Uy Chấn Cương Tộc

Chương 68: Hi vọng




Ngập ngừng hồi lâu, Đại Thiên không biết có nên nói ra sự thực hay không. Không nói đến chuyện này quá dài dòng, nhất thời không nói hết được, chỉ nói đến việc đã trải qua vô cùng khó tin, đến Đại Thiên còn cảm giác mơ hồ, nói ra chỉ sợ càng kéo đến hiềm nghi mà thôi.

Dưới ánh mắt tràn đầy áp lực của hai người trước mắt, Đại Thiên cũng chỉ có thể khó khăn nói ra

“Việc này…. Vô cùng khó nói. Ta còn sống sót được cũng chỉ là do may mắn mà thôi.”

May mắn, lý do này vô cùng hợp lý, bởi vì với thực lực của Đại Thiên thì ngoài may mắn ra thì không còn một lý do nào đáng tin hơn nữa, mà sự thực, Đại Thiên còn sống cũng chỉ là do may mắn.

Vũ Lâm cùng Hàn Hạo đồng loạt nhíu mày, bọn họ cũng không biết phải xử lý như thế nào cho đúng. Về phần Hàn Hạo, hắn rất nguyện ý đây là sự thực, dù sao, với lời khai của Đại Thiên thì hắn cũng không có lý do gì để nghi ngờ.

Chỉ có điều, cứ cho thật sự là Đại Thiên, thì với thời gian dài mất tích như vậy, liệu còn sống có phải là do đã bị kẻ địch mua chuộc, hay thật sự là may mắn, làm một thống lĩnh, Hàn Hạo không thể đơn giản quyết định như vậy được.

Vũ Lâm nhìn Đại Thiên một chút, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Hàn Hạo, thấy đối phương còn đang do dự, hắn liền tiến lại gần, nói nhỏ vào tai Hàn Hạo cái gì đó.

Không biết hai người trao đổi chuyện gì, nhưng ngay sau khi Vũ Lâm dứt lời, ánh mắt của Hàn Hạo bắt đầu chuyển thành lạnh dần, sau đó hướng về Đại Thiên trầm giọng hỏi

“Tại sao ngươi lại che giấu thực lực.”

Ngớ người ra, Đại Thiên không hiểu đối phương đang hỏi điều gì, thực lực hắn khôi phục còn chưa xong, dùng còn không đủ, làm gì có khả năng che giấu.

Nhìn Đại Thiên ngây ngốc ra như vậy, Hàn Hạo cũng chỉ có thể một lần nữa hỏi

“Vừa rồi ngươi đột nhiên dùng ra thực lực Chiến Sư là thế nào?”

Lại ngây người ra, Đại Thiên không kịp phản ứng lại. Sau khi bị đàn trâu đồng loạt húc, hắn gần như đã bước nửa bước vào cái chết, có biết chuyện gì xảy ra đâu.

Sau đó đột nhiên cảm thấy thân thể tràn đầy lực lượng, thần trí mơ hồ không biết gì, chỉ còn một ý niệm toàn lực thoát khỏi đàn trâu.

Chỉ đến khi thực lực này ngày càng yếu bớt, hắn mới tỉnh táo lại một chút. Nhưng vừa tỉnh táo liền ăn một trọng kích từ con trâu đầu đàn nọ, ngay sau đó lại mơ hồ nằm gục một chỗ, rồi được Hàn Hạo cứu, thẳng đến bây giờ vẫn còn vô lực nằm bệt dưới đất.

“Ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.”

Đại Thiên bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đem sự thật nói ra, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác vô lực, so với khi đối mặt với những con trâu đầu đàn kia còn cảm giác vô lực hơn. Dù là biết bản thân mình đúng, nhưng có miệng cũng không thể nào giải bày được, lòng Đại Thiên hiện tại rối như tơ vò.

Hàn Hạo nhíu mày trầm mặc, không nói gì nữa. Vũ Lâm thấy vậy thì trở nên bất bình, tính khí của hắn do lâu ngày ở dưới nhà tù tối tăm đó đã trở nên táo bạo, đặc biệt là với những kẻ “lai lịch bất minh, hành vi bất chính” như Đại Thiên, hắn càng trở nên nóng nảy.

