Ninh Thanh Vy xé tan nát tờ đơn ly hôn ngồi xuống nền ôm gối khóc nức nở.
Uông Khắc Minh mở cửa đi vào
"Thanh Vy em bình tĩnh lại, em khóc cũng không giải quyết được việc gì đâu "
"....."
" Tôi xin lỗi nếu như hôm qua tôi không như vậy thì mọi chuyện sẽ không ra nông nổi thế này "
" Anh đi ra đi, đây là phòng của tôi, anh vào không tiện đâu "
" Được rồi, từ đây về sau tôi sẽ xem em là chị dâu mình.
Chuyện lúc trước cứ xem như chúng ta chưa từng nói gì hết "
Ninh Thanh Vy không nói gì gục đầu xuống khóc.
Cả ngày hôm đó Ninh Thanh Vy đều không bước ra khỏi phòng, cô cũng không ăn uống gì cả.
................!
" Sao mặt thê lương vậy?" Lưu Phi Quân nhếch môi cười
Uông Khắc Hạo không nói gì cứ trút thẳng ly rượu này đến ly khác vào cổ họng.
" Cậu bị điên sao? tính uống cho chết à " Lưu Phi Quân thấy tình hình không ổn liền ngăn lại
" Mặc kệ tôi đi " Anh quơ tay qua trút ly rượu vào
" Nè Uông Khắc Hạo cậu bị gì? tôi thấy nên gọi vợ cậu đến đón "
" Hừ....vợ tôi " Anh nhếch môi cười
" Cậu với vợ cải nhau sao? trời ơi vợ chồng cải nhau là chuyện bình thường, cậu đừng có làm như sắp chết tới nơi vậy "
" Cậu thì biết gì chứ, tôi ly hôn rồi "
" Cái gì? ly hôn á? cậu đừng có say quá mà bị điên nghe " Lưu Phi Quân bắt ngờ
" Hừ " Uông Khắc Hạo ngã người về sau nhếch môi cười
" Nè cậu về nhà đi, cậu say rồi "
" Cho tôi ngủ nhờ đây một đêm đi "
" Được không vậy? đã hai đêm cậu không về nhà rồi đó.
Vợ cậu mà ghen đánh tôi là tôi không chịu đâu "
" Cậu nói nhiều quá, tôi đã nói là ly hôn rồi "
" Cậu say quá bị điên rồi, lên phòng tôi ngủ đi "
" Tại sao vậy? Tại sao " Uông Khắc Hạo đập mạnh ly rượu xuống nền làm Lưu Phi Quân sợ đến đứng hình
" Khắc....Khắc Hạo, cậu....cậu bình tĩnh lại " Lưu Phi Quân lắp bắp nói
" Cậu xem em trai tôi lại yêu vợ tôi, vợ tôi thì nói với em trai tôi là tại tôi gây sức ép Ninh thị nên mới đồng ý lấy tôi.
Cuộc đời tôi có phải quá bất hạnh không? "
" Cậu nói điên khùng gì vậy? "
" Vậy là hơn 3 tháng ở bên tôi cô ấy hoàn toàn không có chút tình cảm nào với tôi hết " Uông Khắc Hạo mắt đỏ ngầu
" Hả? Vậy là Khắc Minh yêu vợ cậu, phải rồi lúc gặp nhau tôi cứ thấy hai người đó rất lạ " Lưu Phi Quân đập tay lên bàn nói
" Vậy cậu tính sao? " Lưu Phi Quân hỏi tiếp
" Một người là em trai ruột của tôi, còn một người tôi yêu say đắm cậu nghĩ tôi phải làm sao? "
" Tôi cũng không biết làm sao? "
" Ly hôn là cách tốt nhất.Cứ để cho Thanh Vy ở bên người mà cô ấy yêu và người đó lại là em trai của tôi " Uông Khắc Hạo tự cười bản thân
" Ây không được "
" Thà là một người đau khổ còn hơn cả ba cùng đau "
" Cậu đi gầy dựng sự nghiệp đổ cả máu và nước mắt mới có được như ngày hôm nay để nuôi Khắc Minh ăn học nên người.
Cậu vừa làm anh vừa làm ba mẹ, tôi biết cậu hy sinh nỗ lực như vậy cũng vì tương lai hai anh em.
Nhưng tình yêu không phải cậu cứ nhường là được, dù gì Thanh Vy cũng là vợ cậu.
"
" Vợ tôi thì sao? vợ tôi nhưng thứ gì của cô ấy tôi đều không có "
Lưu Phi Quân lắc đầu với tình cảnh trái ngang của Uông Khắc Hạo.
