7h tối Uông Khắc Minh đi về biệt thự Khắc Viên đã nhìn thấy Ninh Thanh Vy ngồi bó gối ở sofa, gương mặt thì phờ phạc
" Thanh Vy "
" Việc gì sao? "
" Chị ngồi đợi anh ấy sao? lên phòng ngủ đi , anh ấy chắc không về đâu "
" Có biết anh ấy ở đâu không? "
" Không biết, nhưng có thể ở nhà anh Phi Quân "
Ninh Thanh Vy đứng dậy đi lên lầu thay đồ, cô không thể cứ ngồi đây để anh hiểu lầm mình mãi được.
Uông Khắc Minh hình theo bóng dáng ở cô mà mỉm cười, anh đã hết hy vọng từ 3 tháng trước nhưng bắt anh quên ngay lập tức thì không thể
Ninh Thanh Vy lên thay đồ rồi bảo tài xế chở đến nhà Lưu Phi Quân.
Nhưng cô đã đứng đợi gần 11h đêm vẫn không thấy Lưu Phi Quân về, bấm chuông cửa thì không ai ra mở.
" Phu nhân, hay là chúng ta về đi.
Chắc thiếu gia không về đây đâu " Tài xế nói với cô
" Không được, tôi nhất định phải gặp anh ấy "
" Vậy hay phu nhân lên xe ngồi đi, ở ngoài rất lạnh "
" Không cần đâu "
Đợi đến 12h hơn Lưu Phi Quân mới láy xe về nhưng không có Uông Khắc Hạo.
" Lưu tổng, anh có gặp Khắc Hạo không? "
" Không có, khi chiều Khắc Hạo có vào tập đoàn nhưng đến 6h thì cậu ấy đi đâu tôi không biết "
" Anh ấy có thể đi đâu được chứ " Ninh Thanh Vy giọng ỉu xìu nói.
Lưu Phi Quân nhìn Ninh Thanh Vy cũng có chút tội.Gương mặt thì phờ phạc trắng bệch do bị nhiễm lạnh.
" Có thể cậu ta đến hắc bang, cô có thể đến đó tìm "
" Hắc bang sao? "
" Ừ "
" Được, cảm ơn anh, tôi đi trước "
Ninh Thanh Vy nhanh chóng lên xe đi tới đó.
Trên xe hai tay cô cứ bấu chặt vào nhau suy nghĩ phải nói với Uông Khắc Hạo thế nào.
Xe dừng trước cửa hắc bang, phía cổng đều có người canh gác cẩn thận.
Ninh Thanh Vy bước xuống
" Anh gì ơi, cho tôi hỏi một chút, có Khắc Hạo ở đây không?"
" Cô là ai mà kiếm lão đại còn gọi tên như vậy nữa, bộ không muốn sống sao?"
" Tôi là vợ anh ấy, có Khắc Hạo ở đây không?"
Hai tên thuộc hạ gác cửa nghe Ninh Thanh Vy nói là vợ mà nhìn chằm chằm vào cô.
" Aaa phu nhân " Tên thuộc hạ liền mở cổng ra
" Có Khắc Hạo ở đây không?"
" Dạ không, nhưng lão tam lão tứ có nói là đi đâu á mà cùng với lão đại "
" Là đi đâu? " Ninh Thanh Vy nghiên đầu hỏi
" Xin lỗi phu nhân, tôi quên rồi " Hai tên đó nhìn nhau cười rồi gãi đầu
" Được rồi tôi ngồi đây đợi cũng được " Ninh Thanh Vy giọng ỉu xìu
" Hay là vào trong đi, ngoài này lạnh lắm phu nhân "
" Không cần....." Ninh Thanh Vy nhìn thấy hai chiếc xe đang láy vào
Ninh Thanh Vy mở to mắt vui mừng khi nhìn thấy xe của Uông Khắc Hạo.
Cô đợi anh bước xuống mới chạy lại
" Khắc Hạo "
Uông Khắc Hạo từ trong xe mình bước ra trên người nồng nặc mùi rượu.
Tôn Khiết và Tôn Hàn cùng với một cô gái ăn mặc sexy cũng bước xuống xe.
