Uy Điềm

Chương 26




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Hi Nguyệt không chịu được nữa, nàng ta ở một mình trong phòng mỗi đêm, yêu mà không được.

Nàng ta không dám nói với nương, suy cho cùng cũng là nàng ta làm sai, mặc dù chuyện này ở các gia đình giàu có dường như cũng không phải là chuyện gì quá to tát, nhưng nàng ta không dám nói. Nàng nhớ đến dáng vẻ ngưỡng mộ của tỷ muội trước khi kết hôn, phu quân của nàng là Lý Hoài Úc! Hiện nay là người tài mới trên triều, tìm khắp cả triều cũng khó tìm được người có năng lực và học thức hơn Lý Hoài Úc! Nàng hưởng thụ loại hư vinh đó. Thà giả vờ cũng không muốn để người khác biết nàng ta bị thất sủng

Mà Lý Hoài Úc luôn lạnh nhạt với nàng ta từ đầu đến cuối, thậm chí đến cả lấy lệ với nàng ta cũng làm biếng.

Tưởng tượng cảnh Lý Hoài Úc và Lam Thanh vui vẻ với nhau, Trương Hi Nguyệt phát điên lên vì ghen tị. 

Sau khi Châu Nhi khuyên giải lại bị Trụy Nhi xúi giục làm hơn nửa đêm nàng ta chạy đến Mặc Hiên, hành động này không khác gì người đàn bà chanh chua ngoài đường, nhưng nàng ta đã không còn quan tâm đến thái độ đúng mực của một tiểu thư khuê các nữa.

Thủ vệ không ai dám ngăn cản, Thạch Anh chắn ở trước cửa Mặc Hiên nhưng lại bị Trương Hi Nguyệt uy hiếp lùi về sau từng bước.

Nàng ta đi thẳng đến phòng ngủ, đúng lúc Lam Thanh nghe được động tĩnh đang hoảng loạn thay quần áo. Hiển nhiên Trương Hi Nguyệt không muốn cho nàng cơ hội, chạy tới đẩy người xuống giường. Giật tóc và cào một trận vào da thịt trần trụi, hai nha hoàn cũng tiến lên giúp đỡ.

Lam Thanh chỉ có thể cố gắng co mình lại, gắng sức núp vào trong góc để cơ thể chịu ít tổn thương một chút.

Lý Hoài Úc nhíu mày gần như không thấy, hắn vẫn không ngăn lại, mãi đến khi nàng ta đánh và phát tiết đủ rồi mới thôi. 

Trương Hi Nguyệt thở hổn hển, búi tóc lộn xộn giống như một bà điên. Quay đầu thấy hắn lại giống như đang xem kịch. Sự khổ sở ở trong lòng bao ngày trào ra, nàng ta ôm ngực giọng điệu nặng nề mà thong thả: “Hận thiếp sao? Cảm thấy thiếp độc ác lắm đúng không? Nhưng thiếp cũng không muốn như vậy! Con của tiểu thiếp làm trưởng, sau này nhất định sẽ mang tiếng xấu phá hoại quy tắc của tổ tiên! Thiếp là vì chàng! Từ khi gả cho chàng, có chỗ nào mà thiếp không nghĩ cho chàng chứ? Thiếp một lòng một dạ với chàng, lẽ nào chàng không nhận ra sao?

……”

Từng câu từng chữ nàng ta nói giống như đứt ruột nát gan, giống như mọi chuyện đều là vì hắn mà nhận hết mọi uất ức.

Lý Hoài Úc đưa bàn tay về phía nàng ta, nàng ta đi qua, ngồi bên giường. Lý Hoài Úc nâng gương mặt đó vô cùng yêu thương, cực kỳ dịu dàng lau nước mắt cho nàng ta.

Hai nha hoàn thấy thế trong lòng rất vui, vội vàng lui ra ngoài.

Lúc Lam Thanh không biết phải làm sao thì hắn quay đầu hung dữ nói: “Đồ chướng mắt! Cút ra ngoài!”