................!
Sáng hôm sau Lưu Phi Quân vừa vào tập đoàn đã thấy Uông Khắc Minh ngồi ở dưới sảnh
" Anh Phi Quân "
" Gì vậy Khắc Minh? sao không lên phòng làm việc?"
" Em đợi anh 2, anh có thấy anh ấy không?"
" Ờ..không thấy "
" Vậy sao? Sao hôm qua em gọi anh không được?"
" Điện thoại anh hết pin " Lưu Phi Quân ái ngại nói
" Vậy à " Uông Khắc Minh nhìn nét mặt của Lưu Phi Quân thì đã hiểu.
...!
Uông Khắc Hạo thức dậy đã hơn 8h sáng, vì hôm qua uống quá nhiều rượu nên giờ đầu anh rất đau.
Uông Khắc Hạo mở điện lên thì thấy rất nhiều cuộc gọi của Ninh Thanh Vy và Uông Khắc Minh.
Uông Khắc Hạo gọi tài xế đến đón mình rồi tới hắc bang.
" Sao xuất viện rồi " Anh nhìn Tạ Khải Trạch nói
" Em không sao rồi, ở đó khó chịu lắm "
" Sao này đừng có liều như vậy nữa, cậu không muốn nhìn thấy mặt con sao? "
" Em biết rồi "
Cả hai ngồi nói với nhau một chút thì Tôn Trân Nghi đi vào.
Tôn Trân Nghi là vợ của Tạ Khải Trạch cũng là một tay đắt lực của Uông Khắc Hạo, bắn súng và đánh võ cũng không thua kém ai nhưng hiện tại đã mang thai được hơn 3 tháng.
" Em mang thai thì ở nhà đi sao lại vào đây?" Tạ Khải Trạch đi lại
" Ở nhà một mình rất buồn, với lại đây cũng có phòng nghĩ ngơi mà.
Em còn chưa tính sổ anh việc anh giấu em đâu " Tôn Trân Nghi liếc xéo anh
" Thôi mà vợ, anh lo cho em mà "
Uông Khắc Hạo nhìn hai vợ chồng Tạ Khải Trạch tình cảm với nhau mà anh cười chua sót.
" Lão đại, anh không đến tập đoàn sao? có việc quan trọng ở đây sao? " Tôn Trân Nghi nhìn Uông Khắc Hạo hỏi
" Không có, tôi đến đây coi tình hình Khải Trạch thế nào "
Tôn Trân Nghi gật đầu rồi đi pha cafe cho cả hai.
Uông Khắc Hạo dựa người ra sau ghế nhắm mắt lại.
" Có việc gì sao anh? " Tạ Khải Trạch lo lắng hỏi
" Không có, cậu bị thương rồi có thể về nhà tịnh dưỡng.
Ở đây cũng có Tôn Khiết với Tôn Hàn lo rồi "
" Dạ "
................!
Vì có cuộc họp nên Uông Khắc Hạo bắt buộc phải đến tập đoàn.
Vừa tan họp Uông Khắc Hạo lập tức bước ra ngoài
" Anh 2, chúng ta nói chuyện một lát đi " Uông Khắc Minh kéo tay anh lại
" Lên phòng anh "
Uông Khắc Hạo bước vào phòng chủ tịch của mình đi lại ghế ngồi.
" Việc gì? nói đi "
" Anh về nhà đi, cả ngày hôm qua Thanh Vy đều nhốt mình trong phòng không ăn uống gì cả "
Uông Khắc Hạo nhíu mày rồi giản ra cười nhạt.
" Khắc Minh, chúng ta là anh em, Anh thật mong em hạnh phúc "
" Nhưng...."
" Cô ấy đã nói là lấy anh chỉ vì Ninh thị, cô ấy không yêu anh, người cô ấy hằng đêm mong nhớ chỉ có em "
" Không phải vậy đâu, anh đừng hiểu lầm cô ấy như vậy "
" Mắt anh thấy, tai anh nghe thì có gì là hiểu lầm "
" Anh...."
" Ra ngoài đi, anh đang rất mệt " Uông Khắc Hạo ngã người về sau ghế
Uông Khắc Minh đi ra ngoài mà rất hối hận về việc làm của mình hôm trước.
Nếu như anh cứ để chuyện đó đi vào lãng quên thì bây giờ đã không như thế này.
Mọi người nhớ Like, Theo Dõi và Vote cho em nhá???? có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau.