Uy Bức Ước Thúc

Chương 21: Điều Kiện Trả Nợ






Sau khi thấy Sát Tinh Vệ như người tâm thần chạy ra đường, Tôn Đồng bực mình vội đuổi theo.

Nàng được xem như là người bảo hộ, nếu đã đem người vào bệnh viện, xem như có chuyện gì chắc chắn nàng cũng sẽ bị dính líu.

Nhưng thân thủ người kia không phải phàm nhân, dù mang vết thương nhưng vẫn đi rất nhanh.

Khiến Tôn Đồng vừa ra cổng liền không thấy người đâu nữa.

Sát Tinh Vệ đi được một đoạn, vừa hoang mang vừa thở dốc.

Bắt được người nào cũng sẽ hỏi là rừng ở đâu.

Nhưng thấy nàng mang y phục bệnh viện, tóc cũng rất kỳ quái, liền nghĩ ngay là bệnh nhân tâm thần, tất cả đều lẩn tránh.

Một nam nhân mang dáng vẻ não nề đang châm điếu thuốc bị Tinh Vệ giữ lại:
"Cho hỏi đây là đâu? Ngươi có biết đường về thành Chương Quốc hay không?"
Người kia đang có chuyện không vui, mới sáng sớm đã gặp bệnh nhân tâm thần, hắn không đáp.
Sát Tinh Vệ kiên nhẫn, nàng tiếp tục:
"Nhìn ngươi thật lạ, có lẽ là từ phương khác đến, được rồi chỉ đường rừng cho ta cũng được "
Tên nam nhân đó đẩy tay nàng ra, tiếp tục châm thuốc, sau đó chửi nàng một câu "Sáng sớm đã gặp chuyện xúi quẩy".

Rồi bỏ đi.

Sát Tinh Vệ tâm can lại bùng phát, đem bàn tay nắm thành quyền sau đó đánh hắn một trận.

"Thật không biết điều."
"Không không, hiểu lầm! Hiểu lầm."
Bất đắc dĩ nàng đẩy hắn ra, nhìn hắn vứt điếu thuốc mà bỏ chạy thật tội nghiệp.

Quỳ bật xuống, nàng cố gắng nhớ tất cả mọi chuyện diễn ra.

Phủ Mãn Kim đem nàng vào tận rừng, sau đó cảm thấy vết thương dần bớt đau và thiếp đi.

Không đúng...!
Còn có điều gì đó, nàng đã bỏ quên.

"Ánh sáng...!đom đóm...!sương mù..."
Đúng rồi, Sát Tinh Vệ chợt nhớ lại ánh sáng huyền ảo mà nàng đã từng xuyên qua.

Đầu đau buốt, nàng ôm chặt, hoảng loạn...!
"Thật xin lỗi, ngươi có thấy một nữ nhân tóc..


tóc như cổ trang, mang y phục bệnh nhân chạy ngang qua đây hay không?"
Tôn Đồng vội vã hỏi, chính là tên nam nhân kia, hắn chạy bán sống bán chết mới đến được gần bệnh viện để kiểm tra vết bầm mắt.

Gặp được Tôn Đồng, hắn mừng rỡ:
"Ngươi là người nhà của nữ nhân điên đó sao? Còn phải hỏi, mau đền tiền thuốc men cho ta."
Giọng hắn mếu máo nghe rất tội nghiệp.

Tôn Đồng nhíu mày nhìn hắn:
"Tiền thuốc?"
"Chính hắn đem ta ra nông nổi này, ngươi còn không thấy? Tính chế giễu ta à? Mau đền ta năm nghìn nhân dân tệ."
Tôn Đồng biết ngay mình gặp phải tên ăn vạ, liền mặc kệ hắn:
"A...!ngươi mơ đi."
Bóng dáng nàng đi mất, để tên xúi quẩy này ở lại, hắn thầm trách trời, đời đời kiếp kiếp sẽ không yêu nữ nhân nữa.

Đi được một lúc liền thấy Sát Tinh Vệ ngồi bên đường, miệng luôn lẩm bẩm một từ gì đó, tay còn ôm chặt đầu.

"Rừng..

rừng.."
Nàng đứng dậy nhìn tứ phía, cho đến khi tràn ra đường và một chiếc xe lao tới, chỉ vội nghe một âm thanh của nữ nhân đằng xa:
"Coi chừng..."
Sau đó Tinh Vệ không còn biết gì nữa.

°°°
"Chỉ là đụng trúng vết thương cũ, đã băng lại, không sao đâu."
Tôn Đồng thở phào gật gật đầu, tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, nàng chán nản nhìn người kia đang bất tỉnh.

Tất cả đã gián đoạn công việc của nàng cả sáng nay.
Người kia một lần nữa tỉnh dậy, tay vô thức ôm bụng vì vết thương rất mới.

Sau khi tỉnh hắn, nàng mới bình tĩnh lại mà ôm đầu:
"Rừng..."
Âm thanh lập tức bị cắt ngang bởi một thanh kiếm kề ngay cổ Tinh Vệ:
"Ngươi còn nói nhảm, ta cắt cổ ngươi.

Hừ."
Thấy giống chữ "Y Vệ", Sát Tinh Vệ mới tròn mắt:
"Kiếm của ta? "
"Chứ chẳng lẽ của ta?"
Âm thanh gay gắt, đem kiếm thả ngay nào người nàng, có vẻ không vui.
Tinh Vệ khẽ cầm lấy, để qua bên cạnh, sau đó nhìn quanh căn phòng:

"Đây là đâu? Khác hẳn ban nãy."
Tôn Đồng đang rót nước, đáp trả:
"Đương nhiên là nhà ta, để ngươi lại bệnh viện có khi phá hết đồ đạc đả thương bác sĩ.

Báo hại ta tốn sức tốn công đền bù hay sao?"
Ly nước được đặt xuống:
"Thuốc giảm đau, uống đi."
"Làm sao ta biết ngươi cho ta uống cái gì?"
Tôn Đồng tức uất dằn mạnh thuốc xuống bàn:
"A ha? Ta bỏ công vác ngươi cứu mạng đến hai lần, còn trả tiền viện phí tiền ngươi đánh người, sau đó đem thuốc độc giết ngươi? Ta được lợi gì chứ? Phải thuốc độc đó, ngươi đừng uống."
Nhìn vẻ mặt đỏ gắt của người kia, Tinh Vệ thoáng biết mình sai, nhưng khả năng sát thủ không cho phép nàng tin ai ngoài Nhược Y, cuối cùng, nàng vẫn không uống.

Khẽ bước xuống giường, Tinh Vệ dáo dát tìm y phục của mình, Tôn Đồng có vẻ hiểu, nên thở dài:
"Y phục đã bị hư và dính máu, ta cho người đi sửa rồi.

À phải, ngươi tên gì? Là diễn viên đóng thế hay sao? Tại sao lại ăn mặc kỳ quái như thế? "
Sát Tinh Vệ bình thản vuốt thanh kiếm, sau đó nhàn nhạt:
"Tại hạ họ Sát, tên Tinh Vệ, ở thành đô của nước Chương đời 1630."
Tôn Đồng vừa cầm ly nước lên lại vội đặt xuống, nàng nhìn người trước mặt một lần nữa, sau đó cười thành tiếng:
"Hahaha"
Tinh Vệ bị nụ cười làm chú ý, nhíu mày:
"Ngươi cười cái gì?"
"Ây ya...!không những tên họ Sát ngươi vừa hoang tưởng, mà còn dở Lịch sử.

Năm 1630 Trung Quốc còn đang thời nhà Minh, lịch sử làm gì có đời Chương?"
Chính Tinh Vệ lại nghĩ Tôn Đồng hoang tưởng, ở thời của nàng, chẳng có đời nào là Minh cả.

Tôn Đồng không ngừng cười, còn mỉa mai thêm:
"Còn nữa, thời buổi hiện đại, như ngươi nói thì hơn ta tận mấy trăm năm tuổi, xem như đã chết, còn về đây hay sao? Hiện giờ là năm 20xx Trung Quốc đã thống nhất, ngươi đùa nữa sẽ không vui vẻ.