Lam Thanh vội vàng không kịp nhặt quần áo chạy ra ngoài, trên người chỉ mặc nội y như không mặc, nàng chạy một hơi đến phòng của Hương Hương, chui vào trong ổ chăn, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hương Hương đang ngủ mê man thì bị cơn gió lạnh mà nàng mang vào làm cho giật mình. Khi nhìn rõ đó là nàng, mới lặng lẽ thở dài lấy chăn bông đắp lên người nàng.  

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm có người gõ cửa, Thạch Chung để hộp thuốc mỡ xuống rồi đi. Lam Thanh không muốn Hương Hương nhìn thấy vết thương trên người mình, vả lại cũng không quá nặng nên cũng không cần bôi thuốc. Nàng cất hộp sứ đi, đợi khi nào cần dùng thì sẽ lấy ra. Dù sao các nàng cũng luôn có vài vết thương trên người.

Nghĩ đến Trương Hi Nguyệt còn ở đó, mấy chuyện thay quần áo, rửa mặt và chuẩn bị đồ ăn sáng có lẽ nàng ta sẽ thu xếp ổn thỏa. Vừa hay Lam Thanh có thể trộm làm biếng một chút, quấn chăn trốn trong phòng Hương Hương cả ngày.

Còn ăn hết một nồi cháo gà rừng.

Thực ra nàng muốn ăn thịt tôm cá tươi sống hơn, nhưng tên nhãi Thạch Chung luôn nhìn chằm chằm hộp đồ ăn của Hương Hương, rất nhiều thứ đều không được mang vào, hơi không vừa ý một tí là bị ném ra ngoài, giống như đang ăn đất badan trên trái đất.

Buổi chiều Lý Hoài Úc đến chủ viện, ra vẻ là cùng phu nhân xua tan hiềm khích, xây dựng tình cảm. 

Lam Thanh vui vẻ nhàn rỗi cùng Hương Hương đi ngủ sớm.

Sáng sớm Lý Hoài Úc trở về, hạ mình đứng trước cửa phòng, chỉ mở cửa sổ đứng bên ngoài nhìn.

Lát sau, hắn thở dài rồi quay người lên triều.

Rất lâu rồi Lam Thanh chưa được ngủ một giấc ngon như vậy, càng ngủ càng ấm áp, ôm Hương Hương không buông.

Giấc ngủ này ngủ đến mức làm cho người ta sảng khoái, ưỡn người làm biếng, vừa mở cửa ra đã bị Thạch Anh làm cho giật cả mình. Hắn đã đứng ở bên ngoài đợi không biết bao lâu, cả người đều tỏa ra khí lạnh.

Hắn nói với Lam Thanh: “Thu dọn đồ đạc rồi quay về!”

Về đâu?

Lam Thanh chỉ có thể nghĩ đến tiểu viện. Nàng vui sướng như điên, ôm hũ đường nâu mà lúc trước mang đến cười ngây ngô.

Lúc ra cửa, Tiểu Vũ đã đợi ở bên ngoài, cầm cái dù lớn chạy đến che trên đầu nàng. Dưới cơn mưa nhỏ ánh mắt giống như bị một lớp vải mỏng che lại. Nàng không biết đã khóc từ lúc nào nhưng lại mỉm cười, khuôn mặt yên tĩnh giống như hoa chuông nở trong gió.

Đẩy cửa viện ra, bước một chân vào giống như là đã một đời. Xoay người nhìn người bên cạnh lại cảm thấy giống như chưa từng rời xa. Đến khi tiến lên bước vào phòng mới biết có bao nhiêu nhớ nhung, nàng sờ bức tường, sơn cửa, rồi đến bàn ghế bày biện trong phòng, trong phòng vẫn còn treo chiếc đèn lồng hoa chuông, từng gian phòng trong sương phòng đều là bảo bối của nàng, còn có chiếc giường nhỏ bị bọn họ chuyển đến chuyển đi, nàng nằm lên làm thế nào cũng không muốn ngồi dậy… rất nhiều tâm tư đều biến thành nước mắt, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.

Tiểu Vũ cười nàng: “Còn khóc nữa thì sợ là sẽ ngập tiểu viện này mất!”

Lam Thanh phồng má làm bộ muốn đánh hắn, nhưng tay giơ lên chỉ xẹt qua không khí chứ không đánh trúng.

