vừa tỉnh lại có hơi đờ đẫn, trong nháy mắt cả người liền bắt đầu đau đớn. 

Khóc một lúc, rồi đi, ngày hôm sau lại tiếp tục đến nữa…

Lặp đi lặp lại, mỗi lần đến sẽ mang theo một ít đồ chơi, đồ ăn.

Cho đến khi Lam Thanh có thể đi lại được.

“Đi đi, đi đi mà, người ta bởi vì chăm sóc ngươi mà một tháng chưa từng ra khỏi cửa đó!”

Lệ Phi làm nũng, cực kỳ muốn Lam Thanh đến hội thơ với nàng ta.

Nàng lắc đầu: “Không đi.”

Lần này bị thương lên cơn sốt và đau rát cổ họng, đến bây giờ vẫn còn hơi khàn giọng, cho nên Lam Thanh hơi ít nói chuyện.

“Được rồi, đi thôi, ngươi xem ngươi kìa, buồn rầu như vậy, ra ngoài đi dạo một vòng giải sầu sẽ vui hơn đó! Ngươi yên tâm, ngươi yên tâm, ta biết ngươi lo lắng cái gì, tuyệt đối sẽ không sao đâu! Ngươi tin ta một lần nữa đi! ”

Ánh mắt Lam Thanh trống rỗng trong chớp mắt, nhìn nàng ta, gật đầu.

Xuống xe ngựa, vừa đi không xa hai người liền tách ra, hẹn giờ thân (từ 15 đến 17h) tập hợp ở con đê. Lệ Phi đi dự tiệc, Lam Thanh đi chơi.

Đi bộ một trăm mét dọc theo con đê, phía đông nam của thành Mạc Châu có một Thiên Khuynh Liên Trì, nhìn từ xa giống như mênh mông bát ngát, hoa đung đưa theo gió, hoa lá thanh tú, đón lấy ánh nắng mặt trời gay gắt mà không sợ hãi, trên cánh sen còn đọng lại vài giọt sương, trong suốt ướt át.

Hương hoa lượn lờ quanh mũi, trong vị ngọt thanh mang theo một chút đắng nhẹ, bí nhân phế phủ*.

Bí nhân phế phủ (泌人肺腑): Có nghĩa là hít thở không khí trong lành, cảm giác thoải mái như thấm sâu vào các cơ quan nội tạng.

Chỉ đứng như vậy, gió thổi nhẹ trên mặt, nàng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong veo chảy dài trên má.

Rõ ràng chán ghét như vậy, rõ ràng muốn làm cho nàng biến mất nhưng vẫn không muốn buông tha, thà đánh chết nửa cái mạng còn hơn, thối cũng muốn nàng thối rữa ở trong phủ, ngửi thấy mùi hôi thối tiếp tục chán ghét.

Rốt cuộc là tại sao? Tại sao?

Nàng nghĩ không ra, đầu đau như muốn nứt ra vẫn không nghĩ ra.

Là vì thể diện? Danh tiếng?

Nàng bỗng bật cười, nhưng lại giống như đang khóc, âm thanh vang vọng trên mặt hồ vắng lặng. Lại theo bản năng bịt miệng lại, nhưng âm thanh nức nở vẫn truyền ra qua kẽ tay, chỉ có hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống. Nàng khóc đến hư thoát, ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất.

Hồi lâu sau, lúc đứng lên hai mắt nàng ửng đỏ nhưng lại rất trấn tĩnh. Nàng đã chọn một con đường và đi một bước lớn, cái bóng kéo dài dưới ánh chiều tà, phảng phất muốn đem cái bóng rơi xuống phía sau.

Trước mắt hoang vắng, con đường càng đi càng rộng.

Đi trên đường lớn, đến ngã ba đường lại đột nhiên mất phương hướng. Do dự một lúc, nàng chọn một cục đá, quay lại, nhắm mắt và ném nó đi.

“Á!”

Một âm thanh kinh ngạc.

Lam Thanh bị giật mình.

Mở mắt ra, người đang sờ đầu trước mặt chính là Lệ Phi.

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Ủa? Không phải là ngươi đang đợi ta sao? Từ xa nhìn thấy ngươi đứng ở đó còn tưởng rằng ngươi đến đón ta!”

Lam Thanh bình tĩnh nhìn bầu trời không biết là nơi nào, không thể nói nó cảm giác như thế nào. Trong một phút chốc, nàng muốn tát mạnh vào mặt mình hai cái.

Cứ vô tri vô giác như vậy, trở về phòng, chui đầu vào trong chăn.

Từ đó về sau, Lam Thanh không ra khỏi phủ nữa.

Nàng bỗng thích thêu hạt, đôi bàn tay khéo léo, thành phẩm được làm ra vừa đẹp lại tinh xảo, Lệ Phi vừa nhìn đã nói còn tinh xảo hơn bên ngoài bán.

Nàng ta xưa nay yêu thích cái đẹp, nhìn thấy đồ đẹp tất nhiên là yêu thích không muốn buông tay. Không “Minh đoạt” giống như hồi nhỏ, Lệ Phi nói hết những lời tốt đẹp, còn tháo chiếc vòng bạc trên cổ tay xuống, rất muốn Lam Thanh đổi cho nàng ta.

Lam Thanh cười nói: “Vốn dĩ là đồ của ngươi, chẳng qua là thay đổi vài kiểu hoa văn. Đùa với ngươi thôi, thích thì cầm lấy đi!”

“Thật sao! Ta có rất nhiều chỉ và trân châu, ta sẽ mang nó đến cho ngươi, lần này ngươi làm xong rồi thì hẵng lấy ra, để ngươi chọn trước. Bằng không bày từng cái ra trước mắt như vậy, cái nào ta cũng thích, giống như là ta bắt nạt ngươi vậy.”

Lệ Phi cất chiếc vòng tay, cầm chuỗi châu hoa mình thích đi về phòng, chỉ chốc lát sau đã bảo nha đầu đưa hộp vật liệu tới. 

Đồ trong phòng chính thất đương nhiên đều là những thứ tốt, san hô, ngọc lục bảo, đá màu, ngọc trai, tất cả đều được đánh bóng thành hoặc tròn hoặc phẳng, vật dụng khác có kích thước lớn nhỏ khác nhau.

Lam Thanh nhận lấy, tâm tình vô cùng tốt.