Uy Điềm

Chương 28




Cầm tua rua mà hai ngày trước đã bện xong, là cái đồng ý tặng cho hắn.

Màu xanh lam chuyển dần sang màu trắng thuần, nút thắt đám mây, tua dài, tinh xảo hơn những cái trước đây, có thể thấy là làm rất cẩn thận.

Lý Hoài Úc nhìn rất hài lòng, tháo ngọc bội trên eo xuống cùng đưa cho Lam Thanh. Lam Thanh hiểu ý, cởi tua rua cũ xuống thay cái mới, sau đó đeo lên eo hắn.

“Mấy ngày nay làm gì?” Hắn hỏi.

Lam Thanh trả lời: “Bện tua rua!”

Lý Hoài Úc cười ha ha, búng lên trán nàng, trong lòng nói: Tiểu nữ tử này cuối cùng có chút tiến bộ rồi.

Đưa tay ôm cả người nàng vào trong ngực, ngửi mùi hương thơm ngát trên cổ nàng. Tiện tay nhéo hông nào, chỉ cảm thấy mềm mại, nói khẽ bên tai nàng: “Hình như nhiều thịt hơn rồi!”

Lam Thanh hơi ngượng ngùng: “Mấy ngày nay ăn hơi nhiều…”

Gần đây đồ ăn hợp khẩu vị hơn trước, mặc dù phòng bếp vẫn cung cấp theo thực đơn ở tiền viện, nhưng Tiểu Vũ luôn tìm cách để chuẩn bị mấy món đồ nàng thích ăn.

“Như vậy rất tốt, sờ vào càng mềm mại…”

Lý Hoài Úc nhắm mắt, vùi đầu vào cổ nàng, không sắc dục, giống như là đang dựa vào một chiếc gối mềm mại. Chỉ là hơi thở thở ra khiến người hơi ngứa.

Lam Thanh không dám nhúc nhích, chỉ yên lặng như vậy để hắn gối vào hồi lâu, mãi đến khi nàng tưởng rằng hắn đã ngủ rồi.

Lý Hoài Úc mở mắt nhìn đường nét dịu hiền dưới cằm nàng, ngón tay chạy dọc theo xương hàm.

Thực ra, tiểu nữ tử này nên là người đỡ lo nhất, lúc nào cũng nhớ tới và xuất hiện trong tâm trí. Lúc nghe gió ngắm trăng thì nghĩ tiểu nữ tử đó cũng thanh nhã tĩnh mịch như vậy; lúc phiền não mệt nhọc sẽ nghĩ một lời năm tháng tĩnh lặng dường như chỉ có nàng.

Vì nàng, hắn hao tốn tâm tư cũng nhiều hơn người khác.

Còn nhớ trước kia…

Hắn không muốn nhớ đến trước kia, hắn chỉ muốn sau này tiểu nữ tử này có thể luôn ở bên cạnh mình.

Lam Thanh không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hôm nay hình như hắn rất khác với mọi ngày, nàng chưa từng thấy Lý Hoài Úc như vậy. Thì ra người đùa bỡn lòng người trong lòng bàn tay như hắn cũng sẽ có lúc mệt mỏi.

Thánh Thượng tuổi tác đã cao, Thái Tử thân thể không khỏe, Trưởng Tôn tuổi còn nhỏ, các thế lực cũng bắt đầu rục rịch. Lúc này, đi đúng một bước chính là vinh quang vạn trượng; Đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục.

Sự luân phiên thay thế của các triều trước đều là do một cuộc ‘Tàn sát’ đã được lên kế hoạch từ trước.

Năm đó Thánh Thượng đăng cơ, đã tự tay sát hại huynh đệ của mình, mấy trăm quan viên mất mạng ở Tuyên Vũ Môn. Trung thần lương tướng danh chấn Cửu Châu* không một người nào chạy thoát. Một đạo thánh chỉ ‘Tru di cửu tộc’, mấy ngàn người bị giết, đến nay vô số người vẫn còn trôi dạt khắp nơi.

*Cửu Châu: Cửu châu là đơn vị hành chính trong văn hóa cổ đại Trung Quốc, ngày xưa Trung Quốc chia làm chín khu vực hành chính gọi là Cửu Châu.

Lý Hoài Úc đã tính toán từng bước một, mỗi một bước cũng đều nằm trong tính toán.