Đã Hàn Hạo không hỏi nữa, hắn liền giật trước một bước quát lớn

“Mau nói, cuối cùng là ai sai ngươi đến!”

Kèm theo tiếng quát là một đá trúng thẳng vào người, Đại Thiên ấm ức, nhưng cũng không thể nói gì được. Biết là nói nhiều cũng không được ích lợi gì, Đại Thiên dứt khoát nằm im câm miệng, dù sao thân thể hiện tại cũng gần như mất cảm giác rồi, bị đánh nhiều hơn nữa cũng chỉ đến thế là cùng.

Vũ Lâm đối với hành động phớt lờ của Đại Thiên khá là tức giận, vừa định hỏi tiếp, Hàn Hạo đã lên tiếng ngăn cản

“Được rồi, trước tiên giữ hắn lại, ít nhiều gì thì hôm nay hắn cũng đã giúp chúng ta rất nhiều. Hiện tại việc quan trọng nhất là thoát khỏi đàn trâu, mà không phải thẩm vấn thật hư.”

Thoáng do dự một chút, Vũ Lâm cũng chịu thỏa hiệp, dù tính cách của hắn nóng nảy, nhưng sự việc bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn vẫn có thể phân biệt được.

Lườm lườm Đại Thiên một cái, Vũ Lâm mới không cam lòng hướng về Hàn Hạo hỏi

“Hàn tướng quân, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra. Theo ta biết, nếu không phải có thù hận sâu đậm thì Yêu Thú sẽ không huy động cả đàn đến quyết chiến sinh tử như vậy được.”

Gật gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hối hận cùng tự trách, tâm tình trở nên sa sút vô cùng. Qua một lát, tâm tình dần ổn định lại, Hàn Hạo mới khó khăn nói ra

“Việc này là do một tháng trước, bọn ta phát hiện một đàn trâu khoảng chừng ba mươi con.”

“Lúc ấy, ta cùng với những người phụ tá bàn lại, liệu có nên tấn công hay không. Sau đó, bởi vì những đứa nhỏ kia còn chưa thật sự tự mình tổ chức một cuộc tấn công đoàn thể nào, nên bọn ta đã cho bọn chúng tự mình tiêu diệt đàn trâu này.”

“Kết quả, bọn nhỏ đã phối hợp chiến đấu rất tốt, đem đàn trâu đó tiêu diệt sạch sẽ. Ta cùng những Binh Sĩ đi cùng rất vui vì bọn chúng đã dần trưởng thành.”

“Đêm đó, bọn ta tìm một vị trí thích hợp ở gần để hạ trại, dùng thịt của những con trâu này để tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.”

“Những tưởng mọi chuyện đều là vui vẻ. Ai ngờ, đàn trâu ba mươi con ấy chỉ là một nhóm nhỏ trong một đàn trâu lớn cả ngàn con. Bọn ta vô cớ giết chúng, hơn nữa lại nấu nướng linh đình đã dẫn đến đàn Yêu Thú này báo thù.”

“Hàng trăm hàng ngàn con trâu kéo đến, dưới sự bất ngờ, đem bọn ta đánh cho thương vong thảm trọng, nếu không vì bọn chúng, hiện tại nhân số của bọn ta vẫn còn rất đông. Cũng may, lần đó hạ trại ở trong rừng, nhờ địa thế nên ngăn cản được bọn chúng lại, khó khăn thoát hiểm.”

“Nhưng những ngày sau đó, chỉ cần có cơ hội, đàn trâu liền tổ chức tấn công quy mô lớn, thề đem toàn bộ tiêu diệt. Bọn ta đã phải trốn tránh len lỏi ở trong rừng, từng bước cẩn thận.”

“Dù vậy, vẫn không ít lần bị bọn chúng tập kích. Mà mờ sáng hôm nay, bọn ta lại bị tập kích trong rừng, nhưng kinh nghiệm đã có rất nhiều nên bọn ta thuận lợi chạy trốn đến đây.”