Nàng đã từng nghĩ nếu như có một ngày có thể quay về nàng nhất định sẽ ôm Tiểu Vũ khóc một trận thật to. Đã thật sự trở về rồi, người cũng ở ngay trước mắt nhưng lại không muốn làm như thế nữa. Nàng nhìn người trước mặt, mỗi bóng dáng đều khắc sâu vào trong tim.

Dáng vẻ của Tiểu Vũ vẫn như vậy, dọn dẹp từ trong ra ngoài, chỉ để Lam Thanh và Hương Hương ở bên cạnh, vẫn như trước không có gì thay đổi.

Địa vị của Lam Thanh đã bị giáng xuống, bây giờ chỉ là thị thiếp, ngân lượng cũng bị phạt không biết đến năm tháng nào. Chi phí ăn mặc hàng ngày cũng bị hạ xuống không ít, nhưng dù sao cũng không phải lo ăn lo uống.

Lam Thanh chỉ lo một điều duy nhất chính là thuốc của Hương Hương, vừa mới chuyển biến tốt một chút, nếu như ngừng lại thì tâm huyết lúc trước chẳng phải là đổ sông đổ biển sao?

Thuốc mang về cũng không nhiều, chỉ đủ dùng vài ngày. Lam Thanh bất lực, lấy ngân phiếu trong lọ sứ vỡ đưa cho Tiểu Vũ, viết phương thuốc để lúc hắn ra phủ thì mua về. 

Tay chân Tiểu Vũ còn nhanh nhẹn hơn trước kia, trở về nói với Lam Thanh mới biết hóa ra dược liệu mà Lý Hoài Úc cho lại đắt như vậy. Một trăm lượng chỉ đủ dùng cho mười ngày, thương thế như vậy nếu là gia đình bình thường thì thực sự trị không nổi. Nghĩ như thế cảm thấy tay của Tiểu Vũ nhất định phải cứu, đợi có cơ hội sẽ cầu xin Lý Hoài Úc cho một phương thuốc.

Tiểu Vũ lại lắc đầu nói: “Đã khỏi lâu rồi! Không cần lo lắng cho ta, bây giờ ta rất khỏe đó!”

Thực sự là khỏe mạnh hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng viết tranh chữ vẫn còn rất gượng không phải sao?

Lam Thanh vô cùng đau lòng, hận không thể bị thương thay hắn, dù sao đôi tay này với bản thân mà nói cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

Dường như nhìn ra được ý nghĩ của nàng, Tiểu Vũ đưa cho nàng một miếng hạnh hương tiểu đường tô, Lam Thanh tiện tay cầm cho vào miệng, lúc ngón tay chạm vào khóe môi bỗng nghĩ đến, đứa trẻ này học hư rồi.

  • Hạnh hương tiểu đường tô

  • Hạnh hương tiểu đường tô

  • Hạnh hương tiểu đường tô



Hạnh hương tiểu đường tô

Trong hạnh hương tiểu đường tô có tôm, dai, hương vị ngọt ngào vừa miệng.

Lam Thanh hỏi: “Món này rất mắc đúng không?”

Tiểu Vũ hiểu suy nghĩ của nàng, cười cười nói: “Thuốc rất đắt, cho nên chỉ mua một ít tôm, đợi lát nữa ta đến phòng bếp tìm thêm ít nguyên liệu làm cho người ăn!” 

Lam Thanh ăn vô cùng vui vẻ, còn không quên đưa cho hắn một miếng, nói: “Vậy ngươi nếm thử mùi vị đi, để tránh làm ăn không ngon!” 

Lý do không thể từ chối.

Còn nhét hai miếng vào miệng Hương Hương.

Tính ngày, lại đến ngày Lý Hoài Úc hưu mộc. Sáng sớm Lam Thanh sắp xếp ổn thỏa rồi đến tiền viện. Lúc này Lý Hoài Úc vừa mới luyện tập buổi sáng xong, Lam Thanh tiến lên đưa khăn lau mồ hôi. Sau đó hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo như lúc trước, giống như không có gì khác biệt.

Vài ngày không gặp, nàng vẫn yên tĩnh như vậy, nhưng giữa mắt và mày lại nhiều thêm hai phần nhanh nhẹn.

Nàng đến để tỏ lòng thành, dùng từng hành động để bày tỏ.

Nhưng Lý Hoài Úc không hề thích, hắn không thể nói tại sao, thậm chí hắn hy vọng Lam Thanh khóc lóc với hắn, làm ầm ĩ với hắn, thể hiện tính cách trẻ con… hắn không hiểu tại sao bản thân lại có loại ý nghĩ này.

Suy nghĩ lúc trước: Đối xử với phụ nữ mạnh mẽ là tốt nhất, thỉnh thoảng thì đối xử tốt một chút thì nàng ấy sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Bây giờ nàng tràn đầy cảm kích, nhưng bản thân hắn lại không muốn như thế.

Lam Thanh khẽ nói: “Cảm ơn gia!”

“Cảm ơn ta cái gì?” Lý Hoài Úc hỏi.

Lam Thanh phúc lễ: “Cảm ơn gia bảo vệ Lam Thanh, cũng cảm ơn ngài thả bọn Hương Hương về!”

Làm cho phu nhân lập tức nguôi giận, sau này sẽ bớt phiền phức. Nếu đêm đó Lý Hoài Úc bảo vệ nàng thì trái lại là làm hại nàng. Nàng hiểu được điều này.

Lý Hoài Úc thật sự muốn nhìn thấu trái tim của tiểu nữ tử này… hắn bỗng cười bất lực, hắn không muốn trừng phạt nàng tàn nhẫn.

Sau một lúc im lặng, hắn nhìn vào mắt nàng nói: “Thực ra nàng có thể không an phận một chút”

Ánh mắt hắn có vẻ rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu giống như đang diễn.

Lam Thanh làm như không nghe thấy câu nói này hoặc là coi như hắn nói sai một từ. Nói chung gió thổi qua tai thôi, trấn tĩnh giống như chưa từng nghe qua.

Hai người vẫn giống như trước đây, một người ở án thư*, một người ở bên cạnh. Lúc hắn xem công văn thì nàng sẽ pha trà. Lúc hắn luyện chữ thì nàng sẽ mài mực. Khi Lý Hoài Úc cầm cuộn giấy lật xem thì Lam Thanh yên lặng ngồi ở bên cạnh đọc từng trang y thư.

(*)书案: Bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết.

Nàng rất yên tĩnh, luôn phù hợp với việc này cũng không cố tình nịnh nọt lấy lòng, mà giống như đang làm một chuyện rất bình thường nên làm, khiến người ta rất dễ chịu.

Nhưng hắn lại không thoả mãn với loại dễ chịu này.

Buổi tối có hơi mệt mỏi, lúc kéo tiểu nữ tử này đang muốn lấp đầy chỗ trống thiếu vắng nhiều ngày thì có người đến báo, nói là phu nhân đưa súp đến.

Lam Thanh còn tưởng là phu nhân đến, giống như bị bắt gian tại giường, vội vàng đứng dậy chỉnh đốn quần áo và vật dụng. Nàng không muốn giữa ban ngày ban mặt nửa khoả thân chạy ra ngoài.

Trong lòng trống không, Lý Hoài Úc lập tức cảm thấy vô cùng mất hứng. Cho dù chỉ nghe thấy hai từ “Phu nhân” cũng cảm thấy chán ghét.

Vung tay một cái, chén súp liền bị đổ sạch, chỉ để lại một cái chén không ở trong hộp đồ ăn và trả về chủ viện.

Lam Thanh rất tự giác, phúc thân cáo lui.

Lý Hoài Úc không ngăn cản coi như là ngầm đồng ý.

Lúc gần ra cửa hắn gọi nàng lại, nhưng lại không nói gì. Lam Thanh phúc lễ cáo lui.

Hương Hương Tiểu Vũ đã sớm đợi ở bên ngoài, đều cho rằng nàng sẽ ở lại.

Lam Thanh nói: “Hôm nay ngài ấy đến ở với phu nhân rồi.”

………

Theo quy tắc, bây giờ nàng là thị thiếp, đến ngày cần phải đi thỉnh an buổi sáng.

