Uy Điềm

Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Thanh vì muốn nấu thuốc cho Hương Hương đã ký vài tấm giấy nợ với Lý Hoài Úc, không dám tính kỹ, không biết mấy đời mới có thể trả hết nợ.

Mà chủ nợ này cũng càng ngày càng tỏ vẻ kiêu căng, không đến tiểu viện, cũng không sai người đến gọi nàng, cứ hai ba ngày không thấy người là sẽ tức giận, một khi tức giận thì phớt lờ mọi người, chờ khi Lam Thanh đến vay tiếp thì thực sự là rầu chết người. Lam Thanh tìm ra quy luật, cứ cách một hai ngày thì sẽ tự động ngoan ngoãn dâng đến cửa, mặc hắn nhào tròn nặn dẹt.

Vào tháng chạp, Lý Hoài Úc giao cho một công việc, mỗi ngày đến tiền viện chép danh mục quà tặng và lời chúc.

Không phải của trong phủ, là công vụ triều đình.

Sắp đến tết, lễ bộ vô cùng bận rộn.

Mỗi năm vào Tết âm lịch Thánh thượng sẽ ban thưởng cho bách quan, nhưng nếu thực sự hỏi kỹ muốn ban cái gì thì sợ là Thánh thượng cũng khó nói. Mặc dù lễ bộ sẽ chuẩn bị xong trước rồi dâng lên cho Thánh thượng, từ Tam phẩm trở lên có thể Thánh thượng sẽ tự mình xem qua, còn từ Tam phẩm trở xuống đoán chừng xem cũng không muốn xem.  

Nhưng Lễ bộ cần phải dựa theo quy định viết xong từng cuốn một, sau đó mới phát đi cùng với vật phẩm. Văn võ bách quan, nói là bách quan nhưng thực tế chỉ có hơn mười ngàn. Toàn bộ tất cả quan viên của Lễ bộ điên cuồng vùi đầu vào án thư, viết đến muốn sống muốn chết, sống không bằng chết.

Lam Thanh hỏi: “Sẽ không bị phát hiện chứ?”

Lý Hoài Úc mí mắt cũng không nhấc lên: “Phát hiện như thế nào?”

Vậy nàng còn giúp ta chép sao?

Lam Thanh thắc mắc cắn cán bút.

Cuối cùng Lý Hoài Úc đang lúc trăm công nghìn việc liếc nhìn, nói: “Nếu như nàng ra nói lung tung thì chính là tội chết đó!”

Lam Thanh le lưỡi, tiếp tục vùi đầu làm việc chăm chỉ. 

Đây là công văn nên phải viết bằng chữ khải theo quy định, kiểu chữ vuông vắn, ngang, nét ngang và nét sổ, nét chữ có thể mô phỏng theo. Hơn nữa, kiểu chữ của Lam Thanh vốn đan xen giữa chữ tiểu khải và chữ khải, cẩn thận một chút, về cơ bản có thể mô phỏng giống chín phần.  

Lý Hoài Úc xoa xoa mi tâm, tựa đầu vào ghế hít thở..

Ngoại trừ những danh mục quà tặng và lời chúc có thể nói là lao động chân tay ra, thì việc cúng tế của Thánh thượng mới là hao tổn tinh thần nhất, không được phép qua loa dù chỉ một chút.

Mà trọng trách nặng nề này đương nhiên là do đương nhiệm Lễ bộ Thượng thư Lý Hoài Úc đảm nhiệm.

Từ quy trình, nghi thức, đồ dùng cúng tế, tế phẩm, văn tế, v.v… vô cùng rườm rà. Do năm ngoái đã tham gia một lần,  coi như cũng có chút kinh nghiệm cho nên làm rất suôn sẻ, nhưng điều đó cũng không ngăn cản hắn làm vài việc vặt vãnh mài mòn con người ta.

Nhìn tiểu nữ tử đang vùi đầu viết, từng hàng từng hàng chữ rơi vào trong mắt, cảm thấy hơi thoải mái một chút.

Nâng ly trà lên mới phát hiện đã cạn sạch, Lam Thanh nghe thấy tiếng va chạm giòn tan của đồ sứ thì bỏ bút xuống, nhìn xem đã chép đến dòng nào nét nào rồi cầm ly trà lên đi châm trà.  

Lý Hoài Úc quá nhân từ, cuối cùng còn có ngọn lửa được đặt ở góc hiên. Đã thêm nước trà, xoa xoa mặt trên của tay cho nóng, sau đó áp lên mặt cho ấm. 

Bên cạnh đặt ấm trà trái cây đã hơi lạnh, sau khi pha một ít nước ấm vừa chạm vào có hơi ấm ấm, uống liền hai ly.

Lý Hoài Úc không thích trà ướp hoa và trà trái cây, Lam Thanh cũng không quen uống trà ngon, vị không chỉ đắng mà uống nhiều cũng khó ngủ.

‘Hương hoa quả nhiễm đậm mùi mực’ cho nên để bên ngoài, dù cho không đến mức dính mùi mực, thì cũng tiện hơn. 

Lam Thanh không dám trì hoãn quá lâu, cầm ly trà nhanh chóng bước trước án thư của Lý Hoài Úc. Sau đó ngồi xuống đất, cúi người trên cái bàn thấp tiếp tục chép lời chúc và danh mục quà tặng.  

Nàng viết rất nghiêm túc, vì không thể làm gì hơn. Viết sai thì phải vứt đi viết lại, bất kể đã viết bao nhiêu chữ hoặc là vài trăm chữ, nhất là khi còn hai chữ nữa là viết xong, đột nhiên rơi xuống một giọt mực thì cả quyển đó coi như bị vứt đi. Mỗi lúc như vậy Lam Thanh hận không thể đưa tay ra hứng, còn chưa kịp đóng dấu thì đã phát hiện ánh mắt của Lý Hoài Úc nhìn thoáng qua, trong nháy mắt cảm thấy giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cẩn thận xếp gọn sang bên cạnh, lại cẩn thận lấy một quyển từ dưới mí mắt của hắn rồi viết tiếp. 

Cuốn sổ con này nhìn có vẻ rất đắt. Cũng không biết hắn có bị phạt tiền lương không.  

Mặt trời dần lặn xuống phía tây, Lý Hoài Úc xoa xoa mi tâm, cuối cùng cũng viết xong bố cục.

Chủ nợ rất nhân từ lên tiếng, Lam Thanh buông bút xuống, di chuyển cái cổ đã cứng ngắc, ưỡn eo.  

Lý Hoài Úc quá nhân từ, cho người khiêng nước nóng đến, có vẻ tối nay bản thân sẽ không được về rồi. 

Nàng đã nhờ tùy tùng khiêng nước vào ra ngoài nói với Hương Hương Tiểu Vũ.

Vào ngâm trong thùng tắm, lỗ chân lông cả người đều mở ra để hấp thu hơi ấm của nước. Hắn nhắm mắt lại, tựa đầu vào mép thùng rồi vắt khăn phủ lên mặt.

Trong nước này có mùi hương đặc biệt, giống như mùi hoa hoặc thuốc, không khó ngửi nhưng cũng không thích. 

Lý Hoài Úc gần đây không làm chuyện giường chiếu nữa, điều này khiến cho nàng cảm thấy hơi thoải mái.

Cánh cửa vừa mở ra đã đóng lại, gió thổi qua chỗ da lộ ra ngoài và khiến cả người lập tức cứng lại, vội vàng bước vào nước. Nghe tiếng bước chân thì biết là hắn đã đi vào. Lam Thanh đứng lên cũng không được mà không đứng lên cũng không xong.

May mà Lý Hoài Úc đi thẳng đến giường, Lam Thanh lập tức nhảy ra, lau qua loa hai cái rồi vứt xuống, mặc áo choàng lông tinh tế.

Qua bức bình phong càng tăng thêm vẻ đẹp mơ hồ, huyền bí. Tiểu nữ tử đó vẫn không thể tự do, hốt hoảng giống như##.

