Uy Chấn Cương Tộc

Chương 74: Dị biến




Lên trên cây rồi, không gian cũng không còn nhỏ hẹp như nhìn từ dưới lên nữa.

Dường như những Cương Nhân này đã dọn lại ở trên đây, bên ngoài bao phủ bởi những cành cây rậm rạp xum xuê, che giấu mọi thứ bên trong. Còn bên trong, là một không gian rộng lớn, những cành cây khổng lồ dư sức để bọn họ tạm thời sinh hoạt.

Choáng ngợp trước khung cảnh này, Hàn Hạo nhất thời không thể làm gì. Qua một lúc, Hàn Hạo mới hướng về phía Phục Ân hỏi

“Rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Cười cợt lắc lắc đầu, Phục Ân vỗ vai Hàn Hạo, sau đó kéo đối phương đi thẳng về phía trước, thẳng đến lúc đến bên cạnh vài tảng đá lớn, Phục Ân mới ra hiệu cho Hàn Hạo ngồi xuống. Những tảng đá này có lẽ là bọn họ vừa đem lên.

“Được rồi, mau nói đi.” Hàn Hạo gấp gáp thúc giục.

Phục Ân lại lần nữa cười cợt, hắn cảm giác mình khiến người bạn thân này nôn nóng vô cùng thú vị. Tay chỉ phía sau Hàn Hạo, Phục Ân nói

“Ngươi trước tiên nên để người bạn này xuống trước đã.”

Phục Ân vừa chỉ, Hàn Hạo sắc mặt lập tức thay đổi. Mọi việc chuyển biến quá nhanh, hắn suýt chút nữa quên mất trên người còn treo một cái Đại Thiên.

Nhớ lại lúc nãy Đại Thiên trúng một chiêu của Tứ Giai Yêu Thú, không biết hiện tại thế nào rồi.

Vội vàng xoay người tháo dây, đem Đại Thiên tách ra khỏi người. Thấy hành động gấp gáp của Hàn Hạo như vậy, Phục Ân cũng biết có chuyện không ổn nên nhanh chóng đứng dậy bước lại gần.

Cũng không cần hỏi nhiều, chỉ cần nhìn thảm trạng của Đại Thiên, Phục Ân cũng đủ hiểu lý do rồi.

Đại Thiên toàn thân đẫm máu, trên bụng còn bị xuyên một lỗ lớn, máu từ đó vẫn chảy ra không ngừng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tan rã, nếu không phải hơi thở vẫn còn thì có thể nhầm là đã chết.

“Chuyện gì thế này?” Phục Ân giật mình thất thố hỏi.

Hàn Hạo không nói nhiều nữa, tay đặt lên người Đại Thiên, cố gắng truyền Đấu Khí vào cầm cự mạng sống cho đối phương.

Thấy vậy, Phục Ân cũng không gặn hỏi. Xoay người, Phục Ân hướng về phía những Cương Nhân khác quát lớn

“Mau đem vải thừa cùng thuốc cầm máu đến đây, nhanh lên.”

Những người xung quanh cũng đã sớm chú ý đến tình hình ở đây, bởi vậy, ngay khi Phục Ân ra lệnh, bọn họ đã lập tức mang đồ tới.

Binh Sĩ cầm một bình sứ màu trắng, cùng một miếng vải đưa cho Hàn Hạo, tuy miếng vải hơi bẩn một chút, nhưng trong tình hình này đã là thứ tốt nhất có thể rồi.

Hàn Hạo cũng không tiếp nhận mà hướng về phía người nọ quát

“Ta không thể ngừng truyền Đấu Khí cho hắn được, ngươi giúp hắn băng bó vết thương.”

Tên Binh Sĩ kia cũng không bất mãn gì, hai chân khuỵu xuống, tay mở bình sứ kia ra, sau đó rắc một thứ bột trắng lên miệng vết thương.

Bột cùng vết thương vừa chạm, Đại Thiên lập tức giật bắn người dậy. Một cảm giác đau cùng nóng vô cùng ập đến khiến hắn không thể nào chịu được.

Hai mắt căng lồi ra, răng nghiến chặt lại, phản ứng này của Đại Thiên khiến Hàn Hạo hốt hoảng vội vàng đè lại.

