Sau khi tan họp Đô Nhất Vĩ lái xe đến chỗ ở của Mạc Diệp Thanh. Vốn dĩ thứ bảy phải làm thêm giờ, không cần ở lại lâu. Huống chi bây giờ cũng đã khuya rồi.
Trên đường đại khái hỏi Phong Dã Hồi đã xảy ra chuyện gì, Đô Nhất Vĩ tâm tình nặng nề đến nhà của Mạc Diệp Thanh. Phong Dã Hồi nói anh phải tự đi đón Mục Nhĩ, bởi vì những chỗ khác không an toàn.
Nghe thấy tiếng xe, Mục Nhĩ lập tức mở đèn ngoài sân, vui mừng chạy ra, ngay cả dép cũng không mang.
Chạy ra ngoài, bị ngăn cách bởi cánh cửa, không đợi cô mở cửa, người trên xe đã xuống xe.
Nhìn người tới không phải Mạc Diệp Thanh, Mục Nhĩ bước chậm lại.
Thay bằng nụ cười thân cận hòa ái, Đô Nhất Vĩ thay đổi phong cách lạnh lùng: “Mạc Diệp Thanh có việc tạm thời không thể liên lạc với em, nhờ anh chăm sóc em mấy ngày.”
Nghe vậy Mục Nhĩ cứng đờ, “Tiểu Bất Điểm” hướng về phía anh kêu lên vài tiếng.
Mục Nhĩ muốn mắng người, biết anh ta là bạn Mạc Diệp Thanh nên nhịn.
Vẻ mặt Mục Nhĩ hiện lên vẻ kháng cự rõ ràng khiến cho Đô Nhất Vĩ buồn cười.
Đối với Mục Nhĩ mà nói Đô Nhất Vĩ cũng không phải người xa lạ. Còn cười như vậy quỷ mới tin lời anh ta nói, cô cũng không tin đàn anh sẽ giao mình cho người khác.
Phong Dã Hồi không phải không nghĩ nhờ Lộ Thần Tây đón cô, vấn đề là, hiện tại nơi ở của Lộ Thần Tây cũng không an toàn, chỉ có ở chỗ của Đô Nhất Vĩ mới có thể bảo vệ cô an toàn.
Bản thân Mục Nhĩ đối với Đô Nhất Vĩ cũng không có ấn tượng xấu, nhưng bây giờ khuôn mặt cô tràn đầy ác ý.
Đô Nhất Vĩ dở khóc dở cười, anh làm người tốt còn bị hiểu lầm, gọi điện thoại cho Phong Dã Hồi: “Người tôi phải đón không chịu đi.”
Phong Dã Hồi cũng không thân với Mục Nhĩ, ngược lại đưa điện thoại cho Lộ Thần Tây đang ngồi ở ghế sa lon: “Đàn em bé nhỏ của đại ca.”
Đàn em bé nhỏ của đại ca?
Cách gọi này? Sao lại kỳ cục như vậy chứ?
Lộ Thần Tây không hiểu trợn mắt nhìn Phong Dã Hồi mấy lần, cầm lấy điện thoại trong tay Phong Dã Hồi, lập tức nở nụ cười: “Đàn em? Nhớ đàn anh sao?”
Đô Nhất Vĩ nghe thấy giọng điệu của Lộ Thần Tây liền đưa điện thoại cho Mục Nhĩ.
Mục Nhĩ không có ý định nghe, ai biết người trong điện thoại là ai?
Đô Nhất Vĩ kiên nhẫn đưa điện thoại cho cô: “Đàn anh của em.”
Dù sao cũng là đàn anh, anh không nói là đàn anh nào, Mục Nhĩ vội vàng nhận điện thoại, áp vào lỗ tai, cẩn thận gọi: “Mạc Diệp Thanh?”
Không thấy đàn anh, bây giờ cô lo lắng, chỉ muốn xác nhận có phải anh hay không.
Khóe miệng Lộ Thần Tây khẽ nhếch, nằm trên ghế sa lon trong phòng bệnh: “Đàn em, nhanh như vậy đã gọi thẳng họ tên rồi sao?”
Khuôn mặt Mục Nhĩ đỏ lên, bàn tay nắm điện thoại của Đô Nhất Vĩ toát mồ hôi: “Đàn anh.”
Mục Nhĩ đã quen bị Lộ Thần Tây trêu chọc, bây giờ chủ yếu lo lắng cho Mạc Diệp Thanh, không có ý định khác.