“Ai ngờ đàn trâu chỉ là lùa bọn ta ra nơi trống, sau đó lại chia ra một nhóm phục kích tấn công ngay bìa rừng. Dưới sự chuẩn bị không kịp, bọn ta bị bọn chúng đánh không lực đánh trả. Việc sau đó, các ngươi đều biết rồi.”

Vũ Lâm nghe xong, không ra được ý kiến gì, trong chuyện lần này, có thể nói là bên phía Cương Nhân sai. Nhưng sống ở trong rừng, kẻ mạnh tiêu diệt kẻ yếu để sinh tồn thì việc này không có gì là sai cả. Việc quan trọng nhất vẫn là làm thế nào để an toàn thoát khỏi bọn chúng, chỉ có như vậy thì mọi chuyện mới được giải quyết.

Ngẫm nghĩ một lát, Vũ Lâm mới giật mình kinh hoảng hỏi

“Đàn trâu dụ mọi người ra ngoài, bọn chúng cũng ở trong đợt tấn công lần này?”

Hàn Hạo cười khổ lắc đầu, vẻ mặt đắng chat đáp

“Bọn chúng vẫn còn ở đâu đó trong rừng.”

Vũ Lâm ngây ra, không biết phải nói như thế nào, đoàn thể hiện tại quá tàn tạ rồi, không biết có đủ sức chống lại một đợt tấn công nữa không. Mang theo tia hi vọng cuối cùng, Vũ Lâm ngập ngừng hỏi

“Số lượng của bọn chúng như thế nào?”

“Tuyệt đối không yếu hơn đàn trâu vừa rồi.” Hàn Hạo trả lời vô cùng chắc chắn, nhưng trong giọng nói cũng tràn ngập âu lo cùng bất đắc dĩ.

“Lần này ngài thật sự trêu chọc đến phiền toái to rồi.” Vũ Lâm trong vô thức nói ra một câu, sau đó cũng không nói gì được nữa, thực lực hắn cũng chỉ là Chiến Sư, so với Hàn Hạo còn kém rất xa, dù cho muốn giúp cũng rất có hạn.

“Có lần, bọn chúng còn có cả Ngũ Giai Yêu Thú, đem bọn ta đánh cho thương vong thảm trọng.” Hàn Hạo cúi đầu nhẹ giọng nói ra một câu.

Sau đó, không khí trở nên trầm mặc, không ai nói ra một câu gì nữa. Dù là Đại Thiên thì cũng tràn ngập lo lắng cùng mờ mịt, sự kinh khủng của Ngũ Giai Yêu Thú, Đại Thiên hiểu rất rõ, hắn từng được chứng kiến một tràng diện hàng trăm con Ngũ Giai Yêu Thú cắn xé nhau, tuy là hắn may mắn còn sống thoát được, nhưng cũng không thể phủ nhận sự mạnh mẽ của Ngũ Giai Yêu Thú.

Lúc trước, chỉ là do những con Lục Giai Yêu Thú cùng Tam Đầu Băng Xà che mờ đi bọn chúng, làm cho bọn chúng có vẻ yếu đi mà thôi.

Nếu đoàn thể Cương Nhân này tự mình chia nhau ra chạy trốn, thì còn có người may mắn thoát khỏi được Ngũ Giai Yêu Thú truy kích, nhưng với bản tính của Hàn Hạo thì việc này là hoàn toàn không thể nào.

Chỉ có điều, nếu bọn họ tập trung vào một chỗ, lại ở một nơi khá trống trải thì chỉ cần con Ngũ Giai Yêu Thú đó mạnh mẽ tấn công một lần, cũng đủ đem bọn họ diệt sạch. Hàn Hạo có thể dẫn đội chạy thoát một lần, nhưng cũng chưa chắc có thể may mắn được đến lần thứ hai.