Cũng không nhẹ nhàng được bao nhiêu, Hàn Hạo xé một miếng vải trên áo, sau đó mạnh mẽ nhét vào miệng Đại Thiên, ngăn cản không cho đối phương cắn lưỡi.

Thống khổ thật sự lớn vô cùng, nhưng ngược lại, hiệu quả rất tốt. Những nơi rắc thuốc, qua một lúc, máu đã dần ngưng chảy, sắc mặt của Đại Thiên cũng tốt hơn một chút.

Tên Binh Sĩ kia cẩn thận băng bó lại vết thương, sau đó đứng dậy cúi chào Hàn Hạo một cái rồi đi mất.

Ngoại thương miễn cưỡng có thể ngăn chặn, hiện tại mọi việc trông cậy hết vào Hàn Hạo.

Nhưng lúc này, tâm tình của Hàn Hạo lại biến ảo bất định. Bởi vì hắn căn bản là không thể giúp được Đại Thiên một thứ gì cả.

Trong thân thể của Đại Thiên, tồn tại bốn luồng năng lượng, mạnh yếu đều đủ, đặc tính cũng khác nhau, nhưng có một thứ bọn chúng giống nhau, đó chính là bài xích Hàn Hạo.

Cỗ năng lượng yếu nhất, Hàn Hạo rất quen thuộc, đó chính là Đấu Khí. Đối với Đấu Khí của Đại Thiên, Hàn Hạo thừa sức đánh bật lại.

Cỗ năng lượng thứ hai tỏa ra sức nóng khủng khiếp, như một ngọn lửa bất diệt, đem từng tia Đấu Khí Hàn Hạo truyền vào đốt sạch. Tuy đối với Hàn Hạo, nó chủ động phản kích, nhưng đối với Đại Thiên, nó ngược lại chủ động chữa thương.

Cỗ năng lượng thứ ba thánh khiết vô cùng, tác dụng trị thương của nó cực kỳ tốt, Đại Thiên còn sống đến bây giờ cũng nhờ cỗ năng lượng này. Dù là cỗ năng lượng này không hề bài xích Hàn Hạo, nhưng Hàn Hạo không cách nào vượt qua mọi vật cản để điều động nó.

Cỗ năng lượng thứ tư là khủng khiếp nhất, Hàn Hạo chỉ vừa chạm vào nó, đã thấy toàn thân tê dại, không thể nhúc nhích cử động hay suy nghĩ gì nữa, cảm giác vô cùng khủng khiếp. Thậm chí Hàn Hạo còn cảm nhận được, nếu mình cố gắng xâm nhập thêm nữa thì sẽ bị cỗ năng lượng này giết chết.

Những nguồn năng lượng mạnh mẽ này, kể cả cường giả Chiến Vương cũng chưa chắc có thể chịu được, vậy mà đều cùng tồn tại trong cơ thể Đại Thiên, Hàn Hạo nghĩ mãi cũng không thông. Thầm mắng một tiếng quái vật, Hàn Hạo cau mày đứng dậy.

Phục Ân đứng bên cạnh nãy giờ vội vàng hỏi

“Sao lại dừng rồi?”

“Ngươi tự mình xem đi.” Hàn Hạo bực dọc đáp.

Phục Ân cũng không nói gì nữa, vội vàng đưa tay đặt lên người Đại Thiên, sau đó truyền Đấu Khí tiến nhập vào.

Ngay sau đó, khóe miệng Phục Ân liền chảy ra một tia máu đỏ sẫm, cả người văng ngược về phía sau hơn một mét, thần sắc kinh hoàng nhìn Đại Thiên.

Thấy vậy, Hàn Hạo mới giật mình lao tới đỡ lấy người bạn, sau đó lo lắng hỏi

“Ngươi sao vậy?”

“Trong cơ thể hắn…….” Phục Ân run run giọng chỉ về phía Đại Thiên, nói không ra lời nữa.

Hàn Hạo nghe vậy là hiểu rồi, trong lòng âm thầm tự trách. Những nguồn năng lượng đó đủ sức đem Hàn Hạo bức cho khó chịu vô cùng, thậm chí còn suýt bị thương. Như vậy thì làm sao Phục Ân có thể chịu nổi.