Lộ Thần Tây thu hồi khuôn mặt tươi cười, giọng điệu không đứng đắn như cũ: “Hiện tại Mạc Diệp Thanh rất bận, không có thời gian chăm sóc em, em đi cùng Đô Nhất Vĩ tới nhà cậu ta ở vài ngày.”
Mục Nhĩ cúi đầu nhìn mặt đất: “Vậy thì em ở nhà chờ đàn anh.” Cô không đi đâu hết.
Lộ Thần Tây bọn họ chỉ sợ cô tới đây, vội vàng nói: “Đừng! Đàn em à, tuyệt đối đừng, nếu như em có chuyện gì đến lúc đó Mạc Diệp Thanh quay về không phải sẽ tìm bọn anh tính sổ sao?”
Im lặng một lúc lâu không thây Mục Nhĩ lên tiếng, Lộ Thần Tây liếc nhìn Mạc Diệp Thanh đang nằm trên giường bệnh lại nói: “Đàn em, nếu em không muốn đi cùng người xấu xí kia vậy em chờ anh nhé, bây giờ anh qua đón em, mà anh nói trước, chỗ của anh không yên bình cho lắm, mỗi ngày làm em ngủ không ngon, em đừng.....”
Lộ Thần Tây còn chưa nói hết Mục Nhĩ đã cúp điện thoại.
Đô Nhất Vĩ chở Mục Nhĩ cùng “Tiểu Bất Điểm” tới nhà anh ta.
Đô Nhất Vĩ ở căn hộ, sắp xếp phòng ở cho cô xong liền rời đi.
Lại đổi một hoàn cảnh mới, Mục Nhĩ trằn trọc trở mình không ngủ được, trong lòng không nỡ.
Trong phòng ngủ chính, Đô Nhất Vĩ tắm xong vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lên.
Mở ra không có tin nhắn tới.
Lại nhìn ba tin nhắn mà ban ngày anh gửi vẫn bình yên vô sự nằm yên trong hộp thư.
Giữ vững quy tắc một nắm, anh giữ khuôn phép thực hành, cô có trả lời hay không là chuyện của cô, anh là “người theo đuổi”, chuyên nên làm anh cũng làm không ít.
Vừa soạn tin nhắn mới, vừa đi vào phòng khách, Đô Nhất Vĩ có thói quen trước khi đi ngủ phải vào phòng khách mở ti vi xem.
“Anh tan làm rồi, vừa tắm xong, chuẩn bị ngủ, chúc em ngủ ngon.” Người theo đuổi phải có tư thái của người theo đuổi, mặc dù là giả nhưng cũng muốn giống như thật.
Tin nhắn gửi đi rồi liền vứt điện thoại lên bàn, cầm điều khiển ti vi mở ti vi xem.
......
“Ding ding”
Điện thoại trên mặt bàn vang lên, Phàn Di Ái liếc nhìn, Trì Mộc Nhiên khẩn trương đi tới, lấy điện thoại xem.
Ấn nút mở ra, sắc mặt Trì Mộc Nhiên trở nên hồng, vội vàng trả lời: “Sau này anh đừng nhắn tin cho tôi.....cảm ơn!” Ấn nút gửi đi.
Không dám để điện thoại lên bàn, cô cẩn thận liếc mắt nhìn Phàn Di Ái đang xem ti vi, thở dài.
“Ai?”
Thường ngày Phàn Di Ái sẽ không buồn hỏi những thứ này.
Nhưng......kể từ khi không thấy Mẫn Thanh đâu, lại tra được Tưởng Nhạc thường xuyên có hành động mờ ám, Phàn Di Ái liền để ý tới cuộc sống của Trì Mộc Nhiên.
Không muốn cô bị dính líu.
Trì Mộc Nhiên sững sờ, càng thêm khẩn trương nắm chặt điện thoại: “Không có, không có ai, bạn em thôi!”
Nói xong chạy về phòng như một làn khói.
Rõ ràng là nói dối, Phàn Di Ái nghi ngờ, liền nghĩ lại chẳng lẽ cô nhóc đã tìm được đối tượng rồi?
Vậy thì tốt quá! Tưởng Nhạc biết sẽ không quay lại tìm cô gây phiền toái, Mẫn Thanh của anh......
Nhớ tới cô gái không biết trời cao đất rộng kia Phàn Di Ái nhíu mày, đốt một điếu thuốc.
Trong căn hộ, chưa bao giờ nhận được tin nhắn trả lời bây giờ đột nhiên nhận được Đô Nhất Vĩ cảm thấy thật là thần kỳ.
Trải qua một ngày đấu đá, nhìn thấy mấu chữ chất phác này, Đô Nhất Vi yếu ớt cười, dứt khoát gọi một cuộc điện thoại.