Trên đường đúng lúc gặp Ngọc Nùng, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa Ngọc Nùng cũng đến nhưng không còn thân thiết như xưa, cả đoạn đường không nói câu nào.

Trương Hi Nguyệt ngồi ở chính sảnh sắc mặt hồng hào, tràn đầy hạnh phúc và thẹn thùng.

Vì trong lòng vui vẻ nên đối với Lam Thanh cũng khinh thường hơn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến ‘Tiết mục nhỏ’ đã được chuẩn bị từ trước

Miệng của ma ma mấp máy, liền trực tiếp xác định Lam Thanh là đồ phụ nữ đê tiện mê hoặc chủ nhân.

Cố tình gọi tất cả nô bộc của các viện đến, trước mặt tất cả mọi người, mặc dù phách tre đánh trên người, nhưng chắc chắn là đánh vào mặt.

Ma ma kia mỗi lần đều dùng sức như bú sữa, nghiến răng nghiến lợi, ngay cả da thịt trên mặt cũng run lên từng hồi, sợ rằng sẽ đánh nhẹ.

Hương Hương quay mặt sang chỗ khác, nàng ấy không giúp được cũng không muốn nhìn tiếp, ngoại trừ khóc cái gì cũng làm không làm được. Tiểu Vũ cắn răng, hắn nhìn từng cây đánh xuống, thậm chí bản thân cũng có thể cảm thấy đau theo. Đánh xong, khóe miệng chảy máu, không biết là đã cắn trúng chỗ nào, hắn cũng không quan tâm, vội vàng tiến lên đỡ Lam Thanh dậy. 

Trương Hi Nguyệt dường như rất hài lòng, nàng ta nhìn Ngọc Nùng, thấy vẻ mặt Ngọc Nùng hả giận. Cố ý thăm dò chuyện trước kia, nói: “Bây giờ nàng ta là tiện thiếp, địa vị dưới ngươi, trước kia nghĩ đến trong lòng ngươi cũng có oán hận, vậy hôm nay cho ngươi một cơ hội giải quyết hết với nàng ta!”   

Ngọc Nùng nghe vậy lao tới tát một cái, tốc độ đó thật sự làm cho người ta muốn trốn cũng trốn không kịp. Lam Thanh nhắm mắt lại cảm thấy có một luồng gió chắn ở trước mặt, mở mắt ra thì thấy là Tiểu Vũ đỡ giúp nàng.

Ngọc Nùng há có thể bỏ qua, nàng ấy không biết đánh người, chỉ đánh lung tung loạn xạ. Tiểu Vũ che không kịp, cây trâm của Lam Thanh bị đánh rớt xuống, tóc trên đầu rối tung.

Sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, Hương Hương còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đúng lúc muốn tiến lên phía trước thì bị hai nha đầu trong viện Ngọc Nùng ngăn lại, cũng nhân cơ hội đánh một trận.

Ngọc Nùng khóc lóc, vẻ mặt oán hận và đau thương, nàng ấy hét: “Ngươi trả con cho ta, trả con lại cho ta…”

Lam Thanh nhìn vào mắt nàng ấy nói: “Không phải ta!”

Ngọc Nùng không hề ngừng lại, vừa khóc vừa hét vừa đánh theo cảm xúc trong lòng mình.

Trong phòng hỗn loạn, sắc mặt Trương Hi Nguyệt trang nghiêm lại không giấu nổi ý cười, nàng ta ho một tiếng hắng giọng nói: “Ngừng tay!”

Những người khác đều lập tức ngừng lại, chỉ có Ngọc Nùng vẫn không chịu buông tha, ma ma bên cạnh kéo nàng ấy ra, tiểu nha đầu tiến lên phía trước đỡ tay Ngọc Nùng.

Trương Hi Nguyệt quở mắng: “Không biết thể thống! Thân ở Lý phủ cho dù là một thiếp thân cũng phải chú ý cử chỉ, trước mặt mọi người không có một chút dáng vẻ nào của chủ tử, sau này ai còn tin tưởng và nghe theo!?…”

Nàng ta nói rất đúng, từng câu từng chữ đều rất đúng.

