Lam Thanh bị cho ra rìa, có thể là do phu nhân quá tốt, hoặc vì Ngọc Nùng quá quan tâm. Tóm lại, Lý Hoài Úc đã không tới viện này được một tháng.
Lam Thanh vui vẻ nhàn nhã, gần đây thích đánh cờ, chém giết khó phân cao thấp với Tiểu Vũ, mất ăn mất ngủ. Hương Hương luôn nói rằng nàng ấy bị cho ra rìa.
“Rốt cuộc người có ăn hay không, nếu không ăn thì ta đem đi!” Hương Hương uy hiếp.
“Từ từ, từ từ đã”
Lam Thanh bưng bát ăn hai miếng, ánh mắt vẫn nhìn lên bàn cờ, nhìn Tiểu Vũ hạ cờ lập tức cầm một quân lên, suy nghĩ hồi lâu mới do dự đặt xuống.
Bộ dáng si mê kia chắc cũng không biết bản thân đang ăn cái gì nữa.
Ngọc Nùng đến đây hai lần, ngồi một lát cảm thấy hơi thừa nên tự mình rời đi.
Mùng một và ngày mười lăm đều phải đi thỉnh an đại phu nhân, hầu hạ đương gia và phu nhân như thường lệ, người đến còn có Ngọc Nùng, nàng hầu hạ hiển nhiên còn quen thuộc hơn Lam Thanh. Đi tới đi lui, sang trái sang phải, miệng cũng rất ngọt, Lý Hoài Úc và Trương Hi Nguyệt đều rất vừa lòng. So sánh ra thì Lam Thanh giống như một khúc gỗ vậy.
Không uổng công Tiểu Vũ trái một câu “Gia thích lịch sự tao nhã” phải một câu “Gia thích sự trong sáng” vắt óc tìm cách ăn mặc phù hợp.
Lam Thanh không nhận ra được, vẫn đi vào cõi thần tiên hư không, nghĩ cách đối phó với tình huống khó khăn ngày hôm qua.
Sau khi trở về nàng lập tức bày ra bàn cờ để cùng Tiểu Vũ luận bàn.
Lâu ngày, Hương Hương bắt đầu bực bội: “Chơi chơi chơi, suốt ngày chỉ biết chơi, người nhìn Ngọc Nùng xem, theo lý người là tiểu thiếp, nàng ta là thị thiếp nhưng ăn uống chi tiêu còn không bằng nàng ta nữa! Xa không nói, chỉ đi nhận đồ này nọ cũng để cho nàng ta nhận trước, sau đó mới cho ta nhận!”
Nàng trở thành tiểu thiếp từ khi nào?
Cũng như nhau, đều là thiếp là được.
“Lại mất cái gì à?” Tiểu Vũ ngẩng đầu lên hỏi.
Hương Hương tức giận nói: “Lúc nào cũng vậy!”
Lam Thanh thuận tay bốc một nắm hạt dưa, dỗ dành nàng: “Bớt giận, bớt giận!”
Sau khi đợi người nguôi giận họ lại dính vào bàn cờ.
Nhắc tào tháo tào tháo tới, hôm sau Ngọc Nùng tới tặng hai cuốn sách dạy đánh cờ, thật sự rất am hiểu lòng người.
Ngọc Nùng: “Hôm qua ta ra phủ, nghĩ ngươi thích chơi cờ nên cố ý tới nhà sách mua…”
Thật sự rất tốt, đáng tiếc cho một người tốt như vậy mà lại gả cho Lý Hoài Úc.
Không đáp lễ lại cũng không đúng lắm.
Lam Thanh nói: “Vậy ta sẽ làm chuỗi ngọc tặng cho ngươi! Hồng phấn thùy mị dễ chịu hợp với ngươi hơn, kết hợp với ngọc tủy và thạch tinh. Hay là ngươi thích màu gì khác không?”
Ngọc Nùng cười nói: “Vậy thì màu hồng nhạt đi.”