Nhưng hắn thích.

Hận không thể đập nàng nát thành nhiều mảnh rồi hòa vào trong xương cốt của hắn.

Quả hồng mê người kia, thơm và mịn giống như có thể tan trong miệng. Hắn rất thích những thung lũng cỏ cây thưa thớt nhưng khi động tình lại róc rách như dòng suối mật. Không nghi ngờ gì hắn chính là một cao thủ tình trường, luôn có thể dễ dàng tìm được huyệt vị khiến cho hắn điên cuồng, chỉ có để cho hắn càng lún càng sâu. Lam Thanh cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa rồi, nàng kháng cự theo bản năng, kết quả chỉ thấy hắn tháo dây màn xuống, Lam Thanh rất sợ thứ này.

Lam Thanh nhỏ tiếng cầu xin: “Đừng… đừng trói…”

Lý Hoài Úc làm sao có thể tha cho nàng

Đủ loại lý do, đã mấy ngày hắn không được thỏa mãn, thỉnh thoảng nếm thử mùi vị trước kia nhưng chỉ càng làm thêm ham muốn, tối nay phải thực sự được thỏa mãn, sợ là tiểu nữ tử này hai, ba ngày cũng không xuống giường được.

Nhưng chẳng sao cả, đây chính là may mắn của nàng, cẩn thận nghỉ ngơi vài ngày được. 

………………

Màn che che khuất cảnh xuân, nhưng màn trướng lộ ra rốt cục có bao nhiêu phóng đãng.  

Mùi vị tuyệt vời biết bao, vòng eo thon nhỏ chưa đầy lòng bàn tay…

Bị hắn kiềm chế, lại thêm một trận đánh thảo phạt điên cuồng hơn…

Đêm khuya rượu tan, đêm xuân ngắn ngủi, hồn người tiêu tan…

Đợi đến khi ánh sáng chiếu vào xuyên qua cửa sổ, Lam Thanh thất thần nghĩ: Mười tám tầng địa ngục nên như thế nào?

Lý Hoài Úc thỏa mãn vỗ về lưng nàng giống như là trấn an một động vật nhỏ nào đó. Chợp mắt một chút, sau một lát vẻ mặt sáng láng đi lên triều.

Lúc Lam Thanh tỉnh dậy đã là buổi trưa, nàng cố gắng chống đỡ thân mình đứng dậy, chỉ là chân vừa chạm xuống đất thì đã ngã xuống. Nàng cắn răng mặc quần áo, không muốn đợi ở đây dù chỉ một phút.

Lúc mở cửa thì chạm mặt Thạch Anh, hắn đưa nước tắm đến, Lam Thanh chỉ nhìn một cái, đợi một lúc thì tự rời đi.

Hương Hương và Tiểu Vũ không biết đã đứng đợi bên ngoài bao lâu rồi.

Tuy Lam Thanh cố gắng đi giống như người bình thường, nhưng vẫn giấu được chân hơi run rẩy nhè nhẹ.

Lam Thanh mỉm cười giống như mọi khi, khiến người ta mắng một câu ở trong lòng: Đồ ngốc!

Đến chỗ ít người Tiểu Vũ khom người cõng nàng lên. Quần áo trên người che đi vết xanh xanh tím tím nhưng không che được vết thương trên cổ tay, nàng vòng tay qua cổ Tiểu Vũ nhưng không phát hiện hắn cúi đầu im lặng, cắn chặt miệng.

Tiền viện đưa thuốc đến, Lam Thanh nhìn cũng không muốn nhìn, đổ thẳng vào bồn hoa.

Trương Hy Nguyệt phái người đến một lần, khi nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu đó thì đã tặng một hộp bánh ngọt. Làm rất tinh xảo, Lam Thanh lại không muốn ăn. Hương Hương chỉ nhìn một cái thì bị Tiểu Vũ đoạt lấy chôn ở ao hoa.

Tiểu Vũ cầm bát chè trôi nước gạo nếp đút từng muỗng vào miệng nàng.

  • Chè trôi nước gạo nếp

  • Chè trôi nước gạo nếp

  • Chè trôi nước gạo nếp



Chè trôi nước gạo nếp

Lam Thanh nói: “Nấu giúp ta một chén thuốc đi”

Tiểu Vũ dừng một chút rồi gật đầu trong vô thức.

Nước thuốc đen tuyền tỏa ra mùi khiến người khác khó chịu, Lam Thanh nhíu mày, tay trái cầm lấy viên đường, tay phải cầm chén thuốc lên, cắn răng nín thở ‘Ừng ực ừng ực’ uống hết. Bóp mũi lại, nhân lúc còn chưa có vị giác thì nhét một viên đường vào.

Vị đắng và ngọt cùng hòa vào nhau, có lẽ cuộc đời của nàng sau này cũng sẽ như vậy.

Tiểu Vũ pha trà hoa lài trước với mật ong, vội vàng cầm lấy đưa cho nàng ngậm để tan hết mùi thuốc trong miệng.

Có mùi hơi thơm và vị ngọt thanh vừa phải, Lam Thanh nhướng mày trêu đùa Tiểu Vũ: “Tạo hóa của ông trời thật kỳ diệu, tương sinh tương khắc, tương trợ lẫn nhau. Cùng một vị thuốc và nguyên liệu khác nhau khi phối với nhau lại có tác dụng khác xa như vậy!” 

“Cho nên mới gọi tạo hóa trêu người” Tiểu Vũ tiếp lời, giọng nói rất nhẹ nhàng, tuy cười nhưng trong lòng lại không vui.

Lam Thanh cố hết gạt đi những nỗi buồn mà bản thân mang đến, sau đó cười nói: “Cũng đúng ha! Tuy đắng nhưng vẫn có ngọt, mặc dù thỉnh thoảng gặp những điều không thích nhưng may mà vẫn có các ngươi! Nếu nhìn theo cách này thì tạo hóa của ông trời vẫn có ước lượng!”

“Đúng là như vậy!” Tiểu Vũ hơi mỉm cười, nụ cười tựa như gió xuân ấm áp.

Hắn khảy lò lửa, rồi nhét vào góc chăn giúp nàng, nói: “Muốn ăn cái gì? Ta đến nhà bếp xem xem có nguyên liệu không.”

Lam Thanh nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngọt đốt bạch, phải ngọt, mềm mềm dẻo dẻo mới ngon.”

  • Ngọt đốt bạch

  • Ngọt đốt bạch

  • Ngọt đốt bạch



Ngọt đốt bạch

Tiểu Vũ đứng dậy, trong chốc lát Lam Thanh lại muốn ngăn hắn lại, ăn ngọt đốt bạch cũng không bằng hắn ở bên cạnh.

Nhưng… nàng lại không muốn để cho hắn thấy bản thân nàng như vậy.

Tiểu Vũ đi ra ngoài, quay người đóng cửa lại, trong tích tắc nụ cười trên gương mặt đã biến mất theo gió lạnh.

Buổi tối, được thấy ngọt đốt bạch mềm mềm dẻo dẻo, nhưng không biết tại sao lại không muốn ăn nữa. Trước kia nhìn thấy miếng thịt bóng nhẫy dầu thì đã chảy nước miếng, lúc này nhìn thấy thì cảm thấy ngán.

Lam Thanh sợ làm cho bọn họ lo lắng, cố nhịn gắp một miếng cho vào trong miệng, chỉ cảm thấy toàn dầu mỡ, phải cố gắng rất nhiều mới có thể nuốt nó xuống.

Nhìn mấy món khác trên bàn cũng như vậy, rõ ràng bụng cũng đói nhưng lại ăn không nổi. 

Đây là chuyện mới chưa từng xuất hiện trước đây, ngay cả Hương Hương cũng cảm thấy không đúng, ngây ngốc hỏi: “Sao vậy?”

Lam Thanh lắc lắc đầu, lăn về giường, quấn chăn, nàng lại không biết nói gì hơn để làm cho họ vui vẻ. Mơ hồ có một loại dự cảm không lành.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, đồ ăn đưa đến tiểu viện đều trả về y nguyên, đây chính là chuyện hiếm lạ. HIếm lạ đến mức truyền đến tai Trương Hy Nguyệt, lò sưởi trong tay lập tức bay ra ngoài, tiểu nha hoàn đứng ở góc cửa bị đập trúng chảy máu không ngừng, lập tức ngất đi.

Đôi mắt phượng ác độc như muốn ăn thịt người, nàng ta tức giận công tâm, lấy tay chống lên cột cửa mới miễn cưỡng đứng lên được. Dùng xạ hương và hồng hoa nhiều như vậy, làm sao con tiểu tiện nhân này có thể mang thai được chứ? Rốt cuộc ả ta tâm cơ sâu bao nhiêu mà có thể tác quai tác quái dưới mí mắt của mình chứ?

Châu Nhi dọn dẹp hiện trường, đuổi tất cả mọi cả mọi người ra ngoài, Trương Hy Nguyệt như vậy không khỏi khiến cho trong lòng nàng ấy sợ hãi. Nhưng vẫn tiến lên đỡ tiểu thư nhà mình ngồi xuống ghế quý phi gần đó, Trương Hy Nguyệt véo cánh tay nàng ta hỏi: “Tại sao mỗi một người bọn họ đều không chịu an phận? Ta đối xử với bọn họ không tốt sao? Trước khi vào cửa gia còn từng nói với ta muốn đuổi ả đi, là ta, là ta cầu xin cho ả ở lại! Tại sao ả có thể lấy oán báo ân như vậy? Mỗi một người bọn họ đều tính kế ta như vậy, ta…” 

“Tiểu thư được gia cưới hỏi đàng hoàng, kiệu lớn tám người khiêng về! Gia đương nhiên thích người, cần gì phí sức đau lòng vì mấy loại bại hoại hèn hạ đó chứ?” Châu Nhi chỉ có thể tìm những lời mà nàng ta thích nghe để khuyên bảo.

Ai cũng biết, trong Lý phủ chỉ có một thị thiếp, rõ ràng nàng ta không muốn mang tiếng là ghen tuông nên mới giữ người lại.

“Nhưng nếu ả sinh hạ trưởng tử, mẹ quý nhờ con, chẳng phải gia sẽ càng yêu thương ả sao?”

Trương Hy Nguyệt véo cánh tay của Châu Nhi, không quan tâm đến người khác.

Châu Nhi cố chịu đau, khuyên bảo: “Quy tắc trong thị tộc quan lại còn lớn hơn bất cứ cái gì, không nói đến ả có phúc phần này hay không, dù cho ả có sinh ra cũng chưa chắc có thể tự mình nuôi dưỡng. Đến lúc đó còn chẳng phải nhìn một câu nói của người sao? Người là đích mẫu, nếu nuôi dạy dưới tay người, không sợ…”  

Châu Nhi còn chưa nói xong đã bị đánh tiếp.

“Đúng vậy! Ả chưa chắc có được phúc phần này!”

Trương Hy Nguyệt lầm bầm lầu bầu, nhưng ánh mắt đó khiến người ta phát lạnh từ đáy lòng.

Châu Nhi sợ hãi nhưng không dám khuyên tiếp.

Trụy Nhi thấy tính cách nhát gan của nàng ấy, tiến lên bày mưu: “Nếu tiểu tiện nhân đó muốn mẹ quý nhờ con thì sợ là không thể! Dược tính, ai có thể nói chính xác khi nào thì phát tác chứ? Đến lúc đó trong bụng trống không, thì tìm một cái cớ đuổi ả ra khỏi phủ! Lần này tiểu thư không được mềm lòng!” 

Trương Hy Nguyệt gật gật đầu, nắm lấy tay Trụy Nhi vỗ vỗ, vẫn là nha đầu này hiểu nàng ta nhất.