Vẻ mặt Ngọc Nùng vẫn đau thương, náng ấy quỳ trước đại sảnh khóc: “Phu nhân phải làm chủ cho nô gia!”

Trương Hi Nguyệt thở dài, dường như bị nhiễm đau thương của nàng ấy nhưng giọng điệu lại bất đắc dĩ: “Không có chứng cứ mà chỉ dựa vào lời nói từ một phía của ngươi, thực sự là… haiz! Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa, tránh cho gia nghe được lại buồn phiền!”

Nàng ta đứng dậy tự mình đỡ Ngọc Nùng, an ủi nói: “Cũng may thân thể không bị tổn thương, sau này còn có cơ hội.”

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Lam Thanh, cau mày lạnh lùng nói: “Còn không lui xuống!”

Lam Thanh phúc lễ cáo lui.

Hạ nhân đứng đầy ngoài cửa tiểu viện, trong mắt khinh bỉ có, phẫn uất có, khinh thường có…

Nàng nhặt cây trâm cài lên đầu, chỉnh lại quần áo, ánh mắt thẳng thắn mà lại trong sáng.

Đến bên cạnh Ngọc Nùng

“Bốp”

Một tiếng giòn tan.

Mọi người ở đại sảnh, trong phòng, ngoài cửa đều sững sờ. 

Tiểu nha đầu bên cạnh Ngọc Nùng ôm mặt, hai mắt trừng lớn.

Môi đỏ khẽ mở, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Bọn ta cư xử như thế nào cũng là chuyện nhà, làm sao cũng không tới phiên ngươi động tay.”

Nàng quay người nói với những người ngoài cửa: “Ta không hại ai! Các ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng hãy nhớ rõ bổn phận của mình”

Câu nói này thực sự không sai, hành động cũng không sai.. Trương Hi Nguyệt nhất thời không tìm được lý do chỉ trích. Mà người bị đánh cũng không phải nha đầu trong viện của nàng ta. Vừa nãy nàng ta còn nói ‘Phải có dáng vẻ của chủ tử’ cái đồ đĩ này lại học rất nhanh.

Ngọc Nùng đứng như trời trồng, cái tát này chắc chắn là tát vào mặt nàng ta, nhưng nàng ta không biết có nên đuổi theo đánh lại hay không. Ở khoảng cách này, Lam Thanh đã đi xa.

Quay về tiểu viện, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nơi này mới thuộc về mình. 

Hương Hương khoa tay múa chân nói: Sao lại kích động vậy? Nếu bị trách tội tiếp thì phải làm sao?

Lam Thanh nói: “Không sao, đây không phải là không trách tội tiếp sao! Dù cho không tìm được tiểu nha đầu kia thì cũng sẽ giúp ngươi đánh trả!”

Tiểu Vũ rót trà cho nàng, sau đó lấy hòm thuốc tìm thuốc, tự trách nói: “Đều tại ta, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, sớm biết trước như vậy thì lót thêm ít đệm…”

Nguyên nhân hậu quả của chuyện này vẫn chưa nói với hắn.

Lam Thanh cười hi hi: “Không sao, ma ma đó cũng già lắm rồi, không đau chút nào cả!”

Hương Hương nhéo cánh tay nàng

“A”

Tiểu Vũ nhíu mày: “Còn nói là không đau!”

Xắn tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn toàn là vết thương.

Lam Thanh nhìn hộp thuốc mỡ mà hắn lấy ra nói đùa: “Nhìn xem, ngày đó ta nói hộp thuốc mỡ này có thể rất có tác dụng đó!” 

Tiểu Vũ: “Ở tiền viện người cũng bị thương sao?”

Lam Thanh cảm thấy mình lỡ lời, le lưỡi nói: “Vết thương nhỏ thôi, đã khỏi từ lâu rồi!”

Nàng thấy Tiểu Vũ vẫn còn rất tức giận, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi phải tin ta! Nửa năm nay ta rất cẩn thận đó!”

Nàng cũng không nhắc những chuyện trong nửa năm nay, bởi vì thực sự không có cái gì thú vị cả. Nàng không nói, Tiểu Vũ cũng không hỏi nữa. 