Uông Khắc Hạo nhíu mày khi nhìn thấy Ninh Thanh Vy ở đây
" Khắc Hạo anh uống rượu sao? "
" Ninh Thanh Vy đừng thách thức sự chịu đựng của tôi, em đi về đi "
" Em không về, muốn về cả hai chúng ta cùng về "
" Tôi và em đã ly hôn, em về vui vẻ với lời hẹn ước của em đi "
" Khắc Hạo đừng như vậy, lời hứa đó chỉ là quá khứ.
Em và Khắc Minh đã nói rõ rồi, chúng em sẽ quên đi lời hứa đó mà " Cô ôm lấy anh
" Về đi " Anh gỡ tay cô ra khỏi người mình
" Em không về " Cô hét lên làm cho mọi người đứng đó đều sợ hãi
" Được, chúng ta vào vui vẻ thôi,mặc kệ cô ta " Uông Khắc Hạo cầm cổ tay của cô gái đứng bên cạnh Tôn Hàn lôi vào
" Khắc Hạo anh đối xử với em vậy sao? " Cô cầm tay anh lại
" Thế nào? Tôi là đàn ông, cũng có nhu cầu " Anh vung mạnh tay cô ra đi vào1
Ninh Thanh Vy bị anh vung mạnh tay mà liêu xiêu sắp ngã, nhìn anh cùng cô gái đó bước vào trong mà nước mắt cô chảy dài.
Mọi người đều bước vào trong chỉ có hai tên thuộc hạ gác cửa và tài xế đứng đó nhưng không ai dám nói gì.
Ninh Thanh Vy vừa khóc vừa cười đi ra ngoài
" Phu nhân, chúng ta về thôi "
" Anh về Khắc Viên đi, tôi tự lo cho mình được "
" Phu nhân không được đâu, từ từ rồi thiếu gia cũng sẽ nguôi giận thôi "
" Anh ấy ghét tôi rồi, anh ấy không cần tôi nữa.
Tại tôi, tất cả đều tại tôi " Ninh Thanh Vy ôm mặt khóc
Tên tài xế cũng không dám đi về mà vào trong xe ngồi đợi cô.
Ninh Thanh Vy quay vào nhìn mà nước mắt tuôn dài không ngăn lại được.
Uông Khắc Hạo từ trên phòng nhìn xuống mà trái tim anh đau nhói, cô vẫn không chịu về mà ngồi đó đợi anh.
Tôn Khiết gõ cửa đi vào
" Lão đại,phu nhân vẫn ngồi đó "
" Ừ "
" Phu nhân rất yêu anh, cái gì bỏ qua được thì hãy bỏ qua "
Uông Khắc Hạo cười nhạt ngồi xuống ghế, anh có thể bỏ qua mọi thứ nhưng cô không yêu anh giữ bên người làm gì để thêm đau khổ.
" Cậu ra ngoài bảo cô ấy về đi, nói tôi bận rồi "
" Dạ " Tôn Khiết cũng không dám làm trái mà bước ra khỏi phòng.
Uông Khắc Hạo lại đứng lên nhìn Ninh Thanh Vy một lần nữa.
" Tại sao em lại không nói yêu anh.Chỉ cần em nói yêu anh, anh sẽ bỏ qua hết " Mắt anh đỏ ngầu, tay cuộn tròn
Tôn Khiết đi xuống Ninh Thanh Vy liền ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn
" Phu nhân, cô về đi "
" Không về, tôi phải đợi anh ấy ra, anh ấy nhất định sẽ ra"
" Phu nhân...."
" Anh vào đi, dù có chết tôi cũng chết ở đây, anh ấy không bao giờ nhẫn tâm để tôi ngồi đây đâu " Ninh Thanh Vy nói câu khẳng định vì cô biết Uông Khắc Hạo rất yêu cô
" Phu nhân nếu tôi nói lão đại đang ân ái cùng phụ nữ thì sao? "
"....."
" Lão đại bảo tôi ra đây kêu cô về, lão đại đang bận "
Tôn Khiết đang cố gắng nhấn mạnh để cho Ninh Thanh Vy không chịu nỗi mà chạy vào.
Nhưng Ninh Thanh Vy lại không đi vào bắt ghen mà lại òa lên khóc nức nỡ.
Mọi người nhớ Like, Theo Dõi và Vote cho em nhá???? có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau.