Đại Thiên dốc toàn lực chìm đắm trong việc chữa thương. Trong hang động tối mờ mịt không rõ thời gian, không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi.
Đến một ngày, Đại Thiên đang chuyên tâm chữa thương bỗng cảm giác được một ý niệm xâm nhập, biết rõ là Viêm Hổ gọi mình, vội vàng tỉnh dậy.
Viêm Hổ cũng xem như là tốt bụng dùng ý niệm nhẹ nhàng lay tỉnh, chứ nếu nó gầm lên một tiếng chỉ sợ Đại Thiên không bị dọa đến đấu khí chạy loạn cũng bị thần kinh thác loạn.
Đại Thiên hai mắt mang chút ý hỏi thăm nhìn Viêm Hổ, chờ đối phương trả lời. Viêm Hổ thấy đối phương đã tỉnh, tâm tình có chút gấp gáp khó kìm nổi truyền ý niệm
“Ngươi mau chuẩn bị một chút, chuẩn bị đi thôi.”
Không ngờ thời điểm đó lại tới nhanh như vậy, Đại Thiên có chút phản ứng không kịp, cũng may thân thể đã có thể miễn cưỡng chiến đấu với cường độ thấp, gặp nguy hiểm ít nhất cũng có lực hoàn thủ.
Tùy ý ứng tiếng, Đại Thiên đứng dậy duỗi thẳng người, hoạt động cơ thể một chút, liên tục thời gian dài ngưng hoạt động, cơ thể có chút khó nhúc nhích rồi.
Cũng không có đồ đạc gì nhiều, thân thể bình thường trở lại Đại Thiên lập tức theo Viêm Hổ đi ra khỏi hang động. Vừa ra ngoài, từng ánh nắng gay gắt chiếu vào khiến Đại Thiên không chịu được lập tức nhắm mắt, hai tay đồng thời giơ lên che lại. Ánh nắng gay gắt khiến thân thể khô héo của hắn cảm thấy từng trận nóng cháy, Đại Thiên vội vàng lui về cửa hang, né tránh ánh nắng.
Cũng may là Viêm Hổ cũng chẳng khá hơn Đại Thiên chút nào, thân thể khổng lồ của nó khó chịu nhảy dựng lên, mắt hổ nhắm chặt liên tục lắc đầu. Nhìn nó Đại Thiên bất giác có chút buồn cười, một con Hỏa Hệ Yêu Thú cũng bị nóng.
Đợi cả hai dần thích nghi với hoàn cảnh mới, cũng không dừng lại thêm chút nào nữa, cấp tốc chạy thẳng vào rừng, tất nhiên là Viêm Hổ chạy trước, Đại Thiên cắm đầu chạy theo.
Chạy một hồi Đại Thiên liền cảm thấy không ổn rồi, thân thể lâu không hoạt động khiến hắn chạy có chút không quen. Bên kia Viêm Hổ có lẽ cũng thế, nhưng tốc độ của nó nhanh hơn hẳn Đại Thiên, do cảm giác thân thể không đúng mà cả hai dốc sức liều mạng chạy, điều này khiến Viêm Hổ nhanh chóng bỏ xa Đại Thiên.
Đại Thiên cố chạy nhanh hơn nữa cũng không kịp, có chút bất lực trợn mắt nhìn phía trước, sau đó nhàn nhã đi bộ. Qua một hồi lâu, Viêm Hổ đùng đùng chạy về, hai mắt rực lên lửa giận, ý niệm mạnh mẽ truyền thẳng đến Đại Thiên.
Cảm thấy đầu đau nhói, Đại Thiên kinh hoảng nhìn Viêm Hổ, trong đầu vội vàng nổi lên ý nghĩ phân bua. Cả hai tranh cãi một phen, cuối cùng Viêm Hổ cảm thấy mình không đúng nên thôi.
Tiếp đó, Viêm Hổ nhường nhịn giảm tốc độ chạy song song với Đại Thiên. Chạy được khoảng một dặm, Viêm Hổ tức giận hướng về Đại Thiên thúc giục
“Ngươi không thể nhanh hơn một chút sao.”
Đại Thiên hai mắt như nhìn kẻ ngu nhìn nó, trong đầu đồng thời đáp lại
“Ngươi nghĩ ta đủ sức chạy nhanh hơn nữa sao.”
Viêm Hổ có chút á khẩu không biết nói gì, vô cùng uất ức tiếp tục chạy theo Đại Thiên.
Lại chạy thêm vài dặm nữa, mặt trời đều đã lên đến đỉnh đầu rồi, Viêm Hổ độ kiên nhẫn đều bị mài hỏng, một ý niệm mạnh mẽ tiếp tục thúc giục
“Ngươi nhanh hơn một chút được không.”
Đại Thiên thân thể mới khỏi, bị bắt chạy liên tục vậy trong lòng cũng có chút bất mãn, đã vậy Viêm Hổ còn dẫn đi mai không chịu dừng, bây giờ nghe đối phương thúc giục, giọng tức tối gắt
“Không!!”
Viêm Hổ gấp đều muốn điên rồi, cũng không để ý đến tâm tình đối phương, có chút không biết làm sao thúc giục
“Ngươi mà chậm như vậy thì lúc đến chỉ còn gom cặn bã.”
“Đó là chuyện của ngươi.”
Đại Thiên cũng mặc kệ đáp lại, một bộ không thèm quan tâm đến sống chết gì nữa. Viêm Hổ vô cùng lúng túng không biết làm sao, nếu thực lực nó còn ở trạng thái mạnh nhất thì đúng là không cần đến Đại Thiên, trực tiếp giết chết con người nhỏ bé này rồi đi trước là được.
Nhưng lúc này thực lực của nó yếu đi rất nhiều, nếu thiếu Đại Thiên chỉ sợ là không thể làm được. Viêm Hổ đành nhượng bộ, hạ giọng thương lượng
“Ngươi thử nghĩ xem có cách nào giải quyết không.”
Đại Thiên liếc mắt nhìn con hổ biểu hiện hòa hoãn nhiều, trong lòng cũng có chút nguôi ngoai, nhưng trong đầu vẫn lạnh lùng đáp trả
“Ngươi tự đi mà nghĩ.”
Viêm Hổ coi như lần này thật sự không biết phải làm sao rồi. Nếu kêu nó đánh đánh giết giết, dù thực lực cao hơn nó cũng dám liều mạng, nhưng kêu nó suy nghĩ thì thật sự vô cùng khó khăn, ừm, trừ chuyện lần này dụ dỗ Đại Thiên.
Nói đến Viêm Hổ trong các Yêu Thú cũng xem như là một con khá thông minh, ý thức cùng đối đáp của nó vô cùng tốt, chỉ có điều hơi tàn bạo không thích suy nghĩ mà thôi.
Lại chạy tiếp, Viêm Hổ trên đường liên tục trầm tư suy nghĩ cách tăng tốc độ. Thẳng đến một lúc lâu, Đại Thiên đột nhiên thấy Viêm Hổ hai mắt tròn xoe nhìn mình, xong lại cúi xuống, xong lại nhìn, ánh mắt cũng trở nên vô cùng quyết liệt cùng do dự, dường như đang phải làm một cái quyết định gì đó rất khó khăn.
Đại Thiên lập tức toàn thân ớn lạnh, còn nghĩ là Viêm Hổ định giết mình, một chút bất mãn nhanh chóng bị đánh bay tán loạn rồi. Vừa định trước tiên hạ mình trấn an, ai ngờ Viêm Hổ lại đột ngột động thủ.
Chỉ thấy cái đầu khổng lồ của nó hướng thẳng vào Đại Thiên, miệng rộng mở ra, Đại Thiên còn chưa kịp kêu la phản ứng liền bị nó vứt thẳng lên trời.
Suy nghĩ duy nhất còn tồn tại trong đầu Đại Thiên lúc này là chết chắc rồi. Đã không thể nào thoát khỏi, Đại Thiên cũng lười phản kháng, nhắm mắt thả lỏng cả người.
Nhưng chờ đợi Đại Thiên lại không phải là đau đớn thống khổ mà là rớt xuống một nơi mềm mềm ấm áp, tay còn chạm vào thứ gì đó khá trơn mượt. Đại Thiên hoảng hồn trợn mắt lên nhìn xung quanh, thì ra Viêm Hổ đã trực tiếp vứt Đại Thiên lên vai rồi cắm đầu chạy, thấy Đại Thiên kinh ngạc, Viêm Hổ lại một ý niệm uy hiếp truyền tới
“Chuyện ngày hôm nay ta không muốn có kẻ thứ ba biết. Đây là vì chuyện gấp gáp nên bắt buộc như vậy, nếu không thì ngươi không có khả năng làm việc này, rõ chưa.”
Đại Thiên cười cười đáp ứng, còn sống là may rồi, tranh cãi tiếp nữa làm gì. Nhưng ngồi ở trên lưng hổ thật sự quá thoải mái, dù sao Viêm Hổ cũng là một đỉnh cấp Yêu Thú, chạy cứ như đang bay, không hề cảm giác sóc nảy khó chịu gì cả. Đã vậy lông còn dày và mềm mại, sờ vào cùng ngồi lên thích ý không thôi, ngoài ra có lẽ do Viêm Hổ tu luyện Hỏa Nguyên Tố nên người lúc nào cũng vô cùng ấm áp, quả thật là một con thú cưỡi vô cùng tốt. Bất tri bất giác Đại Thiên có chút nghiện cảm giác làm Hổ Kỵ Sĩ này rồi.
Nhưng mà Viêm Hổ hiện tại tâm túng quẫn muốn điên lên rồi, để cho một con người yếu ớt cưỡi đã là một sự sỉ nhục khiến nó không thể chấp nhận được, đã vậy con người hèn mọn này lại còn vô cùng hưởng thụ ngồi đó, thậm chí có vẻ như đem nó xem là thú cưỡi luôn rồi.
Viêm Hổ vô cùng tức nhưng không làm gì được, việc hiện tại rất gấp, nếu lỡ mất rồi thì không biết làm sao mới có thể khôi phục lại thực lực, lại còn phải sợ hãi bị kẻ thù nhân cơ hội đánh lén nữa. Nhưng Viêm Hổ cũng tuyệt đối không thể để yên Đại Thiên như vậy được, tính cao ngạo của nó không cho phép, nghĩ hồi lâu, Viêm Hổ liền khoái trá gầm lên một tiếng.
Tốc độ bỗng trở nên nhanh hơn gấp nhiều lần, Đại Thiên không kịp phản ứng suýt ngã khỏi lưng hổ, chưa dừng lại ở đó, Viêm Hổ còn cố tình chạy sóc nảy liên tục, xương sống của một con Lục Giai Ma Thú mạnh mẽ uốn lượn đánh vào người Đại Thiên gây ra một hồi đau đớn.
Hai tay nắm chặt lông hổ, cảm nhận từng cơn gió mạnh như tát thẳng vào mặt, Đại Thiên trong lòng gào thét biểu tình, nhưng đổi lại là Viêm Hổ càng khoái trá hành hạ hơn nữa, cuối cùng Đại Thiên chỉ có thể ấm ức cam chịu.
...............................
Khổ thì đúng là khổ thật, nhưng thực sự là tốc độ cũng tăng nhanh lên rất nhiều, Viêm Hổ vì sợ Đại Thiên không chịu nổi ngủm mất nên về sau cũng cố giảm bớt va chạm, Đại Thiên ngoan ngoãn ngồi yên trên lưng hổ không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Chạy một mạch không ngừng nghỉ thẳng đến tối, bằng tốc độ của Viêm Hổ ít nhất cũng đã chạy mấy trăm dặm, hiện tại cho dù Đại Thiên có hối hận muốn trốn cũng không có đường mà về.
Cuối cùng, khi đến trước một cái hồ khá lớn, Viêm Hổ không hợp lẽ thường từ tốc độ cao khủng khiếp bỗng dưng dừng lại, sau đó vô tình hất văng Đại Thiên xuống đất.
Đại Thiên ngã ầm xuống mặt đất, cát bụi bay mịt mù, vội vàng đứng dậy kháng nghị
“Ngươi không thể nhẹ hơn một chút sao.”
Viêm Hổ cũng không thèm để ý hắn, ngược lại hai mắt lạnh lẽo cùng kiêng kỵ quan sát xung quanh bờ hồ.
Nhìn biểu tình của Viêm Hổ, Đại Thiên biết là chuyện vô cùng nghiêm trọng mới đủ sức khiến con Ma Thú này lo lắng như vậy nên cũng không đôi co gì nữa, hai mắt cũng chậm rãi quan sát xung quanh.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt là một cái hồ, một cái hồ rất lớn, ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, chỉ đủ khoảng mười người đứng, trên đảo là một cái cây khá lớn mọc rậm rạp những quả màu trắng tinh trong suốt, nhìn vô cùng mỹ lệ, Đại Thiên thầm nghĩ có lẽ đây là mục tiêu của lần này, nhưng vì sao Viêm Hổ lại không lập tức động thủ.