Nhìn bạn mình trầm mặc, Phục Ân cố gắng ổn định lại bình tĩnh hỏi

“Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra, thứ này không giống như có nguồn gốc từ Cương Tộc.”

Hàn Hạo cúi đầu không biết làm sao, qua một lúc, mới bất đắc dĩ đáp

“Có lẽ đây là tác phẩm trong thời gian hắn biến mất, chỉ có thể đợi về Vương Thành mới hỏi rõ được.”

Phục Ân gật gật đầu xem như miễn cưỡng đáp ứng, nhưng hai mắt của hắn vẫn dán chặt vào Đại Thiên, tỏ vẻ kiêng kị vô cùng.

Tiếp tục như vậy cũng không phải là tốt, Hàn Hạo vội vàng nói sang vấn đề khác

“Bây giờ thì ngươi nói đi, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra.”

Nói đến chính sự, Phục Ân nhanh chóng tỉnh táo lại, hai mắt lóe lên từng tia sáng trí tuệ. Gượng người đứng dậy, Phục Ân lại hướng về phía tảng đá ngồi xuống, nhưng cố gắng ngồi tảng đá cách xa Đại Thiên nhất.

Hàn Hạo bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi theo.

“Nếu chúng ta cứ liều mạng đánh như ngươi đang làm hiện tại, thì căn bản chỉ có một con đường chết.” Phục Ân chủ động mở vấn đề.

Hàn Hạo nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu, không phản bác được gì. Từ sáng đến giờ hắn sắp bị giết chết rồi, mà nửa ngày còn chưa tới, cứ như vậy, trước khi trời tối, bọn họ bị tiêu diệt là chuyện chắc chắn.

Thấy đối phương không phản đối, Phục Ân lại tiếp tục nói

“Bởi vậy, chúng ta cần một nơi trú ẩn an toàn, sau đó dùng cạm bẫy để tiêu diêt quấy nhiễu bọn chúng, tựa như cái bẫy lúc nãy ngăn cản chúng.”

“Việc này có chắc chắn được không?” Hàn Hạo nhíu nhíu mày, trong lòng không an tâm hỏi lại.

“Nhiệm vụ của chúng ta là kiên trì, mà không phải là tử chiến.” Phục Ân gằn giọng.

Hàn Hạo ngây người, trong đầu không ngừng suy tính, qua một lúc, trong lòng đã chấp nhận kế hoạch mới này, nhưng hắn vẫn còn một điều không an tâm

“Nơi an toàn chính là nơi này?”

Phục Ân gật gật đầu, vui vẻ đáp

“Cây này thứ nhất là rậm rạp, phía trên lại rộng rãi, trốn tránh ngụy trang tốt vô cùng. Thứ hai là độ cao của nó cũng rất tốt, đàn trâu không biết leo cây nên không thể làm gì chúng ta. Thứ ba là thân cây vô cùng cứng chắc, ta đã thử ước lượng qua, những con Tứ Giai Yêu Thú kia cũng cần một thời gian không ít mới có thể đẩy ngã thân cây này, nhờ vậy chúng ta có thể kéo dài thêm được không ít thời gian.”

“Điều quan trọng nhất…” Nói đến đây, nét mặt của Phục Ân chuyển thành nghiêm trọng, sau đó mới nói tiếp “Xung quanh đây tuyệt đối không có dấu hiệu của Yêu Thú, ít nhất cũng mấy tháng không có Yêu Thú tồn tại.”

Hàn Hạo cau mày, trong lòng cảm giác vô cùng không ổn, nhưng cũng không biết là không ổn chỗ nào. Nhưng nếu thật sự Yêu Thú không sống ở đây, thì thật sự là an toàn được tăng cao rất nhiều.

“Liệu là nơi này không thích hợp để sống, hay Yêu Thú không thích nơi này?” Hàn Hạo trầm tư lẩm bẩm, như hỏi Phục Ân, mà cũng như tự hỏi.

“Ta hi vọng là cái sau, nếu vậy thì đàn trâu sẽ không thể tìm đến nơi này được.” Phục Ân cười cười đáp.