Đương kim Thái Tử là một người thông minh, hắn tuyệt đối sẽ không để hoàng vị rơi vào tay người khác. Cho dù Thái Tử có chết trước Thánh Thượng thì hắn cũng sẽ mở đường trước thay cho con trai của mình.

Hiện nay gần tám mươi phần trăm văn thần cả triều xuất thân từ phủ Thái Tử, hoặc là có ân dìu dắt.

Vì vậy, những người có dã tâm cấu kết với người khác thì thực sự là ngu xuẩn!

Binh lực gần kinh thành tổng cộng có ba đội, binh sĩ đóng quân ngoài thành, ngự lâm quân, binh lính kinh thành.

Lý Hoài Úc vào kinh một năm rưỡi, tính toán mọi cách, thận trọng từng bước, trong thời gian một năm rưỡi này quy kết toàn bộ ba đội quân này vào trong tay mình. Cho nên Thái Tử đã sớm có ý lôi kéo, Lý Hoài Úc đã từ chối hai lần. Hắn không muốn làm một mưu sĩ gác cổng bình thường, Phượng hoàng vu phi nhất minh kinh nhân*.

*Phượng hoàng vu phi (凤凰于飞):“凤凰” là viết tắt của phượng hoàng, một loài chim thần thoại được coi là độc nhất vô nhị. Ghép 4 chữ lại với nhau, lời chúc đôi lứa như 2 con chim phượng hoàng bay cạnh nhau trong tình nghĩa vợ chồng, còn Nhất minh kinh nhân ( 一鸣惊人) 1 tiếng kêu kinh người làm người ta chấn động, để ví dụ với việc 1 người bình thường im lặng không nói gì đột nhiên làm 1 sự việc khiến người khác phải kinh ngạc.

Mà tiểu nữ tử này sẽ kiêu hãnh tự hào khi đứng bên cạnh hắn.

“Thích không? Trong kho còn một khối ngọc thượng hạng, gia sai bọn họ cầm đi làm một cái hoàn bội cho nàng!” Lý Hoài Úc khẽ nói bên tai nàng. 

Lúc này Lam Thanh mới nhận ra là mình đã lơ đãng, ngây người một lúc nhìn miếng ngọc bội trên eo hắn.

Theo bản năng nàng muốn từ chối, nhưng Lý Hoài Úc không muốn cho nàng cơ hội, búng tay một cái Thạch Anh lập tức ra ngoài làm việc, năng suất làm việc này chỉ cho người khác có một cơ hội nói lời cảm ơn.

Làm sao Lý Hoài Úc không biết nàng đang lơ đễnh. 

Chỉ là không muốn nghe, không muốn hỏi, cũng không cho nàng cơ hội để nói mà thôi.

Đột nhiên Lam Thanh không biết nên nói như thế nào. Bởi vì nàng lơ là một số chuyện nào đó nên bây giờ liên quan đến tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên đã được thông suốt.

Những gì nghĩ sẵn trong đầu đều đã biến thành nước.

Nàng kinh ngạc với sự máu lạnh vô tình của Lý Hoài Úc, với Trương Hy Nguyệt còn có thể tìm ra lý do để chán ghét, vậy còn Ngọc Nùng thì sao? Một cô gái dịu dàng hòa nhã như vậy, một lòng một dạ với Lý Hoài Úc, mỗi một phần tâm tư của nàng ấy đều ở trên người hắn. Ngay cả người bên cạnh cũng có thể nhận ra được tình ý của nàng ấy.

Hắn không nhận ra sao?

Một cô gái tươi cười hiền lành đưa sách dạy đánh cờ cho mình, lại bị người ta biến thành con cờ.

Trong lòng Lam Thanh cảm thấy lạnh lẽo. Nàng sững sờ một lúc, đứng dậy mượn cớ đi pha cho hắn thêm chút trà nóng, cầm chén trà đi ra cửa, hơ bên bếp lò ở góc hành lang một lúc lâu.

Lúc tiến vào vẫn là dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn.

Lý Hoài Úc rất hài lòng, nàng rất thông minh, chỉ có cô gái thông minh như vậy mới xứng đứng bên cạnh hắn, cùng hắn đứng trên đỉnh thiên sơn nhìn xuống cảnh tượng chúng sinh.