Theo ánh mắt của Viêm Hổ, Đại Thiên tiếp tục quan sát bên bờ hồ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền vô cùng kinh khủng. Yêu Thú đứng khắp rừng, gấu có, sói có, hổ có, ưng có, tinh tinh có, dường như nơi đây đang tổ chức một cuộc họp giữa các động vật vậy.
Mà kinh khủng nhất không phải là số lượng, mà là thực lực của những Yêu Thú này. Mỗi con Yêu Thú đều không cố ý che giấu thực lực, tất cả đều bạo phát ra khí thế mạnh nhất của mình, tất cả đều có vẻ mạnh ít nhất là bằng con Hồng Vỹ Ưng lúc trước truy sát Đại Thiên.
Mấy trăm con cường đại Yêu Thú bạo phát khí thế, trực tiếp khiến cả một khu vực này chấn động, ngoài ra cũng không có một tiếng động nào, kể cả tiếng lá cây hay tiếng gió, thời gian ở đây như dừng lại, bất tri bất giác Đại Thiên có chút sợ hãi lùi đến đứng dựa vào Viêm Hổ, tuy là Viêm Hổ cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít nhất tạm thời đây là nơi an toàn nhất đối với Đại Thiên.
Những con Yêu Thú ở đây chỉ liếc nhìn Viêm Hổ cùng Đại Thiên một thoáng liền chuyển ánh mắt nhìn chăm chú vào Quả Trong Suốt giữa hồ kia, điều này là do Viêm Hổ bị thương nên thực lực tạm thời chỉ hơn những Yêu Thú ở đây một chút.
Viêm Hổ cũng không lưu giữ ánh mắt trên người những Yêu Thú này lâu, hai mắt nhìn chằm chằm giữa hồ, đồng thời truyền đạt ý niệm cho Đại Thiên
“Lát nữa ngươi dốc hết sức phối hợp với ta, ta sẽ cố gắng ngăn cản những Yêu Thú này, ngươi chỉ việc hái những quả kia là được rồi. Nhớ kỹ, ta cần ít nhất mười quả.”
Đại Thiên hơi có chút chần chờ một lát, thấy cũng không còn lựa chọn nào khác nên gật đầu tỏ vẻ đáp ứng, sau đó Viêm Hổ cũng không nói gì nữa, toàn tâm chú ý tình hình.
Đại Thiên vô sự nhàm chán đứng đó, vô cùng tò mò nhìn giữa hồ, lúc trước Ma Quả là thứ vô cùng tuyệt vời, chỉ một phần mười cũng đủ khiến Đại Thiên nhận được không ít chỗ tốt, nhưng nó cũng chỉ đủ kéo đến ba con Yêu Thú, vậy mà ở đây lại kéo tới hàng trăm con, chỗ tốt nhận được sẽ còn lớn đến mức nào nữa, Đại Thiên vô cùng phấn khích mong đợi.
Tuy lúc trước Viêm Hổ có nói đây là để khôi phục thực lực của nó, nhưng Đại Thiên tin mới là lạ. Chỉ bằng việc Viêm Hổ vô cùng ao ước quyết tâm đoạt lấy cùng cái cách mà nó quen thuộc đường lối đã đủ thấy tác dụng không chỉ có vậy.
Nhưng nếu thật sự là như vậy thì Viêm Hổ đã thòm thèm thứ trước mắt từ khi còn là Lục Giai Ma Thú, nếu vậy thì việc về sau xuất hiện vài con Yêu Thú thậm chí là Ma Thú cường đại cũng không có gì là lạ, Đại Thiên trong lòng bất giác có chút lo lắng.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong áp lực cực lớn. Yêu Thú tụ tập đến đây càng lúc càng đông rồi, nhưng cũng không có bất kỳ con Yêu Thú nào phát động công kích, tất cả đều yên tĩnh quan sát.
Theo đêm đen dần buông xuống, nước hồ đột ngột bốc lên từng màn sương trắng, không khí bỗng dưng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Cũng ngay lúc này, Viêm Hổ đột ngột vứt Đại Thiên lên lưng, sau đó lao lên, hàng trăm con Yêu Thú khác cũng toàn lực lao lên, tình cảnh lúc này vô cùng rung động.
...............