Người đi rồi Hương Hương nói: “Người mau tỉnh lại đi! Người ta không thiếu một cái chuỗi ngọc của người đâu! Từ khi nàng ta tới thiên viện ở, cái gì tốt cũng đem qua cho nàng ta! Chỉ riêng châu báu trang sức đắt tiền gia tặng cũng đã vài hộp rồi!”
Lam Thanh bừng tỉnh trong vô thức rồi lại tiếp tục đối mặt với mười chín đạo trắng đen ngang dọc.
Vài ngày sau Ngọc Nùng nhận được một chuỗi ngọc kết từ hạt ngọc tủy hồng nhạt đơn giản và trang nhã, màu sắc ôn nhuận nhã nhặn rất hợp với quần áo nên đã đeo nó.
Vào đầu tháng tư, cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên khỏi bàn cờ vì đó là sinh nhật của nàng.
Lam Thanh và Hương Hương sinh cùng một tháng. Lam Thanh cũng quên mất sinh nhật của mình là ngày nào, đã nhiều năm trôi qua rồi. Lần này theo Hương Hương, định vào mùng bảy.
Sáng sớm, Hương Hương đã tô son trát phấn, bận đến chết đi được. Nàng đã dành nửa ngày để họa một “Trang điểm tiểu quỷ” trắng bệch với hai cục u ửng đỏ trên má, chỉ cần nói hoặc làm hành động gì đó đều khiến lớp phấn rơi xuống.
Nó làm nàng nhớ đến câu chuyện ma “Bà đỡ quỷ trong núi”, làm Lam Thanh cười đến đau thắt lưng.
Hương Hương mắng, “Người thì biết cái gì? Phu nhân thường họa như vậy đó. tránh ra đi, hôm nay ta không tức giận với người, hôm nay là ngày vui!”
Lam Thanh cười đến không thở nổi, nàng không thể tưởng tượng được hình ảnh nửa đêm Lý Hoài Úc tỉnh dậy thấy khuôn mặt của người trên giường như vậy sẽ như thế nào.
Để Hương Hương gần với thần tượng của mình hơn, Lam Thanh đã vấn cho nàng kiểu tóc “Viên nguyệt cao kế”, vì chưa lập gia đình không thể làm kiểu tóc của phụ nhân, cho nên nàng hơi thay đổi một tí.
Hương Hương khen ngợi: “Thật là đẹp, thật là tiếc cho đôi tay này của người, sao chưa bao giờ tự biết cách ăn mặc cho bản thân cả?”
Lam Thanh buông tay nói: “Không có cách nào cả, dù sao ta cũng đâu thấy phía sau được.”
Nhưng mà Hương Hương chỉ biết làm vài ba kiểu đơn giản, cho nên bình thường Lam Thanh thế nào thì hôm nay vẫn như thế ấy.
Tiểu Vũ hái hoa về, Hương Hương chọn lấy một vài bông đẹp đẽ cài lên, phối hợp với kiểu tóc này trông giống như một giỏ hoa lớn.
Cài trâm hoa mang ngụ ý tốt đẹp, tốt cho dung mạo, cũng tốt cho nhân duyên.
Lam Thanh không có lựa chọn, nàng đã là phụ nhân rồi.
Hàng năm có cá, tuế tuế bình an, đào trường thọ, bánh bao thọ, viên nguyệt tô bính, mì trường thọ.
- Mì trường thọ
- Đào trường thọ
- Bánh bao thọ
- Viên nguyệt tô bính
- Mì trường thọ
- Đào trường thọ
Đào trường thọ
Trong đó, ngon nhất là tô mì trường thọ đủ 5 màu lam, tím, đỏ, vàng, lục, được chan nước hầm xương, có hành lá xắt nhỏ và dầu mè nổi lên trên, còn có thêm một quả trứng chần nước sôi.
Nó khác với những gì nàng tưởng tượng, nhưng hương vị thực sự rất ngon, có hơi quen thuộc, là hương vị phương Bắc mà lâu rồi nàng không được nếm.