Tuỳ tùng đưa thiệp mời đến, Lý Hoài Úc mở ra xem, nhìn thấy bút tích và lạc khoản thì trong lòng vui mừng, ra ngoài đón khách. Khách đến thăm chính là Đông Cung Thái Tử gia.

*落款 (Lạc khoản): Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.

Nét mặt hắn vẫn lạnh nhạt, quả nhiên nho nhã thanh tao.

Lam Thanh tự biết không được gặp người ngoài nên tự mình lui xuống. 

Tụi Hương Hương tưởng rằng sớm nhất cũng phải đến sau buổi trưa nàng mới ra, cho nên cũng không đợi ở cửa tiền viện.

Lam Thanh ngẩn ngơ ngồi một mình trên phiến đá xanh trong vườn đá. 

Không biết qua bao lâu, cho đến khi có nghe thấy tiếng bước chân, có người đi về hướng bên này. 

Nàng vội vàng rời đi như trốn tránh, đi từ từ về viện, vừa bước vào thì thấy Tiểu Vũ đang đứng ở ngoài cửa sương phòng, trên tay cầm thứ gì đó. 

Tiểu Vũ thấy Lam Thanh thì hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Người về thật đúng lúc! Vốn còn muốn đợi người về rồi mới làm sợ làm sớm quá sẽ không còn tươi nữa.”

Thì ra là vài con cua tuyết.

Bỗng nhiên Lam Thanh rất muốn ôm hắn, có thể gặp được hắn chính là chuyện may mắn nhất cả đời này của bản thân.

Nàng chạy tới, ôm lấy người đang đứng cạnh cửa, Hương Hương vẫn tỏ vẻ ghét bỏ nhưng cũng không đẩy nàng ra.

“Làm sao vậy?” Hương Hương hỏi.

Hồi lâu sau Lam Thanh mới ngẩng đầu nói: “Không có gì, chỉ là hơi lạnh một chút!”

Nàng bò lên giường của sương phòng, chui vào trong chăn của mình, hơi mệt mỏi nằm nhoài trên giường. 

Vài ngày nay nàng thường hay như vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiểu Vũ bưng canh đi vào, nàng bưng trên tay uống từng hớp, hơi nóng tràn vào cơ thể và chảy vào xương, bỗng chốc cảm thấy bản thân như được sống lại.

Tiểu Vũ thấy nàng khôi phục tinh thần thì mỉm cười, giữa lông mày vẫn lo lắng không nguôi.

Nhưng hắn vẫn không hỏi gì cả. Chỉ im lặng làm những chuyện mà nàng thích.

Sự im lặng đó khiến cho Lam Thanh cảm thấy rất áy náy, nàng gọi Tiểu Vũ đang định đi ra đóng cửa, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Tiểu Vũ cười cười: “Ta mang cua đi làm nước sốt, một nửa làm cua ngâm rượu, một nửa cho lòng đỏ trứng muối vào xào! Chờ một lát là được ăn rồi, người với Hương Hương đợi một lát!” 

Từ cửa sổ Lam Thanh thấy hắn cọ rửa cua sạch sẽ một sạch sẽ một cách thuần thục, sau đó dùng rượu để ngâm, cho hành, gừng, ớt, hoa tiêu, hồi, vỏ quế, lá thơm vào rồi lại thêm rượu Thiệu Hưng và xì dầu, đun trên lửa lớn rồi để nguội, sau đó chặt hai con cua cho vào ướp.

Tiếp theo bắt đầu xử lý hai con còn lại.

Lam Thanh quay đầu lại hỏi Hương Hương ở bên cạnh: “Tiểu Vũ rất tốt đúng không?”

Hương Hương mơ hồ nói một đống điều không tốt về Tiểu Vũ, nhưng kết thúc bằng câu ‘Bỏ mấy cái này đi thì sẽ tốt hơn’ 

Nàng nhìn bóng dáng bận rộn trong viện hồi lâu không nói lời nào.

Đợi hắn làm xong, bữa trưa cũng được đưa đến, từng món một được đặt lên bàn. 

Cua tuyết chắc thịt, vô cùng ngon, hầu như đều bị Lam Thanh ăn hết vào trong bụng.

Nàng ăn rất kỹ, thịt trên vỏ cua đều bị ăn rất sạch sẽ, bị Hương Hương cười nhạo ‘Giống như mấy đời không được ăn vậy’

Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Hương Hương, đẩy chén đĩa đến trước mặt Lam Thanh, nói đợi sau này sẽ làm nhiều hơn. 