Được rồi ta sẽ liên lạc lại với bác sĩ để kiểm tra thần kinh của ngươi.

Phải rồi, để xem có đoàn phim nào tên Y Vệ hay không."
Tất cả đem Sát Tinh Vệ trở nên khó chịu, không ngờ sau khi được cứu lại bị sỉ nhục là hoang tưởng tâm thần, nàng thật không bịa chuyện.

Cảm thấy không thể nán lại lâu, Nhược Y sẽ lo lắng, Sát Tinh Vệ quyết định đem kiếm bỏ lại trong vỏ.
Rút một trâm cài trên tóc, nàng đưa cho Tôn Đồng:
"Dù sao cũng đa tạ đã cứu mạng, vì gặp nạn mà không mang theo nhiều ngân lượng, mong hãy nhận cây trâm này thay đề đáp."
Tôn Đồng đang gọi điện thoại cùng Tĩnh Ngạn để bàn về chuyện đoàn phim Y Vệ, nhìn thấy hành động ngưòi kia như phim kiếm hiệp, nàng cười lớn chế giễu:
"Cây trâm như đồ thật, khá khen cũng biết đầu tư."

Đầu giây bên kia, Tĩnh Ngạn nói nhỏ:
"Tôn tổng, không có đoàn phim nào tên Y Vệ.

Không có diễn viên nào tên Sát Tinh Vệ cả."
Tôn Đồng đang vui vẻ, bỗng giật mình tắt điện thoại, nàng khẽ cầm cây trâm đó nhìn lên.

Lúc đó bóng dáng Tinh Vệ đã ra khỏi phòng, đem đến cho Tôn Đồng một cảm giác thú vị xen lẫn tò mò.

Nàng vẫn chưa tin sự thật điên rồ này.

Đến cổng, Sát Tinh Vệ tính toán mở thế nào liền bị nữ nhân phía sau giữ lại:
"Ngươi, ra đường rất nguy hiểm.

Đây là Trung Quốc tương lai, sẽ không tìm ra đường về thời ngươi đâu."
Sát Tinh Vệ im lặng, sau đó bật cười nhàn nhạt:
"Thật thú vị, được rồi không còn thời gian tán chuyện, ta xin cáo"
Vệ sĩ quanh đó được lệnh giữ Tinh Vệ lại, không để nàng nổi nóng, Tôn Đồng vội vã:
"Nếu như thật sự đến từ 1630, vậy chính là vượt thời gian rồi.

Nơi ta cứu ngươi là rừng, vậy chắc chắn sẽ biết đường giúp ngươi? Sao hả? "
Tinh Vệ ngẫm nghĩ một chút, Trung Quốc tương lai? Phải, nàng chẳng nhìn thấy xe ngựa nào, chỉ nhìn thấy điếu thuốc kỳ lạ biết cháy ở trên miệng tên nam nhân xúi quẩy ban sáng.

Không lẽ nữ nhân trước mặt không gạc nàng?
"Được, đa ta, giờ chúng ta đi! "
"Khoan..."
Người kia níu lại, gương mặt đắc thắng:
"Ngươi nợ ta nhiều như vậy, một cây trăm cổ thời đại này không dùng đến, chi bằng ở lại tuân thủ lệnh làm việc cho ta vài tháng, sau đó xem như trừ hết nợ, ta sẽ chỉ cho ngươi!"
"Ngươi..."
Sát Tinh Vệ lâm vào thế bí, bỗng nhiên nàng cảm thấy người này thật giống Nhược Y, nàng không muốn đến nơi nào cũng bị ràng buộc:
"Vật cũng đã trả, không chỉ cũng không sao, phiền tiểu thư đây cho người rút lui, không thôi sẽ không biết ta đả thương lẫn ai."
Dứt lời Tinh Vệ đạp tung cánh cửa bỏ đi, đơn giản nàng không biết mở.

Tôn Đồng ở lại không vui vẻ, hiếm khi gặp được một chuyện ma ảo, muốn giữ lại một thời gian khám phá nhưng người kia rời đi.