Lam Thanh khen ngợi tay nghề của đầu bếp tốt thật, vừa ăn vừa khen, bị phỏng đến trợn mắt há mồm.
Hương Hương ăn rồi lại nói nhớ nhà, nước mắt rơi đầy mặt.
Dỗ trái dỗ phải cũng vô ích, Tiểu Vũ cười nói, “Nếu biết vậy ta đã lén thêm một thìa đường rồi, nhiều nước mắt rơi vào bát như vậy không mặn sao?”
Lam Thanh hỏi Tiểu Vũ khi nào sinh nhật, Tiểu Vũ cúi đầu: “Ta quên mất rồi!”
Lam Thanh đưa mì cho hắn, nói: “Vậy cùng nhau ăn đi, vừa hay ta cũng quên rồi…”
…………………
Mới chớp mắt đã là mười lăm, cần phải qua đó thỉnh an hầu hạ.
Đứng từ đại sảnh đến lúc ăn nàng thật sự cảm thấy mình là người thừa. Hình như người bên ngoài cũng thấy vậy nên nâng hai chén canh đến trước mặt nàng.
Lam Thanh bưng một bát đưa cho Lý Hoài Úc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên lặng giữ khuôn phép.
Thời tiết càng ngày càng nóng, vì vậy Lý Hoài Úc sai người đập vỡ đá ra, không chỉ có thể hạ nhiệt độ mà còn có thể làm đông lạnh hoa quả.
Lam Thanh không khỏi liếc thêm vài cái, cảm thấy rất mới mẻ.
Trước khi trở về, Trương Hi Nguyệt cố ý cho người đi đưa một ít dưa và trái cây ướp lạnh, Lam Thanh vui vẻ ăn nho và dưa đỏ cùng với Hương Hương, ướp đá lạnh quả thực ngon hơn bình thường.
Thật đỡ thèm!
Những ngày này, dù là do hạ nhân đưa tới hay Tiểu Vũ mang về thì đều là những quả dưa cong queo, những quả chà là nứt nẻ.
Giống như những ngày trong quá khứ đã trở lại.
Nhưng may là dưới sự cai quản của phu nhân thì cũng không khó khăn lắm.
Hơn nữa từ mười bảy đến hai ba hàng tháng, hạ nhân được tự do xuất phủ một lần.
Chỉ trong vòng hơn một tháng, cả phủ trên dưới không ai không tôn kính.
Hương Hương Tiểu Vũ ra ngoài một lần, chơi đùa đến vui vẻ, còn mang về cho Lam Thanh đồ chơi nhỏ làm bằng đường. Nhưng mà nàng ấy phớt lờ Tiểu Vũ trong ba ngày liên tiếp chỉ vì Tiểu Vũ quá keo kiệt.
Thật sự là có hơi keo kiệt, tiền hàng tháng Lam Thanh đều giao cho Tiểu Vũ giữ, nhưng tên “Keo kiệt” này vẫn tiêu tiền như cắt thịt, làm Hương Hương hận đến nghiến răng.
Lần này, Hương Hương không nói lời nào cũng không đi chơi với Tiểu Vũ, nàng hẹn đi chơi với những nha hoàn khác.
Tiểu Vũ bất lực, mở hà bao đưa cho nàng ấy một ít tiền, nhưng Lam Thanh sợ không đủ, nên nàng đã giật lấy và đưa cho Hương Hương, còn dặn Hương Hương phải cẩn thận, lời chưa dứt thì người đã chạy đi xa.
Sau đó hắn đánh cờ với Lam Thanh, kỳ phùng địch thủ gặp nhau đánh tới thiên hôn địa ám*.
*Thiên hôn địa ám:Tình trạng tối tăm, mờ mịt, đầy rắc rối, phức tạp, khó tìm phương hướng, khó lòng tháo gỡ, giải quyết.
Sau khi hạ quân cờ cuối cùng xuống, Lam Thanh cười nói: “Ta thắng rồi!”
Nàng duỗi người, ngoài cửa sổ trời đã là hoàng hôn, nhưng Hương Hương vẫn chưa về.
“Ngươi đi tìm nàng ấy đi!”
Lam Thanh nói với Tiểu Vũ.
Ai cũng không làm cho người ta bớt lo được cả.
Tiểu Vũ vừa ra khỏi viện đã thấy tiểu nha hoàn đi cùng nàng ấy chạy tới.
“Nhanh đi… đi xem đi!…”
Tiểu Vũ nhấc chân chạy theo hướng nàng chỉ, Lam Thanh an ủi tiểu nha hoàn ngồi xuống, hỏi: “Sao vậy? Hương Hương xảy ra chuyện gì sao?”
Tiểu nha hoàn kể hết mọi chuyện ra.
Hóa ra là vì tranh giành một món đồ, Hương Hương vừa ý nó trước, nhưng mà dù Đan Đan có vừa ý nó thì cũng không đủ tiền. Đây là ở chợ chứ không phải trong phủ, ai cũng không thèm cho nàng ta mặt mũi, chủ quán cũng đều lấy tiền làm chuẩn, thứ này dĩ nhiên cũng được bán cho Hương Hương.
Đan Đan là ai? Đại nha hoàn bên người Ngọc Nùng, xưa nay luôn ỷ thế hiếp người, sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Nàng nghĩ lại bạc của Hương Hương ở đâu mà ra chứ?
Nhìn y phục của nàng ấy cũng không kém gì chủ tử, đặc biệt nhất là châu hoa, thoạt nhìn cũng không phải là vật thường.
Vì vậy khi trở về nàng liền cáo trạng với quản gia, nói rằng Hương Hương đã lấy trộm tiền và đồ trang sức của chủ tử.
Bên này Hương Hương hoàn toàn không để ý, lần này đi ra ngoài nhiều tiền, mua sắm vui vẻ, xách túi lớn túi nhỏ vui vẻ bước vào.
Quả gia đã chờ ở cửa sau rất lâu, vừa thấy có người, liền ngẩng đầu nhìn hỏi: “Châu hoa trang sức của ngươi đâu?”
Thật trùng hợp, khi vừa vào cửa, nàng đã cởi nó cất đi.
Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Chuyện này cho dù Lam Thanh thừa nhận đã tặng cho nàng ấy thì vẫn sẽ bị người khác nói là thiên vị.
Hơn nữa cũng không ai tin tưởng có chủ tử nào lại đưa tiền tiêu hàng tháng của mình cho hạ nhân ra ngoài tiêu xài tùy tiện cả.
Mặc dù Hương Hương không ký khế ước bán thân nhưng cũng là nô tài trong phủ, nếu thực sự bị đánh chết thì cùng lắm cũng chỉ cho chút tiền an ủi mà thôi.
Tiểu Vũ chen lấn đi vào, giải thích và cầu tình cho nàng ấy nhưng cũng không thay đổi gì cả. Bên cạnh có người giữ hắn lại, sợ hắn đi lên ngăn cản.
Lam Thanh bất chấp lời hứa trước đây với Lý Hoài Úc, nàng đuổi theo giải thích với quản gia, nhưng quản gia lại nói: “Tiểu phu nhân đừng làm khó ta, theo lý phải cho ngài mặt mũi, nhưng chuyện này quả thật không thể dung túng!”
Quản gia này vừa mới tới, sao lại buông tha cơ hội lập uy này được chứ.
Tấm ván gỗ ướt đẫm nước, đánh vài cái đã thấy máu.
Lam Thanh lo lắng đến mức muốn cùng người khác đánh nhau, thấy không thể nói cho hắn thông được nên nàng đi tới, nắm lấy ván gỗ nói: “Ta xem ai dám!?”
Người hành hình cũng sửng sốt, không ngờ nàng có thể lại đây.