Không phải có người nói con gái sợ dây dưa sao, anh không tin trong vòng một năm mà anh không thể giải quyết được một cô gái.
Trì Mộc Nhiên vừa mới cởi đồ chuẩn bị đi tắm thì chuông điện thoại vang lên, nhìn tên hiển thị trên điện thoại cô liền bối rối.
Cô cho rằng mình bị ảo giác!
Lần đầu điện thoại không có người nghe, cảm thấy thú vị lại gọi lần thứ hai.
Trì Mộc Nhiên nghi ngờ chớp mắt, đi tới phía trước cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.
Đô Nhất Vĩ: “......
Trì Mộc Nhiên: “......”
Hai người không ai nói chuyện bầu không khí trở nên xấu hổ.
Trì Mộc Nhiên liếc mắt nhìn, đang trong cuộc gọi......!
Đầu dây bên kia Đô Nhất Vĩ cười yếu ớt, chỉ muốn nghĩ tới vẻ mặt của cô nhóc này, anh không đoán được bây giờ cô đang làm gì thôi.
Điện thoại vẫn đặt bên tai, vẫn đang trong cuộc gọi!
Trì Mộc Nhiên ấn mấy phím, điện thoại phát ra tiếng vang, đầu dây bên kia vẫn không có người lên tiếng, Trì Mộc Nhiên dứt khoát cúp máy, ném điện thoại lên giường, xoay người đi tắm.
Đô Nhất Vĩ nghe tiếng điện thoại “tút tút” khẽ cười.
Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ trò chơi anh có thể yên tâm ngủ.
Phong Dã Hồi về đến nhà lúc một giờ sáng, phát hiện đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, quả nhiên, sau khi mở cửa đi vào phát hiện Đường Tiểu Náo nằm trên ghế sa lon ngủ.
Phong Dã Hồi khom lưng ôm lấy cô, chuẩn bị đưa cô về phòng ngủ.
“Hả?” Đường Tiểu Náo mơ mơ màng màng mở mắt, Phong Dã Hồi đang khom lưng ôm cô, còn chưa đứng dậy, chóp mũi hai người cơ hồ dán với nhau.
Thấy cô tỉnh, Phong Dã Hồi liền buông tay, đứng thẳng người, xoay người rời đi.
Đường Tiểu Náo muốn nói lại thôi.
Thật là mất mặt, nói là đợi người ta về thế mà lại ngủ quên.
“Còn không đi ngủ?” Phong Dã Hồi thấy sau lưng không có động tĩnh gì, mặt không thay đổi hỏi cô.
Đường Tiểu Náo nhấc chân: “Bây giờ đi ngủ.” Chạy về phía phòng của mình.
Phong Dã Hồi cảm thấy kỳ quái liền hỏi: “Sao lại ngủ quên ở phòng khách?”
Đường Tiểu Náo chạy tới trước cửa phòng mình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải nói yêu một tuần sao?”
Nói yêu không phải là nên đợi đối phương về mới ngủ sao?
Phong Dã Hồi nghĩ một chút, thật lâu mới biết cô đang nói gì, thật là ngây thơ. Nhưng anh vẫn “ừ” rồi nói: “Sau này không nên ngủ trên ghế sa lon.”
Đường Tiểu Náo không chút nghĩ ngợi nói: “Biết rồi, sẽ không như vậy nữa! Chỉ một tuần, nhiều lắm ngủ thêm mấy ngày là được!”
Phong Dã Hồi xoay người nhìn về phía Đường Tiểu Náo, không thể nói rõ cảm giác trong lòng. Thì ra cô chờ anh đến bây giờ tất cả đều bởi vì quy tắc trò chơi!
Đường Tiểu Náo mơ mơ màng màng nhìn Phong Dã Hồi, dù thế nào đi nữa anh cũng đã về, nhanh chóng đóng cửa phòng, khóa lại, đi ngủ.
Phong Dã Hồi lại quay đầu lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm cửa phòng cô.
Cô khóa cửa?
Cô khóa cửa làm gì?
Trong nhà này chỉ có cô và anh, chẳng lẽ anh lại vô duyên vô cớ đi vào phòng cô làm gì? Trừ phi anh bị điên rồi!
Bất đắc dĩ lắc đầu, Phong Dã Hồi cảm thấy buồn cười. Cô gái này thật khôi hài, mình cũng đã lên giường với người ta còn không biết, bây giờ cùng anh chơi trò “nói yêu thương” lại đề phòng anh xâm phạm cô, thật là mâu thuẫn.