Hắn cẩn thận thoa thuốc cho nàng, từ đầu đến cuối đôi lông mày đều nhíu chặt không hề giãn ra.

Bầu không khí có hơi im lặng, Lam Thanh tìm vài chuyện để nói: “Hôm nay có phải ta rất oai đúng không?”

Hương Hương gật đầu, giơ ngón tay cái lên, thật sự là oai phong chưa từng có. Sau này bọn chúng còn dám khấu trừ vật tư, xem ai còn dám ức hiếp.

Tiểu Vũ nhìn nàng trầm giọng nói: “Khi nào thì người mới nghĩ cho bản thân mình trước vậy?”

Lam Thanh nâng mặt hắn khẽ nói: “Vậy còn ngươi thì sao? Khi nào thì ngươi mới nghĩ cho bản thân mình trước?”

Trên mặt hắn có một vết xước rất nhẹ bị cào bởi chiếc nhẫn. Lam Thanh cầm lấy thuốc mỡ thoa cho hắn.

Tiểu Vũ né đi, cắn răng, chầm chậm đứng lên rồi quay người lại, hai hàng nước mắt chảy xuống. Hắn tự thấy bản thân rất dọa người rồi chạy vội ra ngoài.

Hương Hương vỗ vỗ vai nàng: Sau này đừng như vậy, chúng ta đều yên ổn là tốt rồi.

Lam Thanh ôm eo nàng ấy, vùi mặt vào đó cọ cọ, sau đó cười nói: “Ta đi xem xem hôm nay có lê hay không, để hầm chút nước đường cho em nhuận họng!”

…………..

Lý Hoài Úc nghe được chuyện hôm nay, vẻ mặt ngàn năm lạnh nhạt như Mạc Bắc cô vân* lại nở nụ cười, bỗng chốc giống như mặt trời xuyên qua bầu trời.

(*)漠北孤云 = Mạc Bắc cô vân: Theo mình nghĩ thì có nghĩa là đám mây lẻ loi ở Mạc Bắc, nếu mọi người có biết thì chỉ mình với nha.

Thạch Anh Thạch Chung vô cùng kinh ngạc, từ sau khi thành niên đến nay dường như chưa từng thấy qua nụ cười thuần túy như vậy của chủ nhân. Trong lúc nhất thời không kịp thích ứng, liên tục lùi ra mười trượng.

Thạch Chung hỏi: “Tại sao ta không hiểu được suy nghĩ của gia là gì nhỉ?”

Thạch Anh trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ngay cả chuyện đơn giản là vui vẻ ngươi cũng không cho sao!”

Lý Hoài Úc không tính toán chuyện bọn họ ‘Nói huyên thuyên’ sau lưng, vì tâm trạng hắn thực sự đang rất vui.

Tiểu nữ tử đó cuối cùng cũng không còn cố thủ ở một bên thế giới nữa mà đã từ từ hoà nhập với phủ đệ này. Hắn thích câu nói đó của nàng, căn bản là rập khuôn từ hắn. Cuối cùng trên người nàng đã nhiễm hơi thở của hắn.

Lý Hoài Úc rất hứng thú, hắn rất muốn thấy dáng vẻ thực sự nghiêm túc của nàng trong phủ sẽ như thế nào? Nàng có năng lực và phong thái làm chủ mẫu phủ này, chỉ cần ở bên cạnh mình ## một thời gian, nàng…

Nhưng nàng sẽ không 

Có suy nghĩ này bỗng nhiên hắn cười không nổi.

Nàng có thể chịu đựng sự trách móc của Trương Hi Nguyệt chính là nói rõ nàng vẫn hài lòng với hiện tại. Chọc giận nàng không phải hận thù sai lầm của Ngọc Nùng, cũng không phải phẫn uất với mọi người. Nàng vẫn quan tâm đến những gì trước đây nàng quan tâm, chẳng qua nàng tranh là vì họ, vì để sau này bọn họ ít bị bắt nạt và khinh thường…

Nàng sẽ không thay đổi, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.

Lý Hoài Úc lắc lắc đầu, tự cười nhạo bản thân. Tiểu nữ tử này, luôn khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.