Lam Thanh chỉ vào quản gia tức giận nói: “Ngươi thế này muốn đánh chết người ta sao? Ngươi nói nàng sai thì nàng sai sao? Nói đánh là đánh, trong phủ này ngươi nói là tính à?”
Đúng rồi! Tất cả sự việc trong phủ đều do chủ nhân định đoạt.
Sao bây giờ nàng mới nhớ đến chứ! Đúng là ngu ngốc mà!
Lam Thanh dặn dò: “Tiểu Vũ ở đây coi chừng cho ta, đừng để bọn họ đánh nữa! Ta đi tìm người cầu tình!”
Dứt lời nàng kéo tiểu nha hoàn kia chạy đi, nhờ nàng ấy dẫn đường cho mình.
Tiểu nha hoàn mang nàng chạy tới Mặc Hiên, cũng là nơi ở của Lý Hoài Úc.
Lam Thanh ngăn nàng lại, “Chúng ta đi sai rồi!”
Nàng lướt qua con đường này, đi thẳng tới chủ viện.
Ý chí Lý Hoài Úc sắt đá, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của nàng, lúc này tự động bỏ hắn ra.
Nhìn thấy Trương Hi Nguyệt nàng bước đi vội vàng, chân trái gấp chân phải loạng choạng ngã xuống đất, Trương Hi Nguyệt tưởng nàng hành đại lễ vội vàng đỡ nàng lên
Lam Thanh giải thích ngắn gọn tình hình.
Trương Hi Nguyệt sai người gọi tất cả mọi người đến đây.
Cái gọi là tất cả mọi người dĩ nhiên bao gồm cả Đan Đan.
Từ tận đáy lòng, nàng ấy tin tưởng Lam Thanh, bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lam Thanh, Hi Nguyệt đã cảm thấy nàng không phải loại người hay nói dối. Hơn nữa nếu so sánh với Ngọc Nùng thì nàng tình nguyện tin tưởng Lam Thanh hơn.
Đôi mắt phượng đảo qua, sắc bén chọc thẳng vào lòng người: “Ngươi tận mắt nhìn thấy nàng trộm sao?”
Đan Đan hơi sợ hãi và thành thật trả lời: “Không thấy!”
Trương Hi Nguyệt tức giận nói: “Vậy sao ngươi dám đi cáo trạng, rõ ràng là phỉ báng! Ai cho ngươi lá gan dám gây sự trong phủ!?”
Quản gia đứng ở một bên tự cảm thấy xấu hổ, cúi đầu phụ họa: “Vẫn là phu nhân anh minh!”
Sau đó xoay người hung thần ác sát: “Thiếu chút nữa đã bị cái móng lợn này lừa rồi! Thật là lớn mật! Nói! Ai bảo ngươi làm vậy?”
Đan Đan run run người, chỉ có thể lắc đầu: “Không, không ai hết, là ta nhất thời bị ma quỷ ám…”
“Còn dám mạnh miệng, người đâu! Đánh, đánh cho ta!”
Quản gia ra lệnh, có người bước tới ngay lập tức, vẫn là tấm ván gỗ, nhưng lần này nó rơi xuống người Đan Đan.
Ngay khi chuẩn bị đánh Ngọc Nùng cũng đến đây, đi theo sau Lý Hoài Úc.
Lý Hoài Úc nhìn nàng một cái, ánh mắt kia không cần nói cũng biết. Lam Thanh chột dạ, chính mình từng hứa “Sẽ không ra khỏi viện nửa bước.”
“Có chuyện gì mà đến náo loại ở chủ viện?” Hắn nhẹ giọng nói.
Trương Hi Nguyệt vội vàng bảo người phụng trà thiêm hương.
Quản gia bên cạnh muốn tiến lên giải thích, nhưng lại bị ánh mắt của hắn chặn lại.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà cũng phiền đến phu nhân, theo ta thấy nên đánh hết!”
Hắn nắm tay Trương Hi Nguyệt với ánh mắt trìu mến.
Trước đám đông, Trương Hi Nguyệt có hơi ngại ngùng, nhưng tự đáy lòng nàng rất vui.