Hàn Hạo vẫn cảm thấy không ổn, nếu là cái đầu còn tốt, nhưng nếu là thứ sau, vậy thì nguy hiểm rồi.

Rừng là nơi Yêu Thú sinh sống, lãnh địa vô cùng quan trọng cùng quý giá đối với chúng, hiện tại lại không thèm tranh đoạt nơi này, nếu nguyên do thật sự là do thân cây này, thì cái cây này tuyệt đối không đơn giản.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta chỉ cần chịu đựng chưa đến một ngày nữa, không cần lo lắng quá nhiều.” Phục Ân vô cùng lạc quan khuyên nhủ.

“Vậy còn việc gài bẫy phản kích thì thế nào?” Dẹp bỏ chuyện kia sang một bên, Hàn Hạo chuyển sang hỏi một vấn đề khác.

“Dù có nơi an toàn, nhưng chúng ta phải đánh kẻ địch ở khắp nơi, cố gắng đánh lạc hướng bọn chúng, kéo dài được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu.” Phục Ân nghiêm mặt đáp.

Hàn Hạo gật đầu đáp ứng. Bốn mắt kiên định nhìn nhau, hai người đồng loạt đứng dậy, hướng về phía những Cương Nhân khác đi tới.

………………………………………………

Một bóng người lao nhanh vào bụi cây, theo sau đó là hàng trăm con trâu đuổi sát phía sau, nơi bọn chúng đi qua nhanh chóng bị san bằng.

Bóng người dần dần xa, những con trâu gấp gáp tăng tốc đuổi theo. Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, những con trâu này còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì đã cảm giác thân thể của mình bị đè chặt dưới đất, có không ít con còn bị đè nát, chết tại chỗ.

Nhìn kỹ lại, thứ đè bọn chúng chính là những thân cây khổng lồ, còn bóng người chạy vội lúc nãy là Hàn Hạo.

Thấy kế hoạch đắc thủ, Hàn Hạo cười cợt quay trở lại, bốn phía nhanh chóng túa ra hơn ba mươi Cương Nhân, tất cả vẻ mặt đều đắc ý, vui mừng trước chiến thắng.

Tuy đánh trực diện mới là sở trường của Cương Tộc, nhưng hiện tại dưới áp lực giữa lằn ranh sống chết, thì một chút mưu kế vẫn là phải dùng.

“Mọi người làm tốt lắm.” Hàn Hạo cười to khen ngợi, từ lúc trưa đến giờ, bọn họ thực hiện thành công vài vụ rồi, đem ít nhất hơn ba trăm con trâu tiêu diệt, chỉ tiếc là những con trâu Tứ Giai kia chỉ có số ít bị thương, còn lại chẳng hề hấn gì. Nhưng nói chung là lần này Cương Nhân vẫn thắng lợi lớn.

Cương Nhân trước lời khen ngợi của Hàn Hạo, ai nấy đều vui mừng ra mặt, đây là cảm xúc từ sâu trong lòng họ.

Ngước mặt nhìn lên bầu trời đã dần chuyển tối, Hàn Hạo một lần nữa ra lệnh

“Mọi người mau kéo một vài con trâu đã chết để làm bữa tối, chúng ta vất vả cả ngày rồi, nên hưởng thụ một chút.”

Cương Nhân cười to lần nữa, sau đó cứ hai người khiêng một con trâu mang đi, còn về phần những con trâu còn sống, gặp thua to, bọn chúng đã sớm chạy từ lâu rồi.

Đoàn người thắng lớn trở về, mang theo niềm vui hân hoan, phần là vì thù hận đã giải không ít, phần còn lại là do thời gian không còn bao lâu nữa, cứu viện sẽ tới, bọn họ chính thức được giải thoát.

Hàn Hạo cũng bị tâm tình xung quanh ảnh hưởng, khuôn mặt căng cứng lâu ngày giãn ra rất nhiều.

Chia trâu ra cho mọi người làm chuẩn bị, củi lửa thì đốt trên những tảng đá để tránh bén lửa vào thân cây. Rất nhanh, một bữa ăn nhộn nhịp đến với đoàn người này.

Cắn một miếng đùi trâu, Phục Ân cười rạng rỡ nói với Hàn Hạo

“Lần này chúng ta thắng lớn rồi, chỉ cần cố thêm một chút nữa là thoát.”

Ngồi xung quanh là mười mấy tên đội trưởng, nghe Phục Ân nói vậy, cũng phụ họa theo quát lớn ăn mừng, những Binh Sĩ xung quanh cũng theo đó mà hân hoan.

Riêng Phàn Chung thì trầm mặc ngồi đó, thấy vậy, Hàn Hạo mới hỏi

“Ngươi có chuyện gì sao?”

Phàn Chung lắc lắc đầu, lo lắng nói

“Ta sợ cứu viện sẽ không đến kịp, nếu quá muộn, chỉ sợ……..”

Phàn Chung chỉ nói đến đó, nhưng tất cả những người ở đây đều hiểu hắn có ý gì. Ban ngày bọn họ chủ động tấn công kẻ địch, nhưng tới ban đêm, nguy hiểm mới thật sự bắt đầu.

Thành hay bại, mọi thứ quyết định cả vào đêm nay, hi vọng lớn nhất là đàn trâu sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm được nơi này.

Không thể để không khí hân hoan bị mất, Hàn Hạo vội vàng quát

“Tập trung ăn đi, ăn no xong rồi khôi phục thực lực, đem đàn trâu điên kia đánh cho một hồi thua lớn, cho bọn chúng biết Cương Tộc là gì.”

Phục Ân phối hợp lớn tiếng quát to, tâm tình này lại một lần nữa cảm nhiễm mọi người, tất cả lại một lần nữa vui vẻ ăn uống, chuyện tiếp theo ai biết nó như thế nào, trước tiên hưởng thụ cái đã.

Bữa ăn lần này kéo dài hơn hai tiếng, vô cùng nhộn nhịp và vui vẻ.

Tiệc dần tàn, cuộc vui cũng đã đủ, Hàn Hạo vội vàng tuyên bố

“Mọi người quay trở lại tu luyện, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.”

“Vâng.” Toàn bộ Cương Nhân đồng thanh đáp, sau đó tự mình tìm chỗ ngồi xuống tu luyện.

Nhìn thấy vậy, Hàn Hạo khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười tràn đầy hi vọng. Hơi hơi cau mày, Hàn Hạo than thở

“Sao lại ngột ngạt thế nhỉ.”

Lại qua khoảng nửa giờ, một tiếng thét đánh tỉnh lại đoàn người còn đang tập trung tu luyện. Tất cả ánh mắt dồn thẳng vào nơi âm thanh phát ra, mà nơi phát ra này, chính là Đại Thiên.

Hàn Hạo là người trước tiên lao tới, quỳ xuống cạnh đối phương, Hàn Hạo ân cần hỏi

“Ngươi thế nào rồi?”

Đại Thiên vô cùng suy yếu, hai mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ, miệng gằn từng tiếng hoảng sợ nói

“Hàn đại ca, tuyệt đối không được tu luyện.”

“Rốt cuộc là chuyện gì, mau nói đi.” Hàn Hạo giật mình không hiểu, trong lòng cảm giác không ổn, nhưng không biết là chuyện gì.

“Không được….. tu luyện…. trong ….. đấu …. Khí ……… có ……. Vấn…… đề…..” Đại Thiên cố gắng nói ra từng chữ, sau đó không chịu được nữa ngất đi rồi.

Những tên đội trưởng khác ngay từ đầu cũng chạy đên đây, nghe vậy, sắc mặt từng người hơi có chút lo lắng.

Hàn Hạo phản ứng nhanh nhất, ngồi xếp bằng xuống, trực tiếp vào trạng thái tu luyện.

Lần này không phải ồ ạt hấp thụ Đấu Khí nữa, Hàn Hạo cố gắng phân tích từng tia Đấu Khí xâm nhập vào cơ thể mình.

Qua một lát, sắc mặt của hắn biến thành trắng bệch. Đứng phắt dậy, Hàn Hạo hoảng sợ hướng về phía xung quanh quát lớn

“Mọi người nhanh chóng dừng tu luyện, trong Đấu Khí có vấn đề.”

........................................................................................................