Lam Thanh cười cười, chỉ lo ăn mà không nói câu nào.

Buổi chiều vẫn ở lại trong sương phòng, còn kéo Hương Hương ngồi phịch trên giường.

Tiểu Vũ bưng chậu than vào, lấy ghế ngồi gần bên cạnh.

Hắn vẫn cau mày, gần trong gang tấc, Lam Thanh nhịn không được ghé vào mép giường vươn tay xoa giữa lông mày của hắn. Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, Lam Thanh ngượng ngùng thu tay về nói: “Còn cau mày nữa thì sẽ thành ông cụ non đó!”

Tiểu Vũ khẽ cười, theo bản năng sờ mi tâm của mình, dường như còn lưu lại độ ấm đầu ngón tay của nàng.

Lam Thanh hai tay ôm má dựa vào mép giường, thở dài nói: “Chỗ nào có thể thoát khỏi nỗi buồn nhỉ? Biết là buồn, không biết cũng là buồn.”

“Không biết buồn ở đâu, làm sao có thể thoát khỏi nỗi buồn chứ?” Tiểu Vũ nhướng mày và cười nói: “Mà thôi, dù sao ta cũng không giúp được gì, ta đi nấu một ít trà gừng. Cua tính hàn, đừng ăn nhiều.”

Hắn đứng dậy muốn đi làm chút chuyện có ích, Lam Thanh duỗi tay kéo hắn lại: “Đừng đi, nói chuyện với ta đi! Ta có một mối bận tâm, nếu có thể giải được khúc mắc thì còn có ích hơn uống trà gừng, trà sâm!”

Tiểu Vũ ngừng một chút lại ngồi xuống, im lặng đợi nàng nói.

Lại là một tiếng thở dài, Lam Thanh đem chuyện buồn phiền trong lòng suy nghĩ vài lần, chầm chậm mở miệng: “Ta không có can đảm để làm những gì ta biết ta không thể làm, biết đó một chuyện xấu nhưng ta lại đứng ở ngoài nhìn, việc này chẳng khác nào là đồng loã.”

Nàng tựa đầu vào cánh tay, ánh mắt nhìn ngọn than đang cháy hừng hực. 

Hương Hương bên cạnh đã ngủ say.

Trong phòng im lặng một hồi, Tiểu Vũ dùng cái móc lửa để lật cục than chưa cháy, tia lửa bắn tung toé, rực rỡ giống như pháo hoa, trong nháy mắt, Lam Thanh nghĩ đây cực kỳ giống với mỗi một sinh mệnh sống động trong phủ này.

Tiểu Vũ nhớ lại cái ngày nàng khác thường, là từ chỗ phu nhân trở về, Hương Hương nói nàng đã chắn đường đi của Ngọc Nùng…

Hắn thở dài, có thể đoán được đại khái, có lẽ vấn đề này là rất quan trọng, nhưng nàng vẫn không thể nói rõ ràng.

Hắn lập tức mở miệng: “Mọi người không có can đảm để làm những gì họ cho là thiện, có lúc thấy tốt nhưng không phải thật sự tốt, thấy ác cũng không phải ác hoàn toàn. Tốt như nước, nước tốt cho vạn vật mà không cần tranh đấu khiến người ta ghen ghét, có khi ẩn dật, có khi cuồn cuộn. Cứ giữ chủ tâm là được!”

Lam Thanh trầm ngâm nhìn.

Tiểu Vũ nói tiếp: “Hơn nữa, người đã ngăn cản nhưng cũng ngăn không được không phải sao?”

Đúng vậy, nàng đã ngăn cản, nàng đã thử khuyên Trương Hy Nguyệt nhưng nàng ta không cho là đúng; Nàng đã từng ngăn cản Ngọc Nùng nhưng tâm ý Ngọc Nùng đã quyết; Nàng cũng đã đi tiền viện, nhưng Lý Hoài Úc vốn không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để mở miệng. Nàng…

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ, trong nháy mắt, nàng cảm thấy cũng không phải chỉ có mình mang theo…

Tiểu Vũ vẫn cười như gió xuân.

Tự dưng cảm thấy muốn khóc, không thể nói ra được lý do, nàng đã cố kìm nén để nặn ra một nụ cười với hắn.