Hiện tại tình thế lâm vào ngõ cụt, bọn họ ai cũng sức cùng lực kiệt, kể cả Hàn Hạo cũng vậy. Tốc độ gần như là vô hạn giảm xuống, không còn đủ sức bỏ chạy được nữa, đối mặt với đàn trâu mạnh mẽ này, bọn họ mất đi sức chống trả.

Trầm mặc một hồi lâu, nơi đây chỉ còn lại tiếng hít thở, tiếng dọn dẹp cùng an táng nơi chiến trường, tiếng quạ kêu cùng tiếng lá xào xạc, nghe vào tai vô cùng trầm trọng áp lực.

Qua một lát nữa, Vũ Lâm mới trước một bước phá vỡ tình cảnh im lặng này

“Hiện tại chỉ còn một cách duy nhất.”

Ánh mắt của Đại Thiên cùng Hàn Hạo dồn hết vào người này, trong mắt tràn ngập sự hi vọng cùng chờ mong. Vũ Lâm cũng không chần chờ nữa, vội vàng nói ra suy nghĩ của mình

“Hiện tại, thuộc hạ sẽ toàn lực chạy về Nga Vũ Thành cầu viện, ở đó có một vị Chiến Hoàng cường giả, đủ sức cứu vãn được tình thế này.”

Hàn Hạo nghe xong, hai mắt rực sáng tràn đầy tự tin cùng vui vẻ. Nhưng còn chưa để hắn thoải mái được bao lâu, Vũ Lâm lại ngập ngừng nói tiếp

“Chỉ có điều thuộc hạ dù dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, cũng phải mất hơn một ngày. Cho dù vị Chiến Hoàng kia tốc độ có cao đến mấy, thì tổng cộng vẫn phải mất hơn một ngày mới đến đây cứu viện được. Trong một ngày này, mọi người phải cố gắng kiên trì.”

Dứt lời, Vũ Lâm chột dạ nhìn đoàn người uể oải tàn tạ, trong giọng nói hoàn toàn không có một chút tin tưởng nào, đừng nói là Ngũ Giai Yêu Thú, hiện tại chỉ cần vài trăm con Tam Giai Yêu Thú cũng đủ sức đem đoàn người này giết sạch rồi.

Hàn Hạo lại một lần nữa hụt hẫng rồi. Cách giải quyết tốt nhất là chính hắn chạy về cứu viện. Nhưng ở đó, chưa chắc người khác đã nhận ra hắn, chỉ sợ lại như Đại Thiên, bị bắt giam thời gian dài.

Chưa kể đến việc, nếu hắn đi rồi thì đoàn thể này ai thống lĩnh, khi có kẻ địch đến thì Tứ Giai Yêu Thú ai kiềm chế. Tính toán một hồi, Hàn Hạo cũng chỉ có thể dồn hết hi vọng vào người Vũ Lâm. Giọng mang theo ngập tràn hi vọng, Hàn Hạo hướng về phía vị thuộc cấp mới quen này nói

“Việc lần này, cũng chỉ có thể nhờ ngươi rồi.”

Vũ Lâm cũng không do dự, hai tay chắp thẳng trước ngực, kiên định hướng về phía đối phương đáp lời

“Ngài yên tâm, thuộc hạ bằng mọi giá sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cứu viện, quyết không để mọi người đợi lâu.”

Gật gật đầu mỉm cười, Hàn Hạo từ chối cho ý kiến gì, hiện tại quan trọng là hành động, mà không phải là lời nói. Vũ Lâm lại nhìn nhóm người đang thu dọn chiến trường một chút, sau đó lại hướng về Hàn Hạo nói

“Lần này thuộc hạ dẫn theo hai người đi cùng, để phòng ngừa trường hợp đột biến. Còn lại hơn mười người, bọn họ sẽ ở lại giúp đỡ mọi người.”

Hàn Hạo hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu chấp thuận. Hiện tại bọn họ đã vô cùng suy yếu, những Binh Sĩ từ xa đến cứu viện này lại tràn đầy sức lực, giúp ích được rất nhiều, Hàn Hạo cũng không tiện từ chối.