Chỉ một câu đơn giản như vậy, Hương Hương và Đan Đan đều bị kéo ra ngoài, mỗi người chịu hai mươi bản.
Không có đúng hay sai, tất cả mọi thứ đều nhỏ bé không đáng kể.
Đây không phải là chuyện nàng nên quen rồi sao?
Nàng cũng từng bị cái ván gỗ kia đánh qua, đánh đến mức chẳng còn sức để kêu đau.
Không cảm thấy oan sao?
Không cảm thấy như vậy vì không ai quan tâm, bởi vì không cần thiết…, bởi vì ván đã đóng thuyền… bởi vì chẳng ai hỏi cả.
Nàng biết rằng Hương Hương không hề nhút nhát, nàng ấy im lặng là chịu đựng vì nàng.
Nàng biết gan Tiểu Vũ không lớn, xử sự mạnh mẽ là vì tranh giành cho nàng.
Nàng luôn cảm thấy rằng nàng không thể cho họ bất cứ thứ gì, chỉ có trái tim này.
Nàng quan tâm đến họ hơn cả bản thân mình. Nàng cảm thấy đau khổ cho Hương Hương, vô cùng đau khổ, ngay cả nước bọt cũng đắng ngắt.
Lam Thanh phúc lễ: “Hương Hương không sai, nàng ấy bị oan uổng!”
Ba người đều sững sờ một hồi, sắc mặt Ngọc Nùng vô cùng khó coi.
Nhưng Lam Thanh cũng không nói gì nữa.
Nàng thấy nàng ấy thi lễ, quay người bước ra ngoài và cùng Tiểu Vũ đỡ Hương Hương lên, trái một người phải một người, loạng choạng bước đi.
Nàng chấp nhận, nhưng nàng không phục.
Lý Hoài Úc nhíu mày, nhỏ đến mức không nhận ra.
Màn đêm buông xuống, Hương Hương bắt đầu sốt, Lam Thanh và Tiểu Vũ gấp đến độ xoay mòng mòng, đút nước gừng rồi lau bàn tay cho Hương Hương, đến rạng sáng thì hạ sốt, nhưng vẫn mê man như trước.
Hai người bận rộn cả đêm cũng không dám nghỉ ngơi, Lam Thanh bận thay thuốc, Tiểu Vũ lại đi tìm thuốc.
Vết thương của Hương Hương dường như không lành lại, còn có xu hướng ngày càng nặng hơn, nàng ấy hỏi, “Ta sẽ không chết, phải không?”
“Sao em lại nói những lời xui xẻo này!” Lam Thanh tức giận nói, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, thân thể em cường tráng, hai ngày nữa sẽ không sao đâu!
Không sao đâu, chắc không sao đâu. Trước đây nàng sống dở chết dở nhưng bây giờ vẫn khỏe mạnh đấy thôi.
Lam Thanh hỏi Tiểu Vũ, “Chẳng lẽ thuốc ở phương Nam ẩm thấp này cũng bị mốc sao?”
Tiểu Vũ cau mày không xác định: “Hẳn là không đâu!”
Nói xong xoay người đi ra ngoài tìm thuốc.
Liên tiếp hai ngày sau, cả người gầy hẳn đi, trên mặt xuất hiện quầng thâm.
Lam Thanh nói: “Tiểu Vũ, đi ra ngoài tìm đại phu tới xem một chút!”
Thời gian ra khỏi phủ đã qua từ lâu, chỉ có thể đi nhờ người khác. Ngày ấy đã đắc tội quản gia cho nên quản gia cũng không muốn giúp đỡ.
Lam Thanh muốn cầu xin Trương Hi Nguyệt, nhưng hỏi xong mới biết mấy ngày qua nàng ấy đã cùng gia mẫu lên núi thắp hương.
Thấy người càng ngày càng yếu, Tiểu Vũ thử nhắc nhở: “Nếu không thì đi cầu xin gia đi!”