Đành đem trâm cài cho một tên vệ sĩ:
"Kiểm tra xem là đồ thật hay không."
°°°
Đi một lúc, Sát Tinh Vệ mới đến chân núi, nàng ôm vết thương cắn răng thở mạnh.

Từ khi đến nơi này nàng dường như hoàn toàn mất hết võ công, nên thường xuyên đau đớn khó lành.

Giờ này Nhược Y chắc chắn đã biết tình trạng của mình, bản thân lại đang ở một nơi quái lạ.

Chuyện đại náo Mãn Kim đem theo Tuyệt Kiếm Pháp chắc chắn sẽ rầm rộ đến tất cả.

Nhược Y có nghĩ nàng chết hay không?
Thấy vết máu đập dưới nền cát, là máu mà nàng chảy trên đường cấp cứu, chắc chắn men theo sẽ có đường về.

Chợt nhớ lại y phục còn đang mặc của bệnh viện, trời nắng, đã đến đích cũng chẳng thấy vệt ánh sáng hay con đom đóm nào, chỉ thấy hai thùng nước kỳ lạ nằm ở đó.


***( ????)
Lòng thất vọng, quả nhiên chỉ có nữ nhân ngạo mạng đó biết...!
°°°
Trong phòng khách, Tôn Đồng vừa ăn trái cây vừa đọc sách, bản kế hoạch rừng đưa tới nàng đều không xem.

Nhưng lại xem báo cáo của vệ sĩ:
"Tôn tổng, là đồ cổ xuất xứ từ nhà Minh.

Thật rất quý."
Tôn Đồng không còn nghi ngờ gì nữa, quả nhiên người kia không bị hoang tưởng.

Lòng thầm rủa:
"Thời buổi khó tin như vậy, để xem ngươi về được hay không, đồ vô ơn."
Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, một vệ sĩ chạy vào:
"Tiểu thư, là nữ nhân lúc nãy."
Tôn Đồng có ý cười, nàng mừng rỡ, đúng trước mặt khoanh tay dựa vào tường:
"Sao đây? Cô nương họ Sát tên Vô ơn đến thăm nha?"
Sát Tinh Vệ nén nhục nhã, âm thanh rất nhỏ:
"Ta..ta quay lại, chờ lấy y phục.."
Mặt Tôn Đồng đen như than, uất ức gào lên:
"Còn quay về đòi trả đồ hay sao? Những lời này ngươi còn nói được?"
Tôn Đồng tức giận sẵn tay cầm cây trâm dúi vào người kia:
"Cầm lấy ta không cần, mắc công giữ món đồ hiếm này lại bị cảnh sát truy cứu.

Ngươi đi cho ta."
Cánh cửa sắp đóng lại liền bị chặn lấy, người kia khổ sở:
"Ta biết...!Được rồi sẽ làm theo ý ngươi trả nợ, điều kiện chỉ đường cho ta được hay không?"
"Ha!!! Có phải tìm không thấy?"
Tinh Vệ im lặng nuốt nhịn nhục vào bụng.

Tôn Đồng lúc này mới thư giãn, nàng thõa mãn gật gật đầu, tỏ vẻ rất tốt bụng:
"Được được, xem như Tôn Đồng ta rất tốt đi, ta làm phước vậy.

Vào đi."
Đến lúc này mới biết người kia họ Tôn, Tinh Vệ nhắm mắt thở mạnh, sau đó cắn răng bước vào.

Bộ dạng vô cùng miễn cưỡng.

Tôn Đồng không quan tâm, điều nàng để ý lúc này, chính là có một du khách thời gian đột nhập bất ngờ vào cuộc sống tẻ nhạt của nàng.

______________
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210523/uy-buc-uoc-thuc-21-0.jpg
Thật sự Wattpad bị lỗi đăng xong không thấy thông báo làm mình rất bực mình.

Mong mọi người thường xuyên theo dõi truyện để không bị bỏ lỡ cho đến khi xuất hiện thông báo như bình thường nha ❤
Cảm ơn rất nhiều nè ????????.