Cứ như vậy, kế hoạch đã bàn xong, Vũ Lâm nhanh chóng tập hợp lại thuộc hạ của mình, dặn dò một lát liền dẫn hai người vội vàng chạy về thành. Xe ngựa lúc trước do đàn trâu hỗn loạn đã bị đạp nát, con ngựa cũng thừa dịp chạy mất, nên hiện tại Vũ Lâm cũng chỉ có thể dùng đôi chân của mình chạy về.

Ngóng nhìn ba bóng người dần dần biến mất, Hàn Hạo mi nhíu chặt lại, thời gian một ngày, hắn phải cố gắng kiên trì bằng được, nhưng mọi chuyện diễn ra thế nào thì còn rất khó nói.

Cũng không lâu lắm, chiến trường đã được thu dọn. Hàn Hạo phân phó người khiêng Đại Thiên cùng những người bị thương quá nặng, ngay sau đó nhanh chóng hành quân, trực tiếp chọn đường chính, nối bước theo Vũ Lâm chạy đi.

Hiện tại nếu vào trong rừng, địch trong tối, ta ngoài sáng, vô cùng nguy hiểm khó lường. Đã như vậy, chẳng bằng trực tiếp chạy đi trên đường chính, thứ nhất là đàn trâu ở con đường này vừa bị tiêu diệt, thứ hai là tốc độ sẽ tăng nhanh hơn rất nhiều, vừa giúp bọn họ nhanh chóng chạy thoát, vừa rút ngắn quãng đường mà Vũ Lâm phải chạy đi cứu viện.

Đại Thiên trong quá trình chạy đi này cũng quá mệt mỏi rồi, cũng không gắng gượng nhiều nữa, trực tiếp ngất đi.

Đoàn người cứ vội vàng chạy đi như vậy, thẳng đến tối mới rẽ vào dựng trại trong rừng. Xung quanh trại đều được bố trí đầy rẫy những chướng ngại vật, những khúc gỗ to hay những tảng đã lớn đều được vận dụng, cố gắng phần nào đó ngăn cản lại thế công của kẻ thù.

Ở giữa trại, một đám lửa lớn chưa một lần yếu đi. Mà xung quanh đám lửa này, ngồi hơn mười người đang chau mày suy tư, không một giây nào thoải mái.

Ngồi độc lập nhất ở đây, chính là Hàn Hạo. Tiếp sau đó là mười người Sĩ Trưởng, từng người quản lý mười binh sĩ. Còn lại một người chính là quản lý mười Binh Sĩ đi cùng Đại Thiên từ Nga Vũ Thành.

Tổng cộng mười hai người, toàn bộ đều suy tư phải ra đối sách duy trì một ngày như thế nào.

Lúc sáng, phải chống đỡ đàn trâu qua cả buổi trưa, chỉ chạy được ba tiếng trời đã tối. Cứ cho là Vũ Lâm toàn lực chạy, thì với ba tiếng cũng chẳng chạy được bao xa, dù sao hắn cũng phải nghỉ ngơi lúc trời tối, nếu không thì càng nguy hiểm hơn nữa.

Như vậy, ngày hôm nay xem như bỏ, nếu tính trọn vẹn, thì bọn họ phải kiên trì hết ngày mai thì mới có cứu viện được. Thời gian một ngày tuy ngắn, nhưng đối với bọn họ hiện tại cũng vô cùng áp lực.

Không nói đến việc bị tấn công, chỉ nói đến duy trì trạng thái tốt nhất cùng chữa thương đã rất khó rồi.

Thời gian gấp gáp, bọn họ cũng chỉ có thể ăn thực vật hái trên đường, không có đủ tinh thần để đi săn, sức chiến đấu cũng vì vậy mà suy giảm.

Trầm mặc hồi lâu vẫn không ai nói gì. Cuối cùng, với cương vị thủ lĩnh, Hàn Hạo dứt khoát ngẩng đầu ra quyết định

“Chúng ta sẽ chủ động phản công!”